Từ chỗ lão thái thái trở lại quán Tiêu Tương, ta đã không còn để tâm chuyện của Bảo Ngọc. Già Lưu kể về cuộc sống thôn dã nơi quê nhà, lại nhắc ta nhớ đến một sự kiện. Ta vẫn luôn cân nhắc tương lai phải làm gì kiếm sống, nếu nói dựa vào những gì ta biết, thì chính là buôn bán. Nhưng cổ đại khác hiện đại, thương nhân ở đây bị coi rẻ, hơn nữa ta lại không thể xuất đầu lộ diện. Hơn nữa, nơi này làm gì cũng đều phải dựa vào quan phủ, hiện đại tuy rằng cũng có, nhưng dễ gia nhập hệ thống hơn. Ta ở đây không có quyền thế, cũng không có lĩnh vực kinh doanh ta biết, bởi vậy, ta đã sớm từ bỏ ý định làm kinh doanh.
Ta không thiếu tiền, cũng không sốt ruột kiếm tiền, chỉ là muốn làm một việc gì đó cho cuộc sống đỡ nhàm chán. Đại khái, có lẽ số trời sinh vất vả đi. Nghe già Lưu nói, trong lòng liền tính toán, lập tức lôi cây tiêu ta chưa từng dùng đến một lần, thổi vài cái. Tuy rằng cách xa ngàn dặm, nhưng vấn đề này có lẽ thuộc về khả năng huyền diệu của người Miêu hay thứ gì đó tương tự thế, Tĩnh Ngôn nói hắn nhất định tìm được ta, chỉ dặn ta cứ nửa ngày thổi một lần.
Muốn thực hiện kế hoạch, đương nhiên phải có người thay ta làm. Ở đây, người có thể thay ta ra mặt chỉ có một mình Tĩnh Ngôn. Không thể nói rõ ta với hắn là tín nhiệm hay không tín nhiệm, đằng nào ta cũng không có nhiều lựa chọn. Thôi, cứ tin cho xong.
Nếu cách xa cả ngàn dặm, hắn muốn đến chỗ này phải cần một khoảng thời gian, ta cũng không cần lo lắng. Hắn đã làm ám vệ vài năm, nên làm thế nào hẳn là rõ ràng, phải vào trong Đại Quan Viên thế nào, chắc không cần ta dạy chứ..
Ngày thứ ba, lão thái thái làm tiệc đáp lễ Tương Vân tại đình Thấm Phương, trước mặt mỗi người là một cái kỷ cao, đặt một cái hộp có nhiều ngăn, mọi người tự chọn món mình thích ăn để vào đấy, lại có một bình rượu, cũng coi như thú vị. (nói thì lằng nhằng, nhưng có lẽ cũng là một dạng buffet cổ đại)
Bích Nguyệt bưng cái khay xanh biếc kiểu lá sen đến, trong đựng mấy cành hoa cúc. Giả Mẫu nhìn thấy, chọn một cành cúc đỏ cài lên tóc. Quay lại thấy già Lưu, liền cười nói: “Bà cũng qua đây cài hoa.”
Nói chưa dứt lời, Phượng tỷ liền kéo tay già Lưu, đem toàn bộ chỗ hoa còn lại cắm loạn xạ lên đầu bà.
Mọi người cười ầm ĩ, già Lưu cũng rất thức thời tỏ ra cảm kích, biết Phượng tỷ trêu ghẹo, liền vui vẻ làm trò cho mọi người cười.
Sau đó, già Lưu được dắt đi xem trong vườn, lại náo loạn ra không ít trò vui, khiến lão thái thái cùng mọi người cười mãi không thôi. Ta bởi vì trong lòng còn lo việc, cho nên không mấy hứng thú. Thấy lão thái thái hoan hỉ, cũng hùa theo một chút.
Quấy phá đến tận am Lương Thuý, mới nhớ ra chỗ này còn có Diệu Ngọc. Nàng ta tính tình cổ quái, so với Đại Ngọc chỉ có hơn chứ không có kém, cho nên trừ khi nàng rời am Lương Thuý đi tìm chúng ta, còn không bình thường bọn ta cũng không tự tìm phiền phức.
Diệu Ngọc dâng trà cho lão thái thái, rồi nháy mắt gọi ta và Bảo Thoa sang một gian khác uống trà. Bảo Ngọc thấy bọn ta đi, cũng liền đi theo. Nàng ta đối với Bảo Ngọc vốn có vài phần tình ý, cho nên để ta và Bảo Thoa dùng chén quý cho khách để thưởng trà, còn với Bảo Ngọc lại dùng cái chén mình vẫn dùng hàng ngày để đãi trà hắn. Bảo Ngọc này lại ngu xuẩn không hiểu tâm ý người ta, ồn ào tố cáo ta và Bảo Thoa được dùng đồ cổ, hắn chỉ được chạm vào đồ tục khí. Thật là…nữ tử thanh tú như vậy, lại có tình với Bảo Ngọc, có thể thấy thế nhân đều là trông mặt mà bắt hình dong. Bảo Ngọc quả thật có tướng mạo, nhưng luận về tài mạo, phong phạm, cái gì cũng bằng không.
Ta vẫn biết Diệu Ngọc tính khí thất thường, uống xong chén trà liền cùng Bảo Thoa cáo từ.
Lúc trở về phòng, liền cảm giác được xung quanh có người chờ, liền để nha hoàn bà tử lui xuống, lấy cớ mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi. Đợi trong phòng không còn ai, ta mới nhẹ nhàng mở cửa ra vườn trúc phía sau: “Ai ở bên ngoài?”
“Cô nương, là thuộc hạ, Tĩnh Ngôn.” Hắn đang ẩn thân ở sau nhà, thấy ta chỉ còn lại một mình mới đi ra.
Ta mở to cửa cho hắn nhảy vào, bảo hắn không cần quỳ, đợi hắn ngồi xuống, ta mới thấy trên mặt hắn có chút mệt mỏi, liền biết hắn đã ngày đêm chạy tới chỗ này.
Vì thế mới dặn dò: “Sau này, nếu ta có gọi, huynh cứ bình tĩnh mà đi. Không cần quá vội vàng như vậy.”
Ánh mắt hắn chợt loé: “Ta vì lo lắng cô nương có việc gấp, cho nên nhất thời nóng vội. Nếu cô nương đã nói, về sau ta sẽ bình tĩnh hơn.”
Ta gật gật đầu, biết nghe lời, nói chuyện với hắn cũng không quá khó khăn.
Vì thế lại hỏi: “Việc ta dặn huynh làm, thế nào rồi?”
“Theo lời cô nương, đồ trong khố phòng hàng năm đều được bán ra ngoài ba thứ. Bởi vì không phải cần bán gấp, cho nên giá cả cũng không tồi. Phủ đệ mới cũng đã mua rồi, cách Lâm trạch rất xa, không lớn, không nhỏ, không khiến ai phải chú ý. Ta cũng đã lặng lẽ tìm người kiến tạo khố phòng. Hiện tại, đồ đạc cũng đã chuyển qua gần hết. Chỉ còn vài thứ sẽ đem ra bán trong những năm tới. Ngân phiếu thu được đều ở đây, còn có sổ sách, mời cô nương kiểm tra.”
Ta không nhìn đến sổ sách, chỉ lướt qua tập ngân phiếu, hoá ra đồ cổ rất có giá trị nha.
Đưa lại xấp giấy cho hắn, lại hỏi: “Những người bên cạnh huynh, hiện tại có đáng tin không?”
Hắn gật gật đầu: “Có mấy người, bất quá, chuyện ở Lâm trạch bọn họ không biết gì cả, đều là ta tự mình làm. Bọn họ chỉ giúp chuyện buôn bán.”
“Có tin được không?”
Hắn im lặng một lúc mới trả lời: “Người Hán đa phần là giả dối, ta cũng không dám tin. Đành dùng cổ thuật của người Miêu, bọn họ cũng không biết. Nếu có ý định ám hại ta, tất nhiên sẽ phải trả giá.”
Cổ thuật sao?
Hắn thấy ta trầm tư, liền hỏi: “Cô nương nếu không thích, về sau ta không dùng nữa.”
Ta lắc lắc đầu, hỏi: “Cổ thuật bình thường có gây hại không?”
“Bình thường thì không, nhưng nếu ta thúc giục, thì sẽ có.”
Chúng ta hiện giờ không có căn cơ, gia nô trung thành cũng không, chuyện này cũng không còn cách nào khác. Tĩnh Ngôn tuy rằng có năng lực, nhưng thiên tính vẫn là đơn thuần, như vậy cũng tốt.
Ta nói với hắn: “Cổ thuật, nếu cần thiết huynh cứ dùng, ta cũng không phản đối. Hôm nay chỉ muốn huynh làm giúp ta một việc.”
“Cô nương cứ nói.”
Ta lấy ngân phiếu trong tay áo, đưa cho hắn, nhẹ nhàng mở miệng nói: “ Chỗ ngân phiếu này huynh cầm đi. Vài năm nữa, có chỗ nào gặp thiên tai, mất mùa gì đó, nhất định sẽ có người bán đất, huynh đến mua lấy một điền trang.”
“Điền trang?”
“Phải, ngoại trừ Tô Châu, Dương Châu, Kim Lăng và kinh thành, còn lại cả nước, huynh yêu thích chỗ nào thì mua ở đó, tuỳ huynh lựa chọn. Nhưng hàng năm, Lâm trạch vẫn phải bán một hai thứ ra ngoài.”
“Do ta tự quyết định nơi mua sao?”
Ta gật đầu: “Kì thật cũng không nhất định là phải chỗ nào gặp thiên tai mới chọn, ta chỉ muốn kiếm ít tiện nghi thôi, những nơi như thế giá đất thường rẻ hơn. Huynh cứ chọn một chỗ mình thích là được.”
“Thuộc hạ đã hiểu, cô nương có yêu cầu gì không?”
“Vẫn như cũ, không lớn không nhỏ, không cần khiến người ta chú ý. Cho nên, huynh phải lưu ý một chút.”
“Thuộc hạ rõ, mua rồi thì xử lí thế nào?”
“Mua về rồi, công việc ở điền trang vẫn giữ nguyên như cũ. Những tá điền cũ nếu muốn ở lại, thì để họ ở lại, tô thuế thu theo từng năm, hoặc ba năm một lần. Mức thuế cứ dựa theo những nông trang phụ cận là được. Chỉ là nếu là vùng có thiên tai, thì giảm xuống một chút, nếu cần thì dứt khoát miễn luôn hoặc cho nợ, sang năm thu sau. Đừng có để nông phu trong nhà chết đói.”
Tĩnh Ngôn gật đầu.
Ta lại hỏi: “Huynh quản lí sổ sách được chứ?”
“Thuộc hạ làm được.”
“Vậy được rồi, điền trang ta cũng không cần phải kiếm được bao nhiêu tiền, cho nên huynh không cần lo lắng quá mức. Chỉ điều hành ở mức bình thường là được. Đào tạo thêm một hai người quản lí cũng tốt, nhưng không được dùng người quá hà khắc, cuộc sống tá điền vốn không dễ dàng gì.”
“Thuộc hạ hiểu, nếu cô nương không phản đối, ta sẽ dùng cổ thuật khống chế bọn họ.”
Ta thở dài: “Nếu bọn họ không gây chuyện, đừng để cho ai nhìn ra cái gì bất thường.”
Tĩnh Ngôn gật đầu.
“Nếu có người hỏi, huynh cứ nói là cùng đệ đệ làm ăn, đệ đệ tên Vu Viễn.”
Lần đầu tiên nhắc lại tên mình sau nhiều năm, có chút cảm động. Tĩnh Ngôn mặc dù còn nghi vấn, nhưng vẫn gật đầu.
“Sau này ta sẽ giả chết rời khỏi chốn này, lúc đó, tên của ta là Vu Viễn. Chúng ta đã có khế ước, về sau nhận làm huynh muội trong nhà, chỉ là với người ngoài, cứ nói ta là nam tử.”
Trong mắt Tĩnh Ngôn có chút ôn hoà, gật đầu nói: “Thuộc hạ hiểu.”
Ta khẽ cười: “Nếu đã là huynh muội, còn xưng “thuộc hạ” làm gì. Về sau, huynh gọi ta là Tiểu Viễn, ta gọi huynh là đại ca. Trước sau đều như vậy, đừng để người ta nắm được sơ hở.”
“Ta đã biết, Tiểu Viễn.” Hắn ôn nhu nói.
Lâu lắm mới có người gọi tên ta, khiến ta nhịn không được nở nụ cười, haizz, thật có cảm giác xa xôi.
“Đại ca, huynh vì báo ân nên đi theo Nam Uyển vương gia, đã bao giờ về thăm lại nhà chưa?”
“Chưa từng quay về.”
Ta gật đầu nói: “Đến lúc mọi chuyện xong xuôi, huynh cũng nên về một lần.”
Hắn lắc đầu nói: “Trong tộc ta không còn ai thân thích, tộc trưởng mới cử ta đi. Ta không có ai chờ ta về cả.”
“Đều là tuỳ ý huynh thôi. Hôm nay, huynh ở lại kinh tìm quán trọ ngủ lại, nghỉ ngơi cho tốt hẵng quay về. Chuyện ta dặn, không cần vội, hai năm, ba năm không được, thì bốn năm, năm năm cũng được, không cần sốt ruột. Nếu tiền không đủ dùng, bán nhiều thêm vài thứ đồ là được. Hoặc đến chỗ này tìm ta cũng không sao.”
“Ta hiểu, Tiểu Viễn cứ yên tâm.”
Ta cười gật đầu: “Lần tới ta có gọi, huynh cứ bình tĩnh mà đi. Ta chẳng thể xảy ra cái gì gấp cho được.”
Tĩnh Ngôn lại gật đầu, rồi theo lối cửa sổ rời đi.
Như vậy, kế hoạch của ta có thể chậm rãi triển khai. Trong lòng thầm nghĩ, thuận tay mở một quyển sách thuốc.
Hôm sau, lão thái thái thấy thân thể không thoải mái, liền mời Vương thái y đến xem, nói là chứng bệnh người già, ra gió nên bị cảm một chút. Ta không tiện bắt mạch, chỉ xem qua sắc mặt, lại nhìn trộm đơn thuốc của Vương thái y một chút. Thấy không có gì nghiêm trọng, liền trả cho đám nha hoàn đi lấy thuốc.
Phượng tỷ ở bên cạnh trêu đùa: “Lâm muội muội không hiểu y lí, sao cứ cầm đơn thuốc nhìn mãi vậy?”
Ta cười đáp: “Thuốc của lão thái thái ta đương nhiên muốn xem, hơn nữa, tuy ta không học y, nhưng bản thân dùng thuốc bao nhiêu năm, chỉ cần nhìn là biết dược lực của thuốc mạnh hay không mạnh, có thích hợp dùng hay không.”
Lão thái thái vui sướng ôm ta vào lòng: “Vẫn là ngoại tôn nữ hiếu thuận nhất.”
Ta chỉ cười cười ngồi nghe lão thái thái và Phượng tỷ bàn chuyện, trong lòng nghĩ, ta tới bây giờ vẫn không có cơ hội bắt mạch cho người khác, tuy rằng tối nào cũng đọc sách, học y nhưng vẫn chưa có cơ hội thực tế, trong lòng có chút thấp thỏm.
Bệnh của ta, mỗi lần phát bệnh là một lần nặng thêm, càng lúc càng nghiêm trọng, ấy cũng là đương nhiên, nếu không, sau này ai dám tin Đại Ngọc vì bệnh mà chết. Mỗi lần bệnh phát tác càng mạnh, lão hoà thượng cũng bồi thường càng nhiều. Trường Sinh khí trong người ta không biết đã đạt đến cảnh giới nào rồi nữa. Loại tu luyện tăng nội lực kiểu này, chỉ sợ là chuyện lạ thiên cổ đi.