Phụ thân ta là người trong võ lâm, tuổi trẻ kết giao bằng hữu bốn phương, trong đó có cả vị hoàng tử hiện đang là đương kim thánh thượng. Hoàng tử của tiên đế rất nhiều, khi đó, đương kim hoàng thượng cũng không có thế mạnh gì đặc biệt. Phụ thân ta cho rằng hắn sẽ trở thành một hoàng đế tốt, cho nên mới trở thành trợ thủ bí mật cho hắn, thay hắn làm không biết bao chuyện không thể công khai, ngay cả một số ám vệ theo hắn cũng không biết. Khi đó, tuy rằng ta còn nhỏ, nhưng cũng hiểu được một số việc, từ sau khi phụ thân trở thành công cụ của người kia, ta không còn gặp lại hắn một lần nào nữa, có lẽ để tránh nghi kị?
Hắn cuối cùng cũng được đăng cơ, ta nhẹ nhàng thở ra. Phụ thân không phải người tham vinh hoa phú quý, hoặc là kẻ thích khoe khoang công trạng, người biết, những việc người làm vĩnh viễn phải nằm trong bóng tối. Ta nhẹ nhõm là bởi phụ thân không cần mạo hiểm đi làm những việc mờ ám đó nữa, cuộc sống của gia đình ta sẽ quay lại bình thường như trước.
Nhưng phụ thân không ngờ chuyện “thỏ tử cẩu phanh” lại xảy ra nhanh như vậy. Buổi sáng vừa biết tin hắn đăng cơ, đại xá thiên hạ, buổi tối liền nghênh đón ám vệ tới nhà. Hắn muốn bí mật phải vĩnh viễn chôn vùi sao? Phụ thân võ công cao cường, nhưng vẫn không thể địch lại hàng chục ám vệ thay nhau xông lên, huống hồ còn phải bảo vệ mẫu thân và hai huynh đệ bọn ta. Thủ hạ của phụ thân đều lần lượt ngã gục. Một nhà bốn người bọn ta bị chúng dồn vào một căn phòng, phóng hoả, lại vây bên ngoài, chờ chúng ta không chịu nổi khói chạy ra, hoặc là bị thiêu cháy.
*Thỏ tử cẩu phanh: thỏ chết, chó săn đem nấu – câu thành ngữ về việc quên ơn, phản bội lại những người đã giúp mình lúc trước; Việt Nam cũng có một số thành ngữ tương tự như: qua cầu rút ván, được chim bẻ ná, được cá quên nơm…
Phụ thân bị trọng thương, máu chảy không ngừng, xung quanh đều là lửa cháy ngùn ngụt, trong cơn hoảng loạn ta chợt nhớ đến ánh mắt lạnh băng của người nọ nhìn ta dạo trước, hận ý chợt dâng lên, nếu ta có thể sống sót, ta nhất định sẽ giết hắn.
Phụ thân vươn tay chạm vào đầu ta, ân hận nói: “Là phụ thân hại các con rồi.”
Ta lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Không, phụ thân, không phải lỗi của người, là tên cẩu hoàng đế bất nhân bất nghĩa.”
Phụ thân thở dài: “Nếu các con có thể sống sót, không cần phải báo thù. Là ta tự mình chọn con đường này, ta đã nghĩ hắn và ta là tri kỉ, không ngờ hắn lại có thể làm chuyện đuổi tận giết tuyệt này.”
“Nếu con còn sống, con nhất định sẽ trả hắn đầy đủ, phụ thân.”
Phụ thân cười khổ một cái, gật đầu nói: “Một nhà chúng ta e rằng đều mai táng chỗ này, con nói gì cũng được. Chỉ là, dù thế nào, cũng không thể làm liên luỵ giang sơn xã tắc. Cho dù hắn phản bội chúng ta, nhưng chúng ta vẫn là con dân đất nước này, con phải nhớ kĩ, không được phản quốc.”
Ta gật đầu, nước mắt rơi xuống càng nhiều.
Thần thái trong mắt phụ thân dần trở nên mơ hồ, mẫu thân nhặt thanh kiếm của phụ thân, nói với ta và đệ đệ: “Chúng ta cùng chết, như vậy xuống địa phủ cũng không cô đơn.”
Đệ đệ tỉnh tỉnh mê mê, bị ta ôm chặt trong ngực, ngơ ngác nhìn ta và mẫu thân. Mẫu thân không chút do dự dùng kiếm đâm xuyên qua người chúng ta, ta cảm giác được máu tươi trào ra trong cổ họng, đau đớn chân thật càng làm ta tỉnh táo, ta ôm đệ đệ ngã xuống đất, vẫn nhìn rõ mẫu thân giơ kiếm tự vận. Mọi chuyện đều kết thúc ở đây sao?…
Ta không ngờ, mình vẫn còn cơ hội mở mắt nhìn thấy ánh sáng, vết thương trên người cũng không còn. Ta và đệ đệ được một lão hoà thượng đưa đến nhà muội tử của mẫu thân, không ngờ mẫu thân cũng từng là một vị thiên kim tiểu thư, vì đi theo phụ thân, nên đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình nhiều năm. Dì của chúng ta được gả đến Liên gia ở phương Bắc. Dì và mẫu thân trước giờ tình cảm rất tốt, tuy mẫu thân bỏ nhà đi nhưng hai người vẫn thường xuyên trao đổi thư từ. Từ đó, Liên gia trở thành chỗ dung thân của bọn ta, dì lo lắng có người nghi ngờ thân phận của bọn ta, bèn xin dượng thu nhận chúng ta làm con nuôi. Dượng cũng không có con nối dòng, cho nên đối với chúng ta rất tốt. Bọn ta thay tên đổi họ, trở thành Liên Thành và Liên Quyết. Có lẽ, chuyện đêm đó đối với đệ đệ quá mức đáng sợ, đệ ấy hoàn toàn quên đi đoạn kí ức đó, có lẽ, như vậy cũng tốt.
Nhưng còn ta, ta sẽ không quên chuyện trả thù. Ta hàng ngày đều tập luyện võ nghệ phụ thân truyền thụ, còn âm thầm thu dưỡng một đám cô nhi đưa đến kinh thành, có thể được người trong cung thu về huấn luyện làm ám vệ là tốt nhất, hoặc xin vào hầu trong phủ các nhà quyền quý trong kinh thành, sau này sẽ tạo cơ hội cho ta ra tay.
Cơ hội cuối cùng cũng đến, vài đứa trẻ ta thu nhận trở thành ám vệ bên cạnh hoàng đế, chỉ cần một cơ hội, là có thể trừ bỏ hắn. Ta nhớ lời hứa với phụ thân, ta không có tạo phản, không làm tổn hại đến các vương gia hay hoàng tử khác, ta chỉ muốn giết một mình hoàng đế mà thôi. Ta không thể tự mình ra tay, bởi vì ta còn phải nghĩ đến Liên gia, không thể để dì và dượng chịu liên luỵ. Thậm chí mấy tên ám vệ kia, nếu có thể, ta cũng hi vọng chúng sống sót. Cho nên, cuối cùng ta bỏ qua việc tự tay báo thù, tuy rằng thống khoái, nhưng sẽ khiến những người bên cạnh ta gặp nguy hiểm. Ta dùng một số tiền lớn thuê sát thủ, chỉ thị người trong cung tìm thời điểm thích hợp, đưa hắn trà trộn vào cung.
Ta tưởng rằng, kế hoạch đã đủ chu toàn, không ngờ lại thất bại…
Gã sát thủ kia, thêm cả hai ám vệ của ta, đều chết. Ám vệ trong cung cũng bị rà soát lại một lần, tất cả những kẻ vào cung cùng một đợt với hai ám vệ đã chết kia, bất kể có là người của ta hay không, đều bị đuổi ra ngoài.
Cũng may, ta còn có một phương án hai, người trong cung của ta còn có mấy cung nữ. Bất quá, ta không muốn toàn bộ người đều bị thanh trừ, cho nên đổi sang hạ độc mãn tính, hắn sẽ từ từ suy yếu mà chết, hơn nữa không tra ra nguyên nhân. Như vậy, tuy thời gian trả thù sẽ kéo dài, nhưng ta không sốt ruột, bởi ta nhất định sẽ sống lâu hơn hắn.
Nhưng ta vẫn không hiểu, lần ám sát đó làm sao lại thất bại? Hành sự ở cung của Thái Hậu, không có nhiều cao thủ ẩn nấp ở đó, Hoàng đế và Nam Uyển vương gia cũng không có võ công thật sự cao cường.
Người của ta thăm dò một thời gian, báo tin về, nói thời điểm đó Thái Hậu có triệu một nữ tử tiến cung, là biểu tiểu thư của Giả phủ.
Người của ta trong Giả phủ lại nói, vị tiểu thư này chỉ là một cô gái yếu nhược nhiều bệnh, lại mồ côi cha mẹ, không mấy khi ra khỏi cửa. Ta vì cẩn thận, cũng là vì tò mò, liền đi Giả phủ một lần nhìn vị biểu tiểu thư kia mặt mũi ra sao. Ta không nghĩ nàng lại đẹp như vậy, khí chất cũng rất đặc biệt. Nhìn qua có vẻ mảnh mai, thậm chí có cảm giác mong manh như một món đồ tinh xảo bằng sứ, nhưng nghe hơi thở của nàng lại rất trầm ổn, đều đặn, tuy không cảm nhận được công lực của nàng, nhưng ta khẳng định, chắc chắn nàng biết võ công.
Thù của ta đã tìm được cách trả, kì thật nguyên nhân ám sát thất bại cũng không cần tra xét. Việc người cứu Hoàng đế có phải nữ tử này hay không đã không quan trọng nữa. Nhưng ta lại nảy sinh hiếu kì, muốn tiếp tục tìm hiểu về nàng. Ở Giả phủ có mấy nha hoàn ta xếp vào, một trong số đó là nha hoàn làm việc nặng trong viện của Lâm Đại Ngọc, ta dặn cô ta mỗi tháng phải báo cáo về tình hình của nàng.
Vì để tránh có người phát hiện bất thường, trước khi đưa đám trẻ đến kinh thành, ta không hề dạy một chút văn võ nào cho bọn chúng, để chúng chỉ như một tờ giấy trắng, mới không để lộ sơ hở, cũng dễ lấy được tín nhiệm.
Cho nên, nha đầu kia truyền tin về, đều chỉ là Lâm tiểu thư bị bệnh, Lâm tiểu thư lại làm thơ linh tinh. Còn cụ thể như thế nào, cô ta lại không nói được. Nếu không phải ta biết nàng có võ công, thì quả thật đó là cuộc sống hết sức bình thường của thiên kim tiểu thư chân chính. Một lần, người của ta đưa về được một cái khăn tay, trên đó có đề một bài thơ, nói là của Lâm Đại Ngọc viết. Nàng làm xong tuỳ tiện ném một chỗ, bị nha đầu kia âm thầm thu được, cuối cùng về đến tay ta.
[ĐÀO HOA HÀNH]
….
(như đã nói, kiên nhẫn có hạn, bài này ta đã gõ một lần, xin bỏ quá cho)
Tài tình của nàng khiến ta phải kinh ngạc, cũng khiến Liên Quyết thất thần một thời gian. Đệ ấy biết đó là người chúng ta vẫn theo dõi, liền kiên quyết đi Giả phủ nhìn một lần. Hắn đi, lúc trở về dường như lạc mất hồn phách, còn suốt ngày lẩm bẩm, hoá ra tiên tử là có thật.
Ta cũng thích nàng. Nhưng dù là ta, hay Liên Quyết, đều không có khả năng thú nàng làm vợ. Liên gia ở phương Bắc tuy giàu có, nhưng đời đời kinh thương, chưa từng có người đỗ đạt làm quan hay ít nhất là theo nghiệp bút nghiên. Lâm gia đã như vậy, Giả gia càng không phải nói, đều là thư hương thế gia cả, không đời nào đồng ý kết thân. Huống hồ, bản lĩnh võ học của nàng không rõ từ đâu mà có, chưa biết quan hệ địch ta ra sao.
Mỗi tháng, ta không ngừng nhận được tin tức bệnh tình của nàng càng lúc càng nghiêm trọng. Ta không kiềm chế được, tự mình tìm đến kinh thành, lại chỉ kịp xác nhận nàng đã qua đời.
Ta và Liên Quyết đều biết, chúng ta sẽ không quên được người con gái này…
Tại tửu quán ở Tô Châu kia, lúc ta và Hoàng Văn Đào bước lên lầu, liền nhìn thấy một thiếu niên đang ngồi phẩm rượu, tầm mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ở đó rõ ràng còn có những người khác, diện mạo và khí thế bọn họ cũng không tầm thường, nhưng không hiểu sao ánh mắt bình thản an nhiên kia lại hấp dẫn hết thảy mọi chú ý. Ít nhất, ta và Liên Quyết đều chỉ nhìn người đó…
Nghe Hoàng Văn Đào đến chào hỏi, người đó mới quay đầu nhìn lại, trong một khoảnh khắc, ta cảm thấy mình như mất đi hô hấp. Trên đời lại có người giống nhau đến thế? Ta nhìn sang Liên Quyết, thấy trong mắt hắn là kích động nóng bỏng, bèn đá hắn một cái, nhắc nhở hắn không được nóng vội.
Nhưng Liên Quyết vẫn không nhịn nổi, vội vã tiếp cận người ta, cũng không nghĩ xem người ngoài nhìn vào sẽ thấy kì quái thế nào, còn lôi kéo cầm tay người ấy nói chuyện. Ta nhìn thấy người kia kiêng ăn, chỉ kịp nghĩ hắn nên ăn nhiều một chút mới đúng, tay đã hấp tấp hành động theo bản năng. Hôm đó, ta và Liên Quyết đều cư xử kì lạ, bởi vì người kia rất giống nàng. Có lẽ nhiệt tình của chúng ta đã doạ đến thiếu niên gọi là Vu Viễn kia, hình ảnh cuối cùng của ngày hôm đó là hắn và người nhà bỏ chạy mất dạng.
Đương nhiên, ta lập tức tra xét lai lịch của Vu Tĩnh Ngôn, tra không ra, nhưng biết được một điều, hắn là tân chủ nhân của Lâm phủ ngày trước. Chính là phủ đệ của gia tổ Lâm Đại Ngọc.
Như vậy, có lẽ nào, Vu Viễn và Lâm Đại Ngọc có quan hệ gì đó? Hoặc là…hắn chính là Đại Ngọc?
Ngày hôm sau, lúc bọn ta đến bái phỏng, nhân cơ hội nhờ Vu Viễn thăm bệnh. Nhìn đơn thuốc hắn viết, ta chắc chắn, đây là chữ của Lâm Đại Ngọc.
Nàng càng lúc càng cao thâm khó lường, dù là phá kế hoạch ám sát của ta, hay giả chết trốn khỏi Giả phủ, rồi đến thân phận hiện tại cùng một Vu Tĩnh Ngôn không biết xuất thân từ đâu ra theo bên cạnh, còn cả hai thị vệ kè kè bên người…tất cả, đều là một câu hỏi lớn.
Nhưng, ngoài việc e ngại, trong lòng ta còn có một tia vui sướng mơ hồ, không ngờ, nàng vẫn còn sống trên thế gian…