Editor: Viên Đường
- --
Đáy lòng Quan Sư đong đầy sự tin tưởng, nàng dùng ánh mắt nhu hòa nhìn thân ảnh cách đó không xa, khi đối phương nhìn lại nàng còn cong khóe miệng nở một nụ cười xán lạn.
Nhưng nàng đã quên rằng, gương mặt của nguyên chủ không phải là khuôn mặt trẻ con má phúng phính có lúm đồng tiền như nàng. Vậy nên, hàng loạt biểu tình xuất phát từ gương mặt này đều tràn ngập lãnh khốc.
Bạch Vị Hi run lên, nàng rất sợ nụ cười này, bởi mỗi khi người này cười như thế, nàng sẽ không khỏi chịu tra tấn một phen.
“Quan tiểu thư, em có chuyện gì sao?” Sắc mặt Bạch Vị Hi hơi trắng bệch, thanh âm run rẩy mang theo một tia sợ hãi.
Quan Sư không biết tại sao mình lại làm nữ thần sợ, nàng cảm thấy có chút khó hiểu, cũng có chút phiền muộn.
Nàng chỉ muốn đối tốt với nữ thần một chút để có thể cải thiện mối quan hệ giữa hai người. Nhưng kết quả lúc nào cũng trái lại với mong muốn của nàng, nữ thần càng thêm nơm nớp lo sợ.
“Không có gì.” Quan Sư rầu rĩ nói.
Bạch Vị Hi nhẹ nhàng gật đầu, rũ mi mắt nhìn ngón tay của chính mình.
Trong phòng lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng, thậm chí còn có thể nghe được tiếng điều hòa đang hoạt động.
Quan Sư không hề tìm đề tài nữa mà lặng lẽ đánh giá nữ thần.
Vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện nên nàng cũng chưa giành thời gian nhìn kỹ nữ thần.
Hôm nay nữ mang một chiếc váy dài màu đen, chiếc váy tôn lên vòng eo cực kỳ tinh tế của cô, có lẽ chỉ cần hai tay của nàng là đã có thể ôm trọn lấy. Mái tóc dài được vén lui sau, tạo nên vẻ ôn nhu hiền thục, mà kiểu tóc này cũng khiến mặt nữ thần nhìn nhỏ hơn.
Chỉ là, bây giờ nữ thần không còn nét tự tin khiến bao người điên đảo như trước.
Nàng vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nàng tiếp xúc với nữ thần, nàng đã phấn khích đến nỗi cả đêm không thể ngủ được. Lúc ấy, nàng tiếp nhận chữ ký từ tay nữ thần, cũng vô thức bị ánh mắt đầy ý cười của nữ thần xuyên vào lòng.
Mà hiện tại, người này đứng sờ sờ trước mặt nàng, mà còn là bạn gái chính quy của nàng!
Quan Sư nghĩ, khóe miệng vô thức cong nhẹ, cười một tiếng, “Chị Hi......”
“Quan tiểu thư, có chuyện gì sao?” Bạch Vị Hi ngẩng đầu, đáy mắt ẩn giấu một chút sợ hãi.
“Không có gì.” Quan Sư lắc đầu cười.
Nàng chỉ đơn thuần muốn gọi nữ thần một tiếng, cũng không có lời gì muốn nói.
“Quan tiểu thư nếu không có việc gì sao, chị, chị tưởng......” Bạch Vị Hi nhẹ nhấp môi, thanh âm phát ra ngày càng nhỏ, đầu không tự giác rũ xuống.
Trong mắt Quan Sư hiện lên một tia đau lòng.
Nữ thần trong lòng nàng không nên có bộ dáng sợ hãi đến mức có lời muốn nói cũng không dám nói ra như thế này.
“Chị Hi, nếu chị muốn nói gì thì cứ nói đi.” Quan Sư mềm giọng nói, để lộ ra vài phần ý cười.
Bạch Vị Hi cắn cắn môi, lắc lắc đầu không nói gì.
Quan Sư quyết định không truy vấn, nàng yên lặng ngồi trên giường.
Qua một hồi, cửa phòng bị một người thô bạo đẩy ra, thanh âm “loảng xoảng” đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng.
Quan Sư nhìn sang, hóa ra là cô gái tự xưng là em gái của nàng, nhưng cô ta không đi một mình mà còn lôi theo một cậu chàng trông có vẻ anh tuấn.
Cô ta nhìn qua nàng, nổi giận đùng đùng chỉ trỏ, “Anh Thần, đầu óc của chị em có vấn đề, anh mau xem xem.”
Qua cách nói năng thế này, có lẽ cô ta rất quen thuộc với cậu chàng kia.
Quan Sư không tự giác nhăn mày lại.
Nàng thực sự không thích cô ta, nói chuyện làm việc không lễ phép, hơn nữa nhìn có chút ngốc nghếch.
Cô ta thấy nàng không vui liền không dám chỉ vào nàng nữa mà trút giận lên người Bạch Vị Hi, “Chắc chắn là do cô ta gây ra, trong khoảng thời gian này chị của em lúc nào cũng ở cạnh cô ta, chỉ có cô ta có cơ hội ra tay thôi.”
Bạch Vị Hi nghe được lời này bèn sốt ruột lắc đầu, ánh mắt bất lực nhìn chàng trai kia.
Quan Sư thấy cảnh tượng này thì trong lòng không khỏi chua lên.
Có thể làm nữ thần theo bản năng xin giúp đỡ thì chắc chắn ở trong lòng nữ thần, người này có địa vị không hề thấp.
Cậu ta ôn nhu cười, đáy mắt chứa vài phần trấn an, nhẹ giọng nói, “Châu Châu đừng nóng vội, trước hết để anh xem qua tình huống của chị ấy đã.”
Cậu ta nói xong bèn đẩy tay của cô ta ra, gương mặt đầy ý cười tiến đến mép giường.
Lông mày Quan Sư càng nhăn chặt hơn.
Nàng lặng lẽ liếc nhìn nữ thần, lại phát hiện ánh mắt của nữ thần vẫn luôn dính trên người cậu chàng này, đáy mắt còn ánh lên tia sáng.
Phát hiện này khiến tâm tình Quan Sư như rơi xuống vực.
Cậu ta nhận ra tâm tình không tốt của nàng, bèn nở nụ cười càng thêm ôn nhu, cậu ta ngồi ở bên mép giường, nhẹ giọng hỏi, “Chị Cư, chị còn nhớ tôi không?”
“Cậu là ai?” Quan Sư lạnh nhạt trả lời, một chút cũng không muốn dây dưa với cậu ta.
Dường như phản ứng này nằm trong dự đoán của cậu ta, cậu ta vẫn dùng gương mặt tươi cười nói chuyện với nàng, “Tôi là Tống Thần, là một bác sĩ tâm lý...”
“Anh Thần, anh đừng nói mấy lời đó nữa, anh mau xem tình trạng của chị em đi.” Cô ta dùng thanh âm tức giận đánh gãy lời nói của Tống Thần, sau đó bước đến mép giường, nhìn thẳng vào Quan Sư, “Chị, chị đừng diễn kịch nữa...”
“Cô là ai?” Thanh âm của Quan Sư lạnh hơn, đáy mắt mang theo một tia địch ý, “Cô cứ ở đây cãi cọ ầm ĩ, hay cô có ý đồ gì với tôi sao?”
“Chị, chị nói gì vậy? Sao em lại muốn hại chị chứ? Em chính là em gái của chị mà!” Cô ta khẩn trương giải thích.
Quan Sư cười lạnh một tiếng, thoải mái dựa vào đầu giường hỏi lại, “Cô là em của tôi, vậy tại sao trong lúc tôi xảy ra chuyện lại không thấy cô ở bên chăm sóc?”
“Em......” Lời của Quan Sư khiến cô ta á khẩu không trả lời được, cô ta ấp úng “em” vài tiếng, lúc sau thẹn quá hóa giận, quay qua trừng Bạch Vị Hi, “Đều là con ả yêu tinh này hại người, cô là người châm ngòi hủy hoại tình cảm của chị em chúng tôi, chuyện này đều là lỗi của cô!”
“Nếu như có một đứa em gái ác độc như cô, thì tôi thà không có còn hơn.” Quan Sư lạnh mặt nói, bộ dáng nghiêm túc không hề nói giỡn.
Cô ta tức khắc cả kinh, thần sắc bắt đầu trở nên hoảng loạn, “Chị, em là em gái ruột của chị mà!”
Lời này của cô ta không hề làm lay chuyển sắc mặt lạnh nhạt của Quan Sư, thế là cô ta gấp gáp quay sang kéo ống tay áo của Tống Thần, “Anh Thần, anh mau giải thích với chị em đi......”
Tống Thần quay đầu lại, ôn hòa cười, “Châu Châu đừng nóng vội, chị ấy chỉ là tạm thời không quen biết em mà thôi, chờ chị ấy nhớ ra được thì hai người sẽ trở lại như cũ.”
Ngữ khí ôn hòa cùng thần sắc đạm nhiên của cậu ta khiến mọi người nghĩ rằng mọi chuyện gì cậu ta cũng có thể giải quyết, đem lại cho người khác cảm giác tín nhiệm.
Sắc mặt của cô ta trở nên tốt đẹp hơn, vỗ vỗ ngực nói, “Anh mau giúp chị em nhớ lại đi, tuyệt đối không thể để người ngoài chiếm tiện nghi được.”
Nói xong lại trừng mắt liếc Bạch Vị Hi, ánh mắt chán ghét rõ ràng.
Bạch Vị Hi cảm nhận ác ý của cô ta, cô yên lặng rũ đầu không nói gì.
Quan Sư cười lạnh một tiếng, “Lúc tôi gặp chuyện, chị Hi vẫn luôn bên cạnh chăm sóc tôi, chẳng lẽ giờ tôi phải đối xử không tốt với chị ấy mà đối xử tốt với một người không hiểu lễ nghĩa, tâm địa ác độc như cô sao?”
“Chị nói ai ác độc? Em mới không phải......” Cô ta nổi giận đùng đùng phản bác, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt lãnh lẽo của Quan Sư, sự kiêu ngạo của cô ta như quả bóng bị chọc thủng, chỉ còn lại vẻ mặt ủy khuất, “Chị, sao chị có thể nói những lời đó với em chứ?”
Quan Sư không nói gì, nàng vẫn giữ nguyên ánh mắt khinh miệt.
Tống Thần thấy thế, hoà giải cười nói, “Chị đừng nóng giận, Châu Châu chỉ là nghĩ gì nói nấy, cũng không có thật sự ác ý, tôi nghĩ Vị Hi cũng sẽ không để ý.”
Nói xong, cậu ta còn nở một nụ cười nhẹ với Bạch Vị Hi.
Bạch Vị Hi ngẩn người, cô nhìn thoáng qua Quan Sư, sau đó gật gật đầu.
Quan Sư trong lòng nhất thời hụt hẫng.
Người này làm trò mắt đi mày lại với nữ thần ngay trước mặt nàng, nhưng mấu chốt là nữ thần nghe lời người này.
Thật khiến người ta bực mình.
“Chị xem, cô ta cũng thừa nhận là em không cố ý nhắm vào cô ta rồi.” Quan Châu như thể tìm được chỗ dựa vững chắc, cô ta lớn giọng nói.
Quan Sư lười để ý, nàng liếc mắt sang cậu chàng đang ngồi trên mép giường, “Tôi với cậu có biết nhau sao?”
Rõ ràng cậu ta đã nhận ra sự xa cách trong giọng nói của nàng, nhưng ý cười trên mặt không hề giảm bớt, “Chị Cư thường xuyên đi ăn cùng tôi, có khi nửa đêm còn tìm tôi để nói chuyện phiếm.”
Hai chữ “nửa đêm” này khiến Quan Sư híp mắt, nét không vui càng thêm rõ ràng.
Nửa đêm còn tìm đến người ta, thì mối quan hệ chắc chắn không đơn giản.
“Vậy sao? Tôi không nhớ rõ.” Quan Sư lãnh đạm nói, ý tứ tạo khoảng cách rõ ràng.
Trên thực tế, nàng thật sự không biết cậu ta.
Nhưng có thể thấy được tên Tống Thần này không đơn giản, ba cô gái trong phòng này đều có quan hệ thân thiết với cậu ta.
“Không nhớ rõ cùng không sao, tôi đã hỏi qua bác sĩ chủ trị, chị chỉ tạm thời mất trí nhớ thôi, sẽ có một ngày chị sẽ khôi phục lại. Hơn nữa tôi cũng tin tưởng chị sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi.” Tống Thần cười nói, ánh mắt ôn hòa chân thành tha thiết.
Quan Sư khó chịu dời mắt.
Loại người lúc nào cũng trưng vẻ mặt tươi cười ra thế này thật khó đắc tội, nếu giận dữ với cậu ta thì bản thân sẽ bị nghĩ là vô lễ.
“Tôi mệt mỏi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Quan Sư nhắm mắt lại nói.
Ba người vừa nghe lời này liền nhất trí muốn ra ngoài.
“Chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, mai em lại đến thăm chị.” Quan Châu mang theo khuôn mặt lấy lòng cười nói với nàng, sau đó đắc ý rời đi.
“Chị nghỉ ngơi trước đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.” Tống Thần ôn nhu nói.
Khi cậu ta bước đến cửa còn quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Vị Hi, rõ ràng là đang đợi cô.
Bạch Vị Hi nhấp môi, nhanh chóng đi qua, vừa ra khỏi cửa thì gương mặt nhợt nhạt lộ ra ý cười, “Cảm ơn cậu.”
“Không cần khách sáo.” Tống Thần cười, chờ Bạch Vị Hi đi ra rồi mới đóng cửa lại.
Chờ đến khi ba người đều đi ra ngoài, Quan Sư phiền muộn từ trên giường ngồi dậy.
Vừa rồi nàng nghe rõ hai chữ “cảm ơn” của nữ thần khác hẳn so với ngữ khí khi nói chuyện cùng nàng. Thật không hiểu cậu ta có mị lực gì mà có thể thân thiết với nữ thần như vậy.
“Giá như chị Hi cũng có thể đối xử với mình như vậy thì tốt rồi......” Quan Sư thở dài, vô lực ghé vào trên giường.
Nếu không lấy lại được sự tín nhiệm của nữ thần, nàng thật sự sợ đầu quả tim của người kia sẽ bị tên bác sĩ tâm lý kia cướp mất.
Đây là nữ thần của nàng, tuyệt đối không thể nhường cho những người khác!
Tuyệt đối không được!