Editor: Viên Đường
- --
Quan Sư nằm miên man suy nghĩ cả một đêm, vậy nên ngày hôm sau nàng không đủ tỉnh táo để làm việc, nhiều lần suýt xảy ra sai sót.
Sau khi làm xong công việc của buổi sáng, nàng dự định sẽ xin nghỉ nửa ngày. Bởi hiện tại đầu óc của nàng toàn là chuyện tại sao Bạch Vị Hi đột nhiên đến tìm nàng, căn bản không có chút ý muốn làm việc nào.
Sếp của Quan Sư là tổ trưởng Trần của tổ đạo cụ, tuy rằng trong hồ sơ viết chức của nàng là “trợ lý đạo diễn”, nhưng công ty lại một hai đưa nàng vào tổ đạo cụ rồi giao cho hàng đống công việc nặng nhọc.
Quan Sư vào văn phòng của tổ trưởng Trần rồi cầm giấy xin phép, nói, “Tổ trưởng, thân thể của tôi có chút không thoải mái, mong ngài cho phép tôi nghỉ nửa ngày.”
Tổ trưởng nghe vậy, lông mày nhíu lại, ngẩng đầu nhìn Quan Sư, trên mặt mang theo ý khiển trách, “Cô vừa vào công ty không lâu mà đã xin nghỉ phép rồi sao? Cái này sẽ ảnh hưởng đến công ty đó, còn trẻ thì đừng yếu đuối đến mức có chút việc nhỏ đã xin nghỉ vậy chứ.”
Quan Sư biết rằng rõ ràng đối phương đang có ý từ chối nhưng nàng cũng không có dự định từ bỏ một cách dễ dàng vậy.
“Tổ trưởng, buổi chiều cũng không có việc gì gấp, nếu tôi không ở lại cũng không có vấn đề gì.” Quan Sư không hề nhún nhường mà nói, thấy tổ trưởng Trần muốn phản bác còn nói thêm, “Một tháng qua tôi là người tăng ca nhiều nhất, những người còn lại xin nghỉ một hai ngày đều được chấp nhận, tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày thì cũng không quá phận nhỉ?”
Quan Sư cố ý dùng giọng cứng rắn khi nói đến sau.
Tổ trưởng Trần cứng họng, bèn nhìn Quan Sư một lúc, vẻ mặt khó coi lấy tờ giấy, vừa ký tên vừa quở trách, “Việc xin nghỉ như thế này ảnh hưởng rất lớn đến công ty, lần này vì cô tăng ca nhiều nên tôi đồng ý một lần, lần sau đừng vậy nữa. Làm gì có nhân viên mới nào vừa vào một tháng đã xin nghỉ chứ, thật đúng là không hiểu quy củ.”
Quan Sư không hề hé răng, nàng cầm giấy xin phép rồi nhanh chóng rời đi.
Ở sau lưng nàng, tổ trưởng Trần bất mãn “tsk” một tiếng, Quan Sư nghe vậy bèn đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.
Mấy tên tổ trưởng trong công ty đều rất ranh mãnh, nhặt được quả hồng mềm thì tùy ý nhào nặn, chuyên môn bắt nạt những người mềm yếu.
Khi nàng vừa vào công ty thì nàng đã bày tỏ mình có thể chịu khổ, khi được giao việc thì nàng đều tích cực hoàn thành dù cho phải tăng ca, hơn nữa còn không có một câu oán giận nào. Có lẽ là vì thái độ không tranh không đoạt này nên mấy người đó cảm thấy nàng là người dễ bắt nạt.
Trong khi đó, có những kẻ không có năng lực, vào công ty nhờ các mối quan hệ thì lại sống ung dung tự tại, thậm chí một chút việc nặng hay dơ thì đều không thèm làm. Từ nay nếu cần thiết thì nàng sẽ cứng rắn hơn, để cho mấy tên này không cảm thấy nàng mềm yếu nữa.
Quan Sư đưa giấy xin nghỉ cho bên nhân sự, bình tĩnh nói, “Tôi muốn xin nghỉ nửa ngày.”
“Sao lại xin nghỉ?” Trợ lý nhân sự nhíu mày hỏi lại, vẻ mặt bất mãn.
Quan Sư thấy thế, bèn đề cao âm lượng nhắc nhở, “Đây là lần đầu tiên tôi xin nghỉ, việc đơn giản như vậy thì đừng có làm sai đấy.”
“Cô nói gì cơ?” Trợ lý nhân sự cảm thấy mình bị khiêu khích, tức khắc giận dữ đứng lên.
Quan Sư chẳng sợ hãi gì cả, ý tứ trong mắt nàng rất rõ ràng.
Khi hai người đang giằng co thì một giọng nữ lạnh lùng vang lên, “Cô là Quan Sư đúng không?”
Quan Sư nghe được giọng bèn quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Quỳnh bèn lập tức gật đầu.
“Chào tổng giám Tạ.” Trong nháy mắt, vẻ mặt trợ lý biến sắc, trên mặt xuất hiện một nụ cười lấy lòng.
Tạ Quỳnh hoàn toàn không để ý đến, cô nhìn Quan Sư rồi nói, “Đi với tôi.”
Thái độ của cô vô cùng lạnh nhạt, khí chất tỏa ra có chút kiêu căng, ánh mắt nhìn Quan Sư có chút soi xét cùng khó hiểu.
Quan Sư không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh mà nhìn lại, không hề tránh né ánh mắt của cô.
Cuối cùng Tạ Quỳnh dời ánh mắt trước, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không. Quan Sư không hiểu thái độ của cô lắm, nàng giữ khoảng cách một một vài bước với cô.
Nơi hai người đang hướng đến là văn phòng tổng tài.
Dọc đường đi, những người đồng nghiệp khi gặp Tạ Quỳnh đều rất khách sáo, sôi nổi chào “Tổng giám Tạ”, lúc nhìn thấy Quan Sư thì vẻ mặt tươi cười liền biến thành ghen ghét.
Mọi người đều biết rằng, tuy Tạ Quỳnh chỉ là tổng giám, nhưng cô được quyền quyết định rất nhiều chuyện, ngay cả việc tập trung bồi dưỡng cho nghệ sĩ nào cũng nằm trong quyền hạn của cô. Có thể nói trừ tổng tài Bạch Sao Mai ra thì địa vị ở công ty của cô nằm ở bậc tối cao. Hơn nữa hầu hết thời gian tổng tài đều không ở công ty, vậy nên phần lớn công việc đều do Tạ Quỳnh sắp xếp.
Sau khi đến trước cửa văn phòng tổng tài, Tạ Quỳnh không đi vào mà nói, “Vào đi.”
Quan Sư có chút khó hiểu, nàng vẫn đứng yên ở đấy. Tức khắc, Tạ Quỳnh bất mãn nhíu mày, cô lạnh lùng nhìn Quan Sư, “Chẳng lẽ còn muốn tôi mở...”
Cô còn chưa kịp nói ra từ “cửa” thì cửa văn phòng đã bị người bên trong mở ra, để lộ khuôn mặt đầy ý cười của Bạch Vị Hi.
“Quan tiểu thư, vào đây đi.” Bạch Vị Hi mềm giọng nói, sự vui vẻ được thể hiện rõ trên mặt.
“Vâng.” Quan Sư cười rộ, nàng nhẹ nhàng bước vào trong, để lại Tạ Quỳnh và Bạch Vị Hi đang nhìn nhau trước cửa.
Mắt Tạ Quỳnh trợn trắng tỏ ra vô cùng khó hiểu. Bạch Vị Hi chỉ cười, cô làm bộ không hiểu ánh mắt của Tạ Quỳnh mà thấp giọng nói, “Phiền chị Quỳnh rồi.”
“Cô ta mới phiền toái, lại là cái tên đó.” Tạ Quỳnh không hề che dấu sự bài xích trong ánh mắt. Nhưng cô không thể nói nặng lời với Bạch Vị Hi được, cuối cùng tất cả những lời khuyên răn trong lòng đều hóa thành một ánh mắt đầy bất lực.
Lúc trước khi Bạch Vị Hi yêu thì cô là người đầu tiên biết chuyện. Cô đã cố ý đi điều tra Quan Cư và đưa tài liệu đến cho Bạch Vị Hi, thế nhưng khi ấy Bạch Vị Hi vì đắm chìm trong tình yêu nên bỏ mọi lời khuyên ngoài tai.
Giống hệt như bây giờ vậy.
Cô chỉ hi vọng lần này Bạch Vị Hi sẽ may mắn hơn, không phải chịu những khổ cực không đáng có nữa.
“Em ấy tốt lắm.” Bạch Vị Hi cười nói.
Tạ Quỳnh thở dài, bất đắc dĩ rời đi.
Bạch Vị Hi đóng cửa lại, cô thấy Quan Sư đang đứng thì bèn nói, “Quan tiểu thư đừng khách sáo, em ngồi đi. Em muốn uống cà phê gì, để chị pha cho nhé.”
Quan Sư nghe xong vẫn không ngồi xuống. Dù sao bây giờ vẫn đang ở công ty, một nhân viên quèn như nàng không thể cư xử tùy tiện trong văn phòng tổng tài được.
Thấy Bạch Vị Hi vui vẻ pha cà phê, Quan Sư nghĩ ngợi gì đấy rồi đứng phía sau cô. Nàng muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại không biết nói gì.
Bạch Vị Hi cảm nhận được người phía sau, cô trở nên hồi hộp, tay đang cầm ấm nước run lên làm đổ nước ra ngoài, còn có một ít đổ trên người cô.
“A---” Bạch Vị Hi kêu lên, dùng tay lau nơi bị ướt nước.
Quan Sư nghe được tiếng kêu của cô, nàng gấp gáp hỏi, “Chị có bị bỏng hay không?”
Nàng nhìn vệt nước gần ngực của Bạch Vị Hi, không hề do dự mà đến giúp đỡ.
Hô hấp của Bạch Vị Hi như chững lại, ngón tay cô tê cứng, hai tròng mắt lấp lánh nhìn Quan Sư. Cô có thể cảm nhận rõ độ ấm của đôi tay kia, dù cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm thấy toàn thân như nóng lên.
Quan Sư cẩn thận lau nước cho cô, nàng không hề nhận ra vị trí của tay mình không thích hợp chút nào.
Chờ đến khi xử lý xong, Quan Sư thở phào nhẹ nhõm, nàng ngẩng đầu rồi vui vẻ nói, “Xong rồi, hẳn là phần ngực không bị phỏng đâu ạ.”
Vừa dứt lời, ý cười trên mặt Quan Sư ngưng lại. Nàng nhìn đôi mắt đang trợn trắng của Bạch Vị Hi, sau đó lại dời chỗ xuống tay nàng, ngơ ngác một hồi rồi vội vàng xin lỗi, “Em xin lỗi chị Hi, em không cố ý đâu...”
Quan Sư hấp tấp nói, ánh mắt tràn đầy ảo não và hoảng loạn. Ban nãy nàng lo lắng quá nên không để ý đến việc này.
“Không, không sao mà.” Bạch Vị Hi đỏ mặt, lắc lắc đầu, không dám nhìn mặt của Quan Sư.
Vì hai người đều trầm lặng cúi đầu nên bỗng dưng văn phòng trở nên yên tĩnh.
“Quan tiểu thư......”
“Chị Hi......”
Sau một lúc im lặng, hai người đồng thời mở miệng, lại lập tức ngừng lại.
Cuối cùng, Bạch Vị Hi bình tĩnh lại trước, cô ngồi xuống sofa rồi nói, “Quan tiểu thư ngồi đi, chị có chuyện muốn nói với em.”
“Vâng ạ.” Quan Sư vội vàng gật đầu rồi theo sau cô.
Chỉ cần nhắc đến hành động ban nãy của nàng thì nói cái gì cũng được hết.
“Chị muốn mời Quan tiểu thư làm trợ lý của chị, đây là hợp đồng, Quan tiểu thư có thể xem qua.” Bạch Vị Hi lấy tài liệu ra, cười nói.
Tuy rằng nụ cười của cô rất tự nhiên, nhưng chỉ có cô mới biết rằng bản thân đang rất căng thẳng. Hợp đồng này là do cô tự nghĩ ra, cô còn cẩn thận trưng cầu ý kiến của luật sư để đảm bảo không có vấn đề gì trong đấy.
Trong khi Quan Sư xem hợp đồng, Bạch Vị Hi càng hoảng hốt hơn. Cứ mỗi lần Quan Sư tạm dừng thì hô hấp của cô cũng dừng theo.
Một lúc sau, Quan Sư đã đọc xong năm trang hợp đồng. Những điều khoản trong đấy còn có kèm cả ghi chú trích từ điều luật cụ thể, khiến người ta không nhìn ra lỗ hổng nào.
Quan Sư gấp hợp đồng lại, nàng cúi đầu suy tư một lúc rồi khó hiểu nói, “Về tiền lương...”
Nàng còn chưa nói xong thì Bạch Vị Hi đã vội vàng chen ngang, “Nếu Quan tiểu thư cảm thấy không đủ thì có thể tăng thêm, nhiều hay ít đều được.”
Trong nháy mắt, Quan Sư không biết phải nói gì cả. Bởi tiền lương hiện tại của nàng chưa đến một vạn, vậy mà mức lương Bạch Vị Hi trả là năm vạn. Trong khi nội dung công việc chỉ có giúp Bạch Vị Hi xử lý lịch làm việc hằng ngày, việc này không có gì khó, hơn nữa nàng còn có thể nghỉ ngơi thoải mái. Nàng cảm thấy với công việc này thì mức lương một vạn là đủ rồi.
Thấy Quan Sư trầm ngâm suy nghĩ, Bạch Vị Hi càng căng thẳng, cô mím môi rồi thận trọng hỏi, “Quan tiểu thư còn vướng mắc gì sao?”
“Không ạ.” Quan Sư lập tức lắc đầu, lưu loát ký tên vào hợp đồng.
Chỉ cần được làm trợ lý của nữ thần thì dù không có lương nàng vẫn sẽ tình nguyện làm.
Nhìn Quan Sư ký xong xuôi, Bạch Vị Hi âm thầm thở phào, cô lấy con dấu ra đóng vào đó.
“Đây là hai bản hợp đồng, chúng ta mỗi người một bản.” Bạch Vị Hi vui vẻ cười nói, đưa một bản cho Quan Sư, “Nếu Quan tiểu thư không hài lòng về điều khoản thì có thể sửa lại.”
“Cảm ơn chị Hi.” Quan Sư cầm hợp đồng, nàng nhìn vào con dấu, vẻ mặt có chút khó hiểu, “Hình như cái này không phải là con dấu của công ty?”
“Ừm, đây là con dấu của chị, bản hợp đồng này là chuyện giữa hai người chúng ta, không liên quan đến công ty.” Bạch Vị Hi hồi hộp nói.
Lần này, cô đã mượn danh nghĩa của công ty để ký hợp đồng với Quan Sư, hơn nữa hợp đồng còn có một điều khoản là nếu muốn giải ước thì phải được sự đồng ý của hai bên.
Không biết Quan Sư đã thấy hay chưa?
“Ra là thế.” Quan Sư bừng tỉnh, nàng nhìn qua hợp đồng một lần nữa, “Em cảm thấy không có vấn đề gì.”
“Vậy là tốt rồi.” Vẻ mặt Bạch Vị Hi giãn ra, cô nhẹ nhàng thở hắt.
Đây là hợp đồng ly kỳ nhất mà cô từng ký kết, hầu hết thời gian cô đều căng thẳng và lo sợ rằng Quan Sư sẽ không đồng ý.
“Sao chị Hi lại ở văn phòng tổng tài vậy? Em nhớ chị có phòng trang điểm riêng mà.” Quan Sư cất gọn hợp đồng rồi nói ra nghi vấn trong lòng mình.
“Dạo gần đây anh hai rất bận, không có thời gian quản lý công ty này nên để cho chị đại diện xử lý.” Bạch Vị Hi cũng cẩn thận cất hợp đồng lại, cười nói.
“Ra là thế.” Quan Sư gật đầu.
Nghĩ đến quan hệ của Bạch Vị Hi và Bạch Sao Mai, nàng cũng đã hiểu rõ.