Editor: Viên Đường
- --
Việc đầu tiên mà Quan Sư làm khi thức dậy chính là nhìn về phía bên cạnh, không nhìn thấy bóng dáng Bạch Vị Hi khiến nàng không khỏi thất vọng.
Một lúc sau, nàng mới nhớ ra Bạch Vị Hi đã đi công tác với cái người tên Tạ Quỳnh kia.
Quan Sư ngơ ngác hai giây rồi đột nhiêu vùng dậy, nàng vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Vị Hi. Đợi một hồi thì bên kia đã bắt máy, Quan Sư gấp gáp hạ giọng hỏi, “Chị Hi, hôm qua chị với Tạ Quỳnh ngủ chung giường sao?”
Bạch Vị Hi vốn định trả lời không phải, cô với Tạ Quỳnh mỗi người đã thuê một phòng riêng, nhưng vì muốn nhìn thấy dáng vẻ bất an của Quan Sư nên Bạch Vị Hi bèn thay đổi chủ ý.
“Tiểu Sư hỏi cái này làm gì vậy?” Bạch Vị Hi nhàn nhạt hỏi lại, giọng nói không có quá nhiều cảm xúc.
Tim Quan Sư đập một cách căng thẳng, nàng áp sát điện thoại vào người, cực kỳ nhỏ giọng hỏi, “Tạ Quỳnh đang ở cạnh chị sao?”
“Ừm.” Bạch Vị Hi nhìn quanh căn phòng chỉ có mình cô rồi gật gật đầu.
Tức khắc, Quan Sư sửng sốt, nơi đầu quả tim dấy lên cảm giác khó chịu, nàng ấm ức nói, “Chị Hi, chị thích con gái mà tại sao lại ngủ chung giường với một người con gái khác vậy?”
“Chẳng phải chúng ta cũng ngủ chung giường đó sao? Vậy tại sao ngủ cùng chị Quỳnh thì không được chứ?” Bạch Vị Hi cười, ánh mắt có chút sung sướng.
“Chúng ta...” Quan Sư cứng họng, nàng suy nghĩ một hồi lâu mới nói tiếp, “Chúng ta không giống thế.”
“Không giống chỗ nào? Không phải đều là con gái sao?” Bạch Vị Hi cười nói, giọng không mang chút hoang mang nào cả.
Quan Sư lại nghẹn lời, nàng khó chịu đến mức đỏ cả mắt nhưng lại không phản bác được câu nào, cuối cùng đành nói qua loa vài lời rồi cúp máy.
Chỉ một lúc sau, mẹ Quan gọi điện thoại đến bảo Quan Sư về nhà ăn cơm. Thế là Quan Sư nhanh chóng đi rửa mặt, cố gắng che dấu sự ấm ức trong lòng.
Sau khi về nhà, người mà Quan Sư nhìn thấy đầu tiên không phải là bố Quan, cũng chẳng phải là mẹ Quan, mà là Đỗ Văn với một bộ âu phục chỉnh tề trên người.
Quan Sư nhíu mày, nàng nghi hoặc săm soi Đỗ Văn, “Bộ cậu tính đi phỏng vấn hả? Sao ăn mặc nghiêm túc thế.”
“Không phải, em vì chuyện quan trọng khác nên mới mặc như thế.” Đỗ Văn ngượng ngùng nói, gương mặt ngây ngô trở nên hồi hộp.
Quan Sư càng khó hiểu nhưng cũng không hỏi nữa, nàng xoay người tới phòng bếp tìm mẹ Quan.
Vừa thấy Quan Sư thì mẹ Quan đã ồn ào đuổi người, “Con mau ra tiếp khách đi, với lại đổi bộ quần áo nào đẹp ấy.”
“Cậu ta cũng đâu phải khách đâu chứ, đâu cần con phải tiếp đâu.” Quan Sư bình thản nói, nàng dựa vào bếp chứ không chịu đi.
Kết quả là mẹ Quan lập tức dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn nàng, sau đó nhéo Quan Sư một cái, “Người tới nhà mình đều là khách, mau ra ngoài tiếp khách đi.”
Quan Sư bĩu môi rồi miễn cưỡng ra ngoài.
Đỗ Văn thấy nàng thì lập tức đứng lên rồi nở một nụ cười hơi câu nệ.
“Có phải lần đầu tiên cậu tới nhà của chị đâu, khách sáo như thế làm gì, cứ tùy tiện ngồi đi.” Quan Sư nói rồi nằm trên sofa, nàng gõ gõ cánh tay một cách chán chường.
“Cảm ơn chị Tiểu Quan.” Đỗ Văn đỏ mặt ngồi ngay ngắn, trông rất ngoan ngoãn.
Quan Sư không muốn nói chuyện nhưng ánh mắt của cậu ta cứ dính lên người nàng khiến nàng hơi khó chịu.
“Cậu nhìn chị làm cái gì?” Quan Sư trừng mắt với Đỗ Văn, ngữ khí hung ác hỏi.
Đỗ Văn cười nhẹ, cậu ta đỏ mặt lắc đầu, không thể che dấu sự vui sướng trong ánh mắt.
“Hôm nay cậu kỳ thật đấy, bộ có chuyện gì vui hả?” Quan Sư hỏi, sau đó nhìn cậu ta từ trên xuống dưới.
Tức khắc, sắc mặt của Đỗ Văn càng hồng hơn, hai tay cậu ta căng thẳng siết lại, không dám nhìn thẳng vào Quan Sư.
Thấy không thể hỏi được cái gì nên Quan Sư cũng lười nói, nàng chuyên tâm xem TV.
Mẹ Quan vừa nấu ăn xong thì bước ra xem, thấy Quan Sư đang thoải mái nằm trên sofa chứ không chịu tiếp khách liền đi đến cốc đầu nàng một cái rồi quở trách, “Văn rất rất vả mới tới đây được, thế mà con cứ nằm ườn ra đấy hả, quy củ đâu rồi?”
“Cậu ta là người quen của nhà mình mà, sao lại khách sáo vậy chứ?” Quan Sư bất mãn nhìn mẹ Quan.
“Hôm nay không giống mọi ngày, mau đi thay quần áo mới đi.” Mẹ Quan nghiêm khắc nói, ý tứ trong mắt không cần nói cũng biết.
Quan Sư bĩu môi, nàng chậm chạp làm theo lời bà.
Lúc này mẹ Quan mới vừa lòng một chút, bà nhiệt tình cười nói với Đỗ Văn, “Con ngồi đây một chút nhé, dì nấu thêm vài món nữa là ăn cơm được rồi.”
“Cảm ơn dì, con có thể giúp gì không ạ?” Đỗ Văn gấp gáp hỏi, cậu ta vẫn chưa ngồi xuống.
“Hôm nay con là khách mà, ngồi chờ là được rồi, chờ sư phụ của con mua rượu về rồi ông ấy sẽ uống với con.” Mẹ Quan cười nói, thần sắc hòa ái dễ gần.
“Làm phiền dì rồi, hẳn là con nên kính rượu sư phụ mới đúng.” Đỗ Văn cung kính nói.
“Đứa nhỏ này hiểu chuyện thật đấy, sư phụ con cũng không nhìn lầm người mà.” Mẹ Quan vừa lòng cười rộ, sau đó xoay người đi vào bếp.
Quan Sư thay quần áo xong thì ra ngoài, thấy mẹ Quan không ở trong phòng khách nữa bèn thở phào, nàng tiếp tục thoải mái nằm trên sofa.
“Chị Tiểu Quan, hôm nay... Chị rất xinh đẹp.” Đỗ Văn đỏ mặt, giọng nói dần nhỏ lại.
“Ừ, cảm ơn.” Quan Sư chuyên tâm xem TV, miệng đáp một cho có lệ.
Đỗ Văn căng thẳng nuốt nước bọt, cậu ta lấy hết can đảm đứng dậy rồi ngồi vào bên cạnh Quan Sư.
Cảm thấy sofa hơi lún xuống, Quan Sư liếc Đỗ Văn một cái, khó chịu nói, “Có phải không có chỗ ngồi đâu mà cậu phải giành chỗ với chị?”
“Em...” Đỗ Văn ngập ngừng nói không ra lời, sắc mặt cậu ta ửng đỏ.
Quan Sư chẳng có kiên nhẫn để nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của cậu ta, bèn quay đầu tiếp tục xem TV.
Bố Quan vừa mua rượu về đã thấy hai người ngồi cùng nhau, cảnh tượng hài hòa này làm ông vui vẻ cười rộ.
“Đi rửa hai cái ly đi, bố và Văn uống mấy ly với nhau.”
Không đợi Quan Sư đứng dậy, Đỗ Văn vội vàng đứng lên, “Sư phụ, để con đi, chị Tiểu Quan đi làm cả tuần mệt rồi, cứ để chị ấy nghỉ ngơi đi ạ.”
“Con là khách mà, cứ ngồi đó để nó làm cho.” Bố Quan giữ Đỗ Văn lại rồi nhìn Quan Sư.
“Con biết rồi.” Quan Sư chán chường đứng dậy, nàng chậm chạp bước vào bếp.
Hôm nay Đỗ Văn thật ký quái, bố mẹ nàng cũng kỳ quái, giống như họ đang hợp tác để lừa gạt nàng chuyện gì đấy.
Quan Sư đặt ly xuống bàn trà, nàng đang định ngồi xuống xem TV tiếp thì bố Quan lại nhìn về phía nàng.
“Rót cho Văn một ly rượu đi.” Bố Quan nửa ra lệnh.
Quan Sư không nhúc nhích, nàng híp mắt nhìn bố Quan, ý tứ cự tuyệt rất rõ ràng,
Đỗ Văn vội vàng đứng ra hoà giải, cười nói, “Hẳn là con rót rượu cho sự phụ mới đúng.”
Nói xong, Đỗ Văn nhanh chóng rót hai ly rượu.
Quan Sư thấy không có chuyện của mình nữa bèn tiếp tục ngồi trên sofa xem TV.
Mẹ Quan nấu xong đồ ăn rồi đến phòng khách, bà bất mãn nhìn Quan Sư, “Vào đây bưng đồ với mẹ đi.”
“Dạ.” Quan Sư lười biếng đứng dậy.
Chờ đến khi vào phòng bếp, Quan Sư liền kéo tay mẹ Quan, âm trầm cười hỏi, “Rốt cuộc là mọi người đang dấu con chuyện gì?”
Tức khắc, mẹ Quan chột dạ không thôi, bà trầm mặc một vài giây rồi vỗ lên đầu Quan Sư, “Đừng nhiều chuyện nữa, bưng thức ăn ra ngoài đi.”
Thế là Quan Sư phải thành thật dọn đồ ăn tiếp.
Trên bàn ăn, bố Quan và mẹ Quan liên tục khen ngợi Đỗ Văn, sau đó họ còn gắp đủ loại đồ ăn vào chén của cậu ta.
Quan Sư không thích hai người làm như thế lắm nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, dù sao họ đã làm mấy trò này nhiều đến mức khiến nàng quen rồi.
“Chị Tiểu Quan, chị cũng ăn đi.” Đỗ Văn đỏ mặt rồi gắp một miếng thịt cho Quan Sư, sau đó lại quay sang uống rượu với bố Quan, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Quan Sư nhìn miếng thịt trong chén, nàng hơi do dự và không muốn ăn. Nhưng sau đó mẹ Quan đã lặng lẽ đá nàng một cái, cộng với đó là ánh mắt đầy cảnh cáo.
Lúc này Quan Sư mới miễn cưỡng ăn.
Dù bữa cơm này mẹ Quan đã làm rất nhiều đồ ăn nhưng Quan Sư lại chẳng cảm thấy ngon miệng tẹo nào. Thế nhưng bố Quan và mẹ Quan lại trông rất vui vẻ.
“Tiểu Sư, con xuống lầu đi dạo với Văn đi.” Mẹ Quan cười nói.
Quan Sư nhíu mày, nàng nhìn bầu trời đang nắng gắt bên ngoài, “Đang giữa trưa mà mẹ, đi dạo cái gì chứ?”
“Con...” Mẹ Quan đang muốn trách mắng nàng mấy câu, lại thấy Đỗ Văn có lời muốn nói nên đành thôi.
“Dì à, hôm nay trời nóng lắm, ở trong nhà cho mát mẻ ạ.” Đỗ Văn nhìn qua Quan Sư, trên mặt nở một nụ cười ngượng ngùng.
“Con cứ bênh vực nó hoài, sau này nó sẽ bắt nạt con dài dài đấy.” Mẹ Quan bất đắc dĩ lắc đầu, thế nhưng trên mặt lại tràn ngập ý cười.
“Có hai ngài che chở sao con dám bắt nạt cậu ta chứ.” Quan Sư hừ một tiếng, nửa lên án nửa bất mãn nói.
Tức khắc, mẹ Quan trừng mắt với Quan Sư, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng. Cuối cùng, bố Quan phải đứng ra hòa giải, ông trầm giọng nói, “Hai mẹ con muốn nói gì thì vào phòng nói đi, tôi với Văn chơi mấy ván cờ.”
“Được.” Mẹ Quan hiểu ý cười rộ, túm Quan Sư vào phòng.
“Mẹ, mẹ làm đau con đấy.” Quan Sư cau mày, rầm rì trong miệng.
Mẹ Quan giận sôi máu, bà càng nhéo Quan Sư mạnh hơn, hận sắt không thành thép nói, “Hôm nay con sao thế? Khó khăn lắm Đỗ Văn mới đến một chuyến, thế mà thái độ của con lại thế hả?”
“Không phải bố mẹ đối tốt với cậu ta rồi à? Còn cần con nữa sao?” Quan Sư xoa xoa chỗ vừa bị nhéo, vẻ mặt như thể đang nghe chuyện không liên quan đến mình, ngã xuống giường.
Mẹ Quan thở dài, bà ngồi trên mép giường, nghiêm túc nhìn Quan Sư, qua vài giây mới hỏi, “Con cảm thấy Đỗ Văn thế nào?”
“Khá tốt, học tập nghiêm túc, lại còn khiêm tốn, đứa nhóc này làm việc gì cũng đến nơi đến chốn.” Quan Sư bắt chước cách nói chuyện của bố Quan, đáp.
“Đừng nói vớ vẩn nữa, ý của mẹ không phải là thế.” Mẹ Quan nhíu mày, bà hung hăng trừng Quan Sư.
“Thế ý mẹ là sao?” Quan Sư cười rồi hỏi lại, vẻ mặt vẫn thản nhiên như trước.
Mẹ Quan cảm thấy nghẹn họng một chút, bà hơi do dự một lát rồi hỏi tiếp, “Con cảm thấy nó là người như thế nào?”
“Câu này thì khác gì câu trước ạ?” Quan Sư thờ ơ hỏi.
Mẹ Quan nặng nề thở dài, quyết định nói rõ hơn một chút, “Mẹ và bố con rất thích đứa nhỏ Đỗ Văn này, nếu nó có thể trở thành con của chúng ta thì dù chúng ta có chết cũng không tiếc.”
“Không phải bố mẹ vẫn coi cậu ta là con ruột của hai người sao?” Quan Sư cười, vẻ mặt có chút tự giễu.
“Con có ý gì thế? Bố với mẹ cũng đâu phải loại người trọng nam khinh nữ chứ?” Mẹ Quan liếc nàng một cái.
Khi còn nhỏ Quan Sư quá mức nghịch ngợm còn Đỗ Văn lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, thế là bọn họ thường xuyên khen ngợi Đỗ Văn trước mặt nàng. Thực ra họ cũng không có ý gì xấu mà chỉ muốn Quan Sư học tập con nhà người ta mà thôi.
Quan Sư hừ một tiếng, nằm không nói lời nào.
Mẹ Quan bất lực cười, bà chậm rãi nói, “Con cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên có bạn trai rồi, bố và mẹ cảm thấy Đỗ Văn không tồi.”
“Con không nghĩ đến chuyện đó.” Quan Sư vô cảm từ chối.
“Tại sao? Đứa nhỏ Đỗ Văn này có gì không tốt chứ?” Nháy mắt, giọng mẹ Quan to hơn, bà trừng mắt nhìn Quan Sư.
“Con đâu có nói cậu ta không tốt đâu, con chỉ không thích cậu ta mà thôi.” Quan Sư vội vàng giải thích, nói xong bèn nghi hoặc nhìn mẹ Quan, “Sao mẹ lại phản ứng dữ dội thế? Có phải mẹ gạt con chuyện gì không?”
“Mẹ thì dấu con chuyện gì chứ?” Mẹ Quan cười, cố gắng xua tan không khí đầy gượng gạo nhưng vẻ mặt Quan Sư vẫn bán tín bán nghi,
Thấy đề tài sắp đi chệch hướng nên mẹ Quan bèn cười cười rồi nhẹ nhàng vỗ vai Quan Sư, “Tại sao con không thích Đỗ Văn? Con đã có người mình thích rồi sao?”
Nghe được lời này, hình ảnh Bạch Vị Hi đột nhiên hiện lên trong tâm trí Quan Sư, nàng nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Mẹ Quan vui vẻ không thôi, bà sốt ruột hỏi, “Là con nhà ai thế? Tên gì? Đã tới nhà chúng ta chơi bao giờ chưa?”
Quan Sư suy nghĩ một lúc rồi lắc lắc đầu.
Tức khắc, mẹ Quan bất mãn vỗ vào người Quan Sư một cái, “Nói mỗi cái tên mà cũng khó vậy sao?”
“Mẹ đừng hỏi nữa, giờ con vẫn đang yêu thầm người ta.” Quan Sư trở mình, vùi mặt vào trong gối, sau ót có chút đỏ lên vì ngượng ngùng.
Mẹ Quan yên lặng thở dài, trong mắt hiện lên một tia bi thương, một lúc lâu mới nhẹ nhàng hỏi, “Người kia có phải họ Bạch hay không?”
“Mẹ, sao mẹ biết được?” Quan Sư kinh ngạc ngồi dậy, lời vừa dứt mới biết mình không đánh đã khai, tức khắc lại ỉu xìu nhìn mẹ Quan.
“Xem ra bố của con nói không sai mà.” Mẹ Quan lắc đầu, con ngươi xán lạn ban nãy giờ lại trở nên ảm đạm.
Quan Sư có chút lo lắng, nàng ngồi dậy ôm mẹ Quan, thấp giọng thủ thỉ, “Mẹ, con xin lỗi, người con thích là con gái, con không thể sinh cháu cho bố mẹ như những người khác được.”
“Điều mẹ lo lắng không phải là cái đó.” Mẹ Quan dựa vào người Quan Sư, hốc mắt dần đỏ lên, “Nếu hàng xóm biết được thì người ta sẽ chê cười con...”
“Con không sợ.” Quan Sư kiên định đáp. Truyện Truyện Teen
“Nghe mẹ nói xong đã.” Mẹ Quan quát một tiếng, lập tức Quan Sư run rẩy, nàng bày ra bộ dáng ngoan ngoãn lắng nghe.
“Bố và mẹ cũng không phải người cổ hủ, đặc biệt là sau vụ tai nạn xe kia thì bố mẹ chỉ hy vọng con sẽ sống bình an và vui vẻ thôi.” Nói đến mấy từ “tai nạn xe”, hốc mắt của bà càng đỏ, “Hôm trước bố con đã nói bóng gió với mẹ vài câu thì mẹ cũng đã hiểu ngay. Hôm nay bố mẹ gọi Đỗ Văn tới bởi vì bố mẹ hy vọng con có thể kết hôn sinh con như những người khác...”
“Mẹ à, con chỉ thích chị ấy thôi, con sẽ không kết hôn với người khác.” Quan Sư nhỏ giọng phản bác.
Mẹ Quan trừng nàng rồi gằn giọng, “Con không thể nghe mẹ nói hết hả, sao cứ xen ngang thế?”
“Mẹ nói đi, con nghe đây ạ.” Quan Sư đáp, sau đó lấy tay bịt miệng lại.
Mẹ Quan lúc này mới vừa lòng, nét mặt bà trở nên bi ai, “Con từ nhỏ đã quật cường rồi, dù sao mẹ cũng không khuyên được con, nhưng người kia là một đại minh tinh, không phải là một người mà những người bình thường như gia đình chúng ta có thể chạm đến được. Hơn nữa con chỉ yêu thầm cô ấy mà, không bằng chọn Đỗ Văn đi con.”
“Mẹ, như thế không công bằng với cả con và Đỗ Văn.” Quan Sư cắt ngang, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Tuy con yêu thầm chị ấy nhưng chị ấy cũng thích con gái mà, đâu phải không có cơ hội nào đâu.”
Mẹ Quan thấy thế thì cũng biết mình không thể khuyên bảo được, bà lắc lắc đầu rồi buồn bã ra ngoài.
Quan Sư có chút đau lòng khi nhìn thấy bộ dáng ấy của mẹ, nhưng nàng không thể nhượng bộ trong chuyện này được.