Vừa nãy là Lục Thừa Nghiệp ở bên ngoài gõ cửa, tại sao hắn lại tới nơi này? Mặc dù tâm tình không tốt, thế nhưng Trương Hàng cũng không phải loại người mềm yếu, cậu nhớ kỹ chính mình có nói với Lục Thừa Nghiệp sẽ rất khuya mới về đến nhà, vì sao hắn lại biết mình đột nhiên quay về nơi này?
Cậu dùng lực lau mặt, lại chỉnh sửa quần áo lại một chút rồi mới đi đến mở cửa, Trương Hàng còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với sự chất vấn của Lục Thừa Nghiệp như thế nào, mà cửa vừa mở ra đã bị người ôm chặt vào lòng, dùng sức hôn sâu.
Mấy ngày nay bọn họ cũng không phải chưa từng hôn môi, chỉ là vẫn duy trì cái loại tựa như nhợt nhạt đụng chạm, phi thường ấm áp rồi lại bình thản, cũng không để cho người ta nổi lên một tia dục niệm mào. Trương Hàng vẫn cho rằng đó chính là điểm cuối cùng trong tình cảm của mình và Lục Thừa Nghiệp, hai người chính là nương tựa nhau trong khi hoạn nạn, nâng đỡ nhau giữa lúc bình thường, chỉ cần đối phương ở bên cạnh, trái tim sẽ bình tĩnh không gì sánh được. Từ khi Đại Hắc chết đi, Trương Hàng vẫn cảm thấy trái tim của mình theo đó mà thiếu đi một mảnh, đến khi nhận thức được Lục Thừa Nghiệp phần thiếu sót kia mới được tìm về. Lục Thừa Nghiệp là một bộ phận trong sinh mệnh của cậu, vô pháp phân ra, không có hắn, cậu vĩnh viễn vẫn là thiếu hụt.
Mà bây giờ, nụ hôn này lại khiến cho nhận tri của Trương Hàng về tình yêu bị phá vỡ, nó cũng không ngọt ngào êm ái như mưa phùn mùa xuân mà là mạnh mẽ đầy khí vị cướp đoạt như cuồng phong bão tố. Lục Thừa Nghiệp tựa hồ giống như muốn thôn phệ tất cả của cậu, mỗi một động tác đều chiếm hết không gian hô hấp xung quanh, đến cuối cùng, Trương Hàng chỉ có thể dựa vào không khí do Lục Thừa Nghiệp thổi qua mà hô hấp, linh hồn của cậu phảng phất cũng đã bị đối phương hút đi, tất cả tâm tư đều bị cướp đoạt không còn, cả người đều bị một loại khí tức cực kỳ tham lam bao vây triệt để.
Trương Hàng còn nhớ, lúc nãy khi vừa hôn môi cậu và Lục Thừa Nghiệp đều là quần áo chỉnh tề đứng cạnh cửa lớn, mà chờ đến khi cánh tay cậu cảm nhận được một tia mát lạnh thì lại phát hiện mình đã nằm ở trên giường, áo sơ mi cũng không biết đã bị vứt đi từ lúc nào, mà sở dĩ cánh tay lại cảm thấy là vì cậu không cẩn thận chạm vào tủ đầu giường.
“Lục Thừa Nghiệp…” Trương Hàng giãy dụa gọi tên đối phương, thế nhưng cũng không biết nên nói gì cho đúng.
Lục Thừa Nghiệp cúi đầu, tiếp tục say mê liếm môi cậu, thanh âm vốn đã trầm thấp khêu gợi lại mang theo một tia ám muội: “Hàng Hàng, anh có chuyện phải nói rõ với em, em là của anh.”
Tuyên bố bá đạo như vậy khiến Trương Hàng có một tia hoảng hốt, chỉ là vẫn theo bản năng trả lời: “Chúng ta vốn chính là của nhau.”
“Sai, em không rõ ý tứ của anh.” Lục Thừa Nghiệp cũng không để Trương Hàng có cơ hội phản đối, tiếp tục nói, “Không phải đơn thuần là em, mà tất cả của em đều là của anh, không phải chỉ có thân thể này mà là toàn bộ sinh mệnh. Quá khứ của em, hiện tại cùng tương lai, em đều không có quyền được tự do nữa, mỗi nhất cử nhất động của em đều phải ở trong đường nhìn của anh, người có thể dẫn đường cho em là anh, có thể giúp em mặc quần áo cũng là anh, có thể làm bạn cùng em trên giường tuyệt đối chỉ có thể là anh. Trên thế giới này, người có thể làm đôi mắt của em nhất định phải là anh. Cũng như vậy, cho dù em muốn diễn trò cũng chỉ có thể tìm anh phối hợp, không được gạt anh!”
“Anh… biết? Anh… làm sao biết được?” Vốn dĩ Trương Hàng bởi vì ngôn ngữ bá đạo lại thâm tình của Lục Thừa Nghiệp mà cảm động, đợi đến khi nghe được một câu cuối cùng cảm động lại hóa thành khiếp sợ. Cậu dùng lực nắm chặt tay Lục Thừa Nghiệp.
“Anh tìm người theo dõi em.” Lục Thừa Nghiệp hùng hồn nói, “Bởi vì anh vô pháp chấp nhận việc, dưới tình huống anh không biết rõ, ở trong quán bar, em đứng giữa một đám người ái mộ vì bọn họ mà pha rượu. Vì vậy anh tìm người theo dõi em, lại không nghĩ rằng em căn bản không đến đó. Anh đi theo em đến khách sạn, ở bên ngoài đợi em suốt nửa buổi tối, vốn định chờ sau khi em và Trầm Minh Phỉ ra ngoài liền trực tiếp cướp người. Thế nhưng sau đó anh lại thay đổi chủ ý.”
“Anh làm sao có thể theo dõi em, đó là…” Trương Hàng vừa định nói đó là phạm pháp, lại đột nhiên nhớ đến những lời Lục Thừa Nghiệp vừa mới nói, phút chốc cậu cảm thấy nếu như có người thích Lục Thừa Nghiệp, mà Lục Thừa Nghiệp vẫn đối xử với người nọ cực kỳ ôn hòa, bản thân cậu có khả năng cũng không chấp nhận được.
“Nếu như không muốn anh theo dõi em, như vậy đừng rời bỏ anh.” Lục Thừa Nghiệp nhịn không được hôn lên mu bàn tay của Trương Hàng, “Em biết tư vị chờ đợi sao? Lúc ở trường khuyết tật, mấy năm sau nhà trường đã chuyên một kiến tạo một phòng nghỉ cho chó dẫn đường, em biết vì sao ta không đến đó mà vẫn như trước đợi em ở cổng trường sao? Bởi vì rời khỏi em, tư vị của chờ đợi quá mức gian nan. Anh ở trong phòng nghỉ cái gì cũng không nhìn thấy, mà nếu ở cổng trường lại có thể nhìn thấy lớp học của em, mỗi khi tiếng chuông tan học vang lên anh liền có thể thấy bóng người lay động qua cửa sổ, anh còn nỗ lực phân biệt xem thân ảnh của em ở nơi nào, tưởng tượng em là đang tựa vào cửa sổ mỉm cười với anh. Lúc là Đại Hắc, anh hầu như cả nửa đời đều dùng để đợi em, chỉ hy vọng có thể đợi được em trở về, được ghé vào cạnh chân em. Hết cách rồi, chó không thể theo em đến tất cả những nơi em muốn, thế nhưng bây giờ khác rồi, anh là người, anh có thể cùng em đến chân trời góc biển, anh sẽ không chờ đợi em nữa mà là đi sát cạnh em.”
Rõ ràng là dục vọng khống chế gần như biến thái, thế nhưng Trương Hàng lại cảm thấy ngọt ngào không gì sánh được. Cậu mặc dù không có trải nghiệm tư vị chờ đợi, thế nhưng cậu đã một mình quá lâu, cậu có thể hiểu được tư vị của cô độc. Đó là một loại xúc cảm u buồn tựa như bản thân bị đánh vào không gian hư vô, trong bóng tối sâu thẳm chỉ cảm thấy có riêng một mình đơn độc. Hơn một nghìn ngày đêm trước đây, cậu là hy vọng dường nào mỗi khi tỉnh lại có thể nghe được tiếng sủa quen thuộc, là hy vọng dường nào mỗi lần giơ tay lên đều có thể chạm vào thân thể lông tơ mềm mượt nọ. Tay cậu đã trống không lâu lắm, vì vậy khi một lần nữa có thể chạm đến, cậu khát vọng bàn ta này sẽ vĩnh viễn cũng không cần buông bàn tay này ra.
“Xin lỗi.” Trương Hàng không có giải thích những lời như ‘Đó là vì muốn tốt cho anh’. Chuyện này, từ khi cậu quyết định giấu diếm Lục Thừa Nghiệp chính là đã có tư tâm, bất kể có phải là vì lo lắng cho đối phương hay không, làm sai vẫn là sai rồi.
“Anh sẽ không nói không sao cả, anh không tha thứ cho em,” nhớ đến tâm tình của mình khi chờ đợi bên ngoài khách sạn, Lục Thừa Nghiệp không nhịn được nhẹ nhàng cắn lên mặt Trương Hàng một ngụm
tới mình ở tửu điếm ngoại chờ Trương Hàng thì lòng của tình, Lục Thừa Nghiệp nhịn không được nhẹ nhàng lên mặt của Trương Hàng một ngụm, “Chỉ có anh không tha thứ cho em, em mới không dám tái phạm.”
“Vậy là anh định đem chuyện này ghi nhớ cả đời sao?” Cảm xúc của Trương Hàng đặc biệt linh mẫn, bị Lục Thừa Nghiệp cắn nhẹ như thế tuy rằng không đau, nhưng không biết vì sao trái tim cũng đập hẫng đi vài nhịp.
“Nhớ! Không chỉ có chuyện này, anh muốn tìm một cái laptop, sau đó đem mỗi một chuyên em làm dù tốt hay xấu đều ghi lại toàn bộ. Đợi đến khi chúng ta già rồi liền đem ra tính toán, nếu như chuyện em làm tốt nhiều hơn thì anh sẽ tha thứ, nếu như không tốt nhiều, anh liền đòi nợ em đến kiếp sau, muốn em dùng kiếp sau để bù đắp. Anh tuyệt không tha thứ cho em.”
Đến già sao… Như vậy chẳng phải là bên nhau rất lâu rồi. Trương Hàng hơi cong khóe miệng, nắm chặt tay Lục Thừa Nghiệp, nhẹ giọng nói: “Có thể hứa hẹn cùng anh đến già, thật tốt.”
Có thể cùng một người chia sẻ tuổi thọ của mình, thật tốt.
Lục Thừa Nghiệp cũng hiểu được ý tứ ngầm trong lời này của Trương Hàng, nhịn không được đem người đè gục xuống giường. Hắn thực sự đã nhịn lâu lắm rồi, hiện tại rốt cục không cần nhịn nữa, bởi vì bọn họ có cả đời, thời gian vài thập niên tới đều sẽ ở cùng nhau.
Đáng tiếc, Trương Hàng dường như không biết hàm nghĩa trong động tác này, chỉ ôm lấy Lục Thừa Nghiệp tiếp tục nói: “Anh làm sao lại tìm được đến đây?”
Vừa nhắc đến, Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng lại phải nhắc đến chính sự rồi.
Ngày đó ở ngoài cửa khách sạn, Lục Thừa Nghiệp ngay từ đầu là bị ghen tỵ cũng phẫn nộ làm cho choáng váng, thế nhưng thời gian một điếu thuốc cũng đủ làm hắn tỉnh táo lại. Trương Hàng là do hắn trông coi đến lớn, cậu là loại người chấp nhất lại chuyên chú đến thế nào Lục Thừa Nghiệp so với ai khác cũng rõ ràng hơn. Có thể nói, người hiểu Trương Hàng nhất trên thế giới này chính là hắn. Cho dù bọn họ có năm năm xa cách, bản chất của một người cũng không dễ dàng thay đổi như vậy. Trương Hàng thống hận nhất đại khái là việc ngoại tình này, hành động của Triệu Hiểu Liên năm đó cũng là căn nguyên bi kịch của cậu, vô luận phát sinh chuyện gì, cậu đều sẽ không làm ra chuyện phản bội tình cảm, nếu đã nhận định rồi, sau đó cũng chỉ có thể là một người duy nhất.
Như vậy tại sao cậu lại muốn lừa hắn chứ? Lúc Lục Thừa Nghiệp rời khách sạn liền nhanh chóng đi tìm thám tử điều tra hành tung gần đây của Trương Hàng, rất nhanh liền phân tích ra được mục đích của cậu, cũng biết cậu đang tiếp xúc cùng ai.
Coi như là vì bảo hộ hắn, Lục Thừa Nghiệp cũng có chút tức giận, không phải là vì Trương Hàng gặt hắn, mà là vì Trương Hàng cư nhiên đích thân đi làm chuyện nguy hiểm như vậy. Cảnh sát đã tìm được thi thể của tài xế xe tải kia, đối phương quá độc ác, cho dù muốn lợi dụng Trương Hàng hiển nhiên cũng sẽ đắn đo không ít.
Có tiền có thể sai ma gọi quỷ, Lục Thừa Nghiệp liền đập một số tiền lớn điều tra người liên lạc với Trương Hàng, ngay khi vừa nhận tin tức, đối phương cư nhiên không biết đã lật được Triệu Hiểu Liên từ trong xó xỉnh nào đi ra.
Nếu như người đối phương thương tổn không phải Trương Hàng, Lục Thừa Nghiệp thực sự sẽ nói một câu, ‘Làm quá đẹp’. Trương Hàng bây giờ cho dù có đối diện với Trương Khải Minh cũng có thể bình tĩnh chống đỡ, duy chỉ có người phụ nữ này, Trương Hàng cả đời đều không thể tha thứ, cũng không biết nên cư xử với bà ta thế nào. Người phụ nữ này đối với Trương Hàng là một khối u ác tính, vứt không được cắt không xong, vẫn ngủ đông trong trí nhớ của cậu, chỉ đợi kẻ địch phát hiện ra nó, dùng làm vũ khí để đối phó cậu.
“Sau khi anh biết Triệu Hiểu Liên đã liên hệ với em liền lập tức đến đây tìm, ngay cả việc em và Trầm Minh Phỉ thuê khách sạn không đến nửa giờ liền trực tiếp rời đi anh cũng biết.” Lục Thừa Nghiệp không chút chột dạ nói ra chuyện mình vẫn phái người theo dõi Trương Hàng.
Nghe được tên của Triệu Hiểu Liên, bàn tay đang chạm vào Lục Thừa Nghiệp của cậu không tự chủ được dùng sực, cậu hít sâu một hơi, nói: “Em thực sự không ngờ đến bọn họ cư nhiên hợi hai như vậy, ngay cả bà ta cũng có thể tìm ra.”
“Ai tìm ai cũng không chắc được.” Lục Thừa Nghiệp hừ lạnh một tiếng, hắn cảm thấy Triệu Hiểu Liên có thể là tự mình từ quê nhà tìm tới.
Quán bar của Trương Hàng ở mấy thành phố lớn trong nước đều rất nổi danh, bản thân của cậu cũng bởi vì cuộc thi chứng chỉ luật sư và tư pháp mà được lên báo ở thành phố trước kia, nếu như Triệu Hiểu Liên vẫn có liên hệ với những người quen cũ làm sao có thể không nghe nói chuyện của Trương Hàng. Từ mười năm trước Lục Thừa Nghiệp đã nhìn thấu bản chất của người phụ nữ này, bà ta chính là một con ký sinh trùng, đầu tiên ký sinh trên người Trương Khải Minh, ý đồ đào một khoảng lớn, sau đó mưu toan ký sinh Trương Kiến Quốc thất bại, hiện tại vừa nhìn thấy con trai có tiền đồ liền vội vàng tìm đến.
Đại khái Triệu Hiểu Liên sau khi nghe được tin tức liền về thành phố cũ bọn họ đã sống hỏi thăm, luôn sẽ có một hai người biết được Trương Hàng đang ở Bắc Kinh, liền một đường đến đây tìm người. Bà ta hỏi thăm khắp nơi tự nhiên sẽ đưa đến sự chú ý của người khác, lúc này bị người hữu tâm lợi dụng đến tổn thương Trương Hàng là một việc thật quá bình thường.
Bà ta đại khái là không quan tâm đối phương có phải sẽ đối với Trương Hàng bất lợi hay không, bà ta chỉ cần lấy được tiền từ tay cậu là được.
Tình mẹ vô cùng vĩ đại, Lục Thừa Nghiệp cũng không phủ nhận thứ tình cảm này, bất quá hắn cũng biết có vài nữ nhân thật sự có thể quyết tuyệt đến mức dám đem con ruột của mình trở thành một đạo cụ. Trương Hàng từng là đạo cụ để bà ta bắt bí Trương Khải Minh, lôi kéo Trương Kiến Quốc, hiện tại càng là đạo cụ kiếm tiền hốt bạc.
Nghĩ đến đây, Lục Thừa Nghiệp đau lòng không dứt, hắn ôm chặt lấy Trương Hàng, nằm xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Em muốn anh được an toàn, anh làm sao lại không sợ em bị thương tổn dù chỉ mảy may. Hàng Hàng, đừng sợ, có Đại Hắc ở đây.”
Trương Hàng tựa vào trong lòng Lục Thừa Nghiệp, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cậu thực sự không còn sợ nữa.