CHƯƠNG 72
****
La Kiều thực hối hận vì đã bắt con mãng xà này, tuy thân hình tròn vo dài sáu mét có rất nhiều thịt, nhưng cho dù có nhiều mặt tốt cỡ nào cũng không thể bỏ qua mặt xấu. Thịt mãng xà, thật sự rất khó ăn.
Không chỉ khó ăn mà còn cứng tới không thể tin nổi.
Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc một ngụm cũng không ăn, cho dù La Kiều nói bọn nó cũng tham gia đi săn nên có phần, hai anh em vẫn đứng một bên quan sát. Hai tiểu liệp báo thật ra khá hứng thú với thịt mãng xà. La Kiều dùng nhánh cây sắc bén rạch da mãng xà, sau đó lập tức nhào tới cắn một ngụm.
Vốn tưởng có thể ngấu nghiến lấp đầy bụng một phen, kết quả không cắn được gì cả.
“Ba ba, cắn không được.”
“Khó ăn quá!”
La Kiều nhìn dấu răng in trên thịt rắn, thật sự là dấu răng, cho dù hai tiểu liệp báo vẫn chưa thay hết răng sữa nhưng không có nghĩa răng nanh của chúng không sắc bén. Thế mà không thể xe nổi thịt?
La Kiều nhìn hai tiểu liệp báo, lại nhìn Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc vẫn vây xem ở bên cạnh như cũ, cúi đầu tự mình cắn một ngụm, sau đó, hết chỗ nói rồi.
Đây là dây thép giả thành thịt rắn để gài bẫy người ta sao? Còn có mùi vị cổ quái này, so ra, thỏ đá còn ngon lành hơn biết bao nhiêu.
La Kiều bất đắc dĩ quào quào thi thể mãng xà, quay đầu lại nhìn La Sâm cùng La Thụy, hai tiểu liệp báo lập tức dứt khoát quay đầu qua một bên. Kiên quyết cự tuyệt thức ăn, đối với bọn nó mà nói chính là lần đầu tiên. Cho dù là món cá nheo trước kia, hai tiểu liệp báo cũng ăn thực hăng hái.
“Hối hận đi?”
Kiệt Lạc nằm một góc vui sướng khi người gặp họa. Đừng thấy chồn mật ăn mãng xà như gặm dưa leo, đối với những kẻ săn mồi khác, mãng xà tuyệt đối không phải món ngon. Cho dù là cá sấu, sau khi giết chết mãng xà cũng phải vùi vào đáy sông, đợi thịt nó hư thối mà mềm đi mới có thể cho vào miệng. Hơn nữa thịt mãng xà có mùi vị rất kỳ quái, liệp báo tuyệt đối không thể tiếp nhận.
Hai tiểu liệp báo cho dù đói bụng cũng cự tuyệt ăn thịt mãng xà, La Kiều chỉ có thể buồn bực ngồi chồm hổm trước thi thể mãng xà mà mài móng.
Cái gọi là cố hết sức nhưng không thu được kết quả tốt chính là tình huống hiện tại của La Kiều.
“Đừng mài, còn mài nữa sẽ cụt hết móng đấy.” Kiệt Lạc tiếp tục ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng: “Sớm nên nghe ý kiến chúng ta…”
Mạt Sâm cắn lỗ tai Kiệt Lạc một ngụm, Kiệt Lạc lập tức ngậm miệng lại, bất quá vẫn không cam lòng mà than thở vài câu, nhưng La Kiều cũng không có tâm tư so đo. Hiện giờ cậu chỉ quan tâm một vấn đề, thức ăn ngay trước mắt nhưng lại phải tiếp tục đói bụng! ? Tuy vứt bỏ con mồi mình cố sức bắt được rất đáng tiếc, nhưng cậu không thể trái lương tâm mà giáo dục đứa nhỏ không được kén ăn, cho dù không kén ăn thì cũng phải nhìn đối tượng! Trong đó tuyệt đối không có mặt con mãng xà trước mắt! Huống chi, liệp báo mà không kén ăn thì còn là liệp báo sao?
Nếu thịt mãng xà không thể ăn, hai tiểu liệp báo liền vây quanh thi thể nó mà đùa giỡn, bắt chước động tác đi săn, phục kích, truy đuổi, nhào lên, cắn. Biểu hiện của bọn nó rất có dáng vẻ, trừ bỏ thể hình còn bé cùng kinh nghiệm không đủ, bọn nó đã dần dần có bộ dáng của vua tốc độ trên thảo nguyên.
Ngoài ý muốn chính là đám kên kên vẫn không xuất hiện, La Kiều bắt đầu oán thầm, chẳng lẽ đám ăn chực kia cũng ghét bỏ thịt mãng xà?
La Kiều vẫn không lên tiếng, Mạt Sâm đi tới muốn liếm liếm thì bị né tránh. Kiệt Lạc vẫy vẫy đuôi, thông minh quyết định im lặng. Nếu nói sai, chọc anh trai thẹn quá thành giận thì nó đừng mong có ngày an ổn.
“Ách, cái kia…” La Kiều động động lỗ tai, có chút mất tự nhiên lùi ra sau từng bước. Trước khi gì kia với Mông Đế, cùng đám mèo lớn khác liếm liếm tai cọ cọ trán cũng không thấy gì, nhưng hiện giờ, cậu tựa hồ có chút không thoải mái khi thân thiết với Mạt Sâm.
Mạt Sâm nhìn La Kiều một hồi, không hỏi vì sao La Kiều né tránh mà đột nhiên mở miệng nói: “Trên người ngươi có mùi hoa báo.”
“…” La Kiều cẩn thận ngửi ngửi, quả nhiên, sau khi tỉnh lại cậu chỉ vội vàng mang hai tiểu liệp báo đi tìm thức ăn, căn bản chưa kịp lăn vài vòng trên cỏ để khử mùi. Kẻ săn mồi càng hung mãnh thì mùi càng đậm. Tuy trên người cậu phần lớn vẫn là mùi liệp báo, nhưng có mùi hoa báo pha lẫn trong đó, ngửi thế nào cũng thấy thực kỳ quái.
Hai tiểu liệp báo đã từng ngửi một lần nên quen rồi, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc hẳn từ lúc gặp nhau đã nhận ra nhưng không nói ra.
Trên người La Kiều không có vết thương, Mạt Sâm cùng Kiệt Lạc không cho rằng La Kiều bị hoa báo tập kích mới bị dính mùi. Như vậy khả năng duy nhất chính là cậu cùng một con hoa báo có quan hệ cực kỳ thân mật. Đối với một con liệp báo mà nói, này quả thực rất khó tưởng tượng.
“Mấy tuần trước có một con liệp báo cái lạ chết trong lãnh địa của ta, trước khi đám kên kên tới ta cùng Kiệt Lạc có xem xét thi thể, nó bị hoa báo giết chết. Ta hi vọng ngươi có thể chú ý an toàn một chút. Dù sao…” Nói tới đây, Mạt Sâm dừng một chút: “Dù sao, chúng ta cùng hoa báo chính là quan hệ người cạnh tranh cùng đối thủ.”
“Nga.” La Kiều gật gật đầu: “Ta biết rồi, ta sẽ chú ý.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Mạt Sâm đến tìm La Kiều cũng vì báo tin này, về phần Kiệt Lạc, đối với chuyện anh trai theo đuổi con liệp báo đực này nó vốn không xem trọng, nếu Mạt Sâm nguyện ý thì nó cũng không ngăn cản, bất quá trong lòng nó vẫn cảm thấy, báo em gái mới là vương đạo.
La Kiều không nghĩ chuyện này do Mông Đế làm, hỏi Mạt Sâm về vị trí chết của con liệp báo cái kia, La Kiều có thể khẳng định, giết chết nó rất có thể là con hoa báo đực có ý đồ tranh đoạt lãnh địa với Mông Đế, con hoa báo đực kia còn từng công kích hơn nữa còn cướp đi thức ăn của cậu. Bất quá La Kiều không tính toán tranh chấp với Mạt Sâm, dù sao đối phương cũng có ý tốt. Hơn nữa trong mắt bọn nó, hoa báo quả thật là kẻ cạnh tranh thức ăn, cũng là đối thủ có thể giết chết mình.
Đối với cái chết của con liệp báo cái kia, La Kiều biểu hiện có chút lạnh nhạt.
Không phải La Kiều máu lạnh mà là con liệp báo cái kia hoàn toàn xa lạ, cậu thậm chí còn chưa từng gặp qua đối phương. Bất quá Mạt Sâm làm cậu nhớ ra: “Ta cũng có chuyện muốn nói cho ngươi.”
“Cái gì?”
“Phụ cận xuất hiện một đàn chó hoang, đại khái hơn mười con, ngươi cùng Kiệt Lạc cũng nên cẩn thận một chút.”
“Đàn chó hoang?” Mạt Sâm lắp bắp kinh hãi. Này quả thật là tin tức quan trọng. Chó hoang đối với liệp báo mà nói chính là đối thủ cạnh tranh hùng mạnh. Bọn chúng cũng săn vào ban ngày như liệp báo, điều này làm tỷ lệ liệp báo đụng phải bọn nó so với gặp sư tử cùng linh cẩu cao hơn nhiều. Chó hoang thích tự mình đi săn, nhưng lúc cướp con mồi chúng nó cũng tuyệt đối không nương tay.
Mạt Sâm đang nghĩ chuyện chó hoang thì Kiệt Lạc đột nhiên sáp qua hỏi La Kiều: “Ngươi thật sự cùng hoa báo *** à?”
“…”
Nhìn bộ lông sau gáy La Kiều đột ngột dựng đứng, Kiệt Lạc khẽ giật khóe miệng: “Ta chỉ hỏi vậy thôi, ngươi đừng để ý.”
Vấn đề này có thể nói không để ý là được sao? !
“Bất quá, ngươi quả thật lợi hại.”
Kiệt Lạc từ trên xuống dưới, từ trước ra sau quét mắt nhìn La Kiều một vòng, ánh mắt có thể nói là sáng hệt tia X quang, cuối cùng cho ra kết luận, mùi lưu lại trên người cậu trăm phần trăm là một con báo đực! Hoa báo em gái so với liệp báo em gái lại càng cường hãn hơn, nếu nói liệp báo cái là một cây ớt nhỏ thì hoa báo cái chính là mù tạt đứng sừng sững! Ngẫm lại con hoa báo đực lăn lộn dính một thân cỏ bạc hà mèo lần trước, Kiệt Lạc dám cá, nếu La Kiều thông đồng không phải báo đực, nó sẽ leo lên cây keo sau đó chúi đầu nhảy xuống!
Trong lãnh địa hoa báo, Mông Đế vẫn thật cẩn thận đi theo sau đàn chó hoang. Thẳng đến khi trở về hang dộng nhóm ấu tể ẩn núp, đàn chó hoang vẫn không hề phát hiện theo sau có một con hoa báo.
Đàn chó hoang này vốn ở vùng châu thổ bên cạnh, chúng theo đàn linh dương đầu bò đi tới nơi này, vốn cũng dừng lại một khoảng thời gian ngắn rồi cùng đàn linh dương rời đi, nhưng nữ thủ lĩnh trong đàn đúng lúc này lại sinh một ổ ấu tể gồm năm con chó hoang con. Chó hoang con còn rất yếu ớt, chúng phải núp trong hang để tránh né kẻ săn mồi. Đàn chó hoang không thể không tạm thời ở lại nơi này.
Nhưng vị trí đàn chó hoang lựa chọn thật sự có chút không xong, nơi này là lãnh địa của hoa báo.
Mông Đế núp trong bụi cỏ cao, gắt gao nhìn chằm chằm chó hoang con vừa chui ra khỏi hang, ánh mắt vàng nhạt hiện lên một tia sáng quỷ dị.
END 72.