CHƯƠNG 8
*****
Cái gọi là ngày xui rủi nhất trong năm chính là tình huống này đi?
La Kiều nhìn chằm chằm hoa báo trước mặt, đây không phải lần đầu tiên cậu gặp hoa báo. Trước đó cũng từng có hoa báo khác cướp con mồi của cậu, nhưng bọn nó đều là loài nguyên thủy. Bọn nó chỉ muốn cướp con mồi, về phần La Kiều cùng hai tiểu liệp báo, chỉ cần không phản kháng thì cơ bản không nguy hiểm tính mạng.
Nhưng con hoa báo trước mặt không giống, nó cũng là loài tiến hóa như cậu!
Đây là loại trực giác trời sinh, phàm là loài tiến hóa thì lẫn nhau sẽ có một loại cảm giác vi diệu khó diễn tả. Hoàn toàn bất đồng với lúc gặp loài nguyên thủy.
Con hoa báo tiến hóa trước mắt, theo ánh mắt vàng nhạt cùng thân hình cường tráng có thể nhìn ra, nó không dễ chọc!
La Kiều không dám hành động thiếu suy nghĩ, hoa báo so với những kẻ săn mồi khác, cơ hồ không có bất cứ ưu thế nào, luận về tốc độ không bằng liệp báo, luận sức mạnh không bằng sư tử, luôn thích độc lai độc vãng, cũng không có sức mạnh quần thể như linh cẩu. Nhưng bọn nó là thợ săn trời sinh, giỏi che dấu cùng đánh úp bất ngờ, có thể tự thân bắt được con mồi có trọng lượng gấp mấy lần bản thân. Càng đáng sợ hơn chính là bọn nó cơ hồ có thể bắt giết tất cả giống loài trên thảo nguyên. Cho dù ngay cả loài chim bay cực nhanh mà liệp báo không đuổi kịp. Ngay cả linh dương châu phi mà sư tử chán ghét hoa báo cũng có thể nhét vào miệng.
La Kiều từng thấy qua linh dương châu phi, mùi xạ hương trên cơ thể nó đứng dưới gió mười dặm cũng còn nghe thấy chứ đừng nói là ăn, đứng gần bọn nó một chút thôi La Kiều đã chịu không thấu.
Nhưng hoa báo lại có thể quơ được bọn nó, hơn nữa còn ăn luôn.
Sư tử có thể dễ dàng giết chết liệp báo, nhưng rất khó thành công túm được hoa báo, đặc biệt là hoa báo đực trưởng thành.
Con hoa báo trước mắt rõ ràng bị mùi máu tươi của linh dương đầu bò cái hấp dẫn tới, La Kiều cảm thấy may mắn, ít nhất kẻ tới là hoa báo chứ không phải đàn linh cẩu.
“Có thể thương lượng một chút không?”
La Kiều tận lực che chở hai tiểu liệp báo ở phía sau, này đã là thói quen của cậu khi gặp kẻ săn mồi.
“Này đều cho ngươi, ngươi chỉ cần để chúng ta đi.”
Khoảng cách của hoa báo với chính mình quá gần, hai tiểu liệp báo đã trưởng thành, La Kiều không thể dễ dàng cõng bọn nó trên lưng. Giữa bị thương cùng an toàn rời đi, La Kiều muốn chọn vế sau, nhưng điều này cần đối phương phối hợp.
Hoa báo Mông Đế lắc lắc cái đuôi, phần chóp đuôi khẽ giật giật, này cho thấy tâm tình của nó không tồi, thậm chí là có chút hưng phấn. Gần nhất nó thực sự rất nhàn chán, con mồi trong lãnh địa rất sung túc, căn bản không cần lo lắng vấn đề thức ăn, cho dù vào mùa khô, hoa báo so với những kẻ săn mồi khác vẫn tốt hơn rất nhiều. Bọn nó giỏi leo cây, đem con mồi bắt được giấu trên đó, hoàn toàn có thể nhàn rỗi ngủ nghỉ cả ngày.
Kỹ thuật đi săn của Mông Đế tốt lắm, nhưng nó cũng không cự tuyệt bữa tối miễn phí. Bất quá, so với con linh dương đầu bò trên mặt đất, hiện tại nó có hứng thú với La Kiều hơn.
Liệp báo đực tiến hóa, mang theo hai tiểu liệp báo.
Thật sự rất thú vị!
Mông Đế trước nay luôn độc lai độc vãng, tin tức trên thảo nguyên xuất hiện một con liệp báo đực đặc biệt vẫn chưa lọt vào tai nó.
Mông Đế chậm rãi bước tới trước, bàn chân mềm mại dẫm lên lớp cỏ không phát ra bất cứ tiếng vang nào. La Kiều tin tưởng, chỉ cần con hoa báo này không muốn bị phát hiện, nó hoàn toàn có thể che dấu bản thân, đánh úp bất ngờ. Nhưng nó không làm vậy, lại cố ý phát ra tiếng động để mình chú ý, đây là vì cái gì?
Mông Đế ngày càng tiến tới gần, La Kiều vô thức lui về phía sau, nhưng cũng không dám lùi quá nhanh, nếu cậu quay đầu bỏ chạy, con hoa báo này trăm phần trăm sẽ đuổi theo. Động vật họ nhà mèo đều có tập tính ngày, ngay cả La Kiều cũng không ngoại lệ, linh dương gazen ấu tể quỳ rạp trên mặt đất cùng thỏ hoang đang chạy trốn, trực giác La Kiều sẽ chọn đuổi theo thỏ hoang, cậu cũng muốn tiết kiệm khí lực nhưng nó là thiên tính, cậu cũng không có biện pháp nào.
Hai tiểu liệp báo khẩn trương núp phía sau La Kiều, La Sâm muốn thăm dò nhìn một cái lại bị cái đuôi La Kiều xoa nhẹ, lập tức thành thật nằm im một chỗ.
Rốt cục, Mông Đế đẩy nhanh cước bộ hơn, La Kiều cảm giác được nguy hiểm, quá gần!
La Kiều đột nhiên cúi thấp đầu, bày ra tư thế uy hiếp với Mông Đế. Thấy Mông Đế không lưu tâm, La Kiều vung hai chân trước để làm bản thân có vẻ lớn hơn một chút, bàn trân cà trên mặt đất phát ra tiếng vang, ý đồ uy hiếp con hoa báo này đừng tiến tới gần hơn.
Uy hiếp tựa hồ có hiệu quả, Mông Đế dừng bước, La Kiều lén lút thở phào một hơi.
“Ngươi cũng là loài tiến hóa đúng không? Ta chỉ muốn mang đám nhỏ rời đi, con mồi này đều để lại cho ngươi. Con linh dương đầu bò cái này rất lớn, cũng đủ để ngươi ăn một tuần.”
Tầm mắt Mông Đế lơ đãng đảo qua con linh dương đầu bò, cuối cùng vẫn vòng quanh La Kiều cùng hai tiểu liệp báo.
La Kiều bị đối phương nhìn tới rợn da gà, cho dù là lúc bị sư tử nhìn chằm chằm cũng không phát sinh cảm giác này. Ánh mắt vàng nhạt, đồng tử màu đen cất giấu một hơi thở kì lạ mà thần bí.
“Ta chỉ muốn nhìn một chút.”
Mông Đế rốt cuộc mở miệng, âm thanh trầm thấp mang theo từ tính, bất đồng với Mạt Sâm trong trẻo cùng Áo La Tư hùng hậu, nghe vào tai giống như một cơn gió nhẹ thổi qua bộ lông, làm người ta sinh ra cảm giác tê dại.
La Kiều không thể khống chế run cả người, ngừng! Cậu không phải kẻ cuồng giọng nói.
Bất quá, con hoa báo này nói nó muốn nhìn một chút, nhìn cái gì?
Thấy bộ dáng khó hiểu của La Kiều, Mông Đế liền dùng hành động giải thích cho La Kiều biết nó muốn nhìn cái gì.
Hành động của hoa báo quá mau lẹ làm La Kiều không kịp phòng bị, bất ngờ bị đối phương bổ nhào xuống đất, hai tiểu liệp báo kích động kêu lên lại bị ánh mắt Mông Đế đảo qua làm sợ tới mức không dám lên tiếng, bản năng muốn chạy trốn nhưng lại cố kiềm chế, ba ba của bọn nó vẫn còn ở nơi này!
La Kiều lại bất chấp, cậu dùng móng vuốt chụp lấy cái chân Mông Đế đang đè cơ thể mình, móng vuốt bấu vào da lông đối phương, sau đó hướng về phía hai tiểu liệp báo kêu lên: “Chạy mau!”
La Sâm cùng La Thụy lắc đầu, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Trong đêm, cho dù bọn nó trốn thoát khỏi con hoa báo này cũng rất có khả năng sẽ đụng phải linh cẩu, sư tử, còn không bằng ở cùng một chỗ với ba ba!
“Ba ba, chúng ta không đi!”
“Ba ba…” La Thụy rốt cuộc gào khóc: “Ta cùng một chỗ với ba ba! Ngươi ăn ta đi, đừng ăn ba ba!”
Trên mặt La Kiều thoáng nhảy ra ba lằn hắc tuyến, nên nói cậu giáo dục thành công hay thất bại hoàn toàn a?
Loại tinh thần quên mình vì người thế nhưng lại xuất hiện trên người liệp báo, một kẻ săn mồi? !
Nếu có thể thành công thoát hiểm, cậu nhất định phải hung hăng đánh mông hai tiểu liệp báo!
Phải hung hăng…
Được rồi, cậu luyến tiếc…
Mông Đế căn bản không thèm để ý cái chân bị La Kiều bấu, nếu nó muốn có thể dễ dàng giãy ra. Trước mặt hoa báo đực trưởng thành, thể trọng cùng sức lực của liệp báo thực sự chẳng là gì.
“Ta có nói muốn ăn các ngươi sao?” Mông Đế thấp giọng than thở một câu, sau đó nói: “Ta chỉ tò mò, muốn nhìn một chút thôi.”
Vừa nói vừa lật người La Kiều bị mình đè trên mặt đất lại, móng vuốt áp lên cái bụng mềm mại của La Kiều, cúi đầu nhìn phần giữa hai chân cậu: “Đúng là giống đực a.”
La Kiều thực sự phẫn nộ a, đừng có đùa giỡn lưu manh như vậy chứ!
Loài tiến hóa trên thế giới này bị sao vậy? Sư tử cũng vậy, hoa báo cũng thế! Có còn để liệp báo sống không a? !
Khống chế không được hai chân đạp một cú lại bị dễ dàng né tránh. La Kiều nhanh chóng xoay người đứng lên, kẹp chặt cái đuôi, hướng về phía hoa báo thấp giọng rít gào.
“Có cần dữ vậy không?” Mông Đế liếm liếm móng vuốt: “Ta chỉ nhìn một cái mà thôi, cũng không làm gì ngươi.”
Thấy La Kiều vẫn mang bộ dáng lửa giận ngút trời, Mông Đế dần dần thu hồi thần thái nhàn nhã, ánh mắt vàng nhạt hiện lên quang mang khát máu của kẻ săn mồi.
Xem bộ dáng có vẻ chuẩn bị đánh nhau với mình?
Con liệp báo này thực sự rất thú vị…
END 8.