Ps: cảm ơn benkei619 đã ủng hộ tlt và KP, ta rất vui vì bạn đã yêu thích truyện.
-------
Ầm!
Hự hự!
Chỉ với một đòn cách không ngưng trảo, Linh Hi đã đánh hai tên hộ vệ của Mộc Nguyên phải hộc máu nằm bẹp xuống dưới đường, toàn quá trình không có một chút nào li kì, cứ như đại nhân ức hiếp tiểu bối chứ không phải là song phương đồng cấp chiến đấu.
Mà lý do cho việc này thì cũng dễ hiểu mà thôi, Linh Hi dù gì cũng là một Cổ Long tộc thuần huyết, hơn nữa còn từng là đệ nhất thiên tài của toàn tộc, sức chiến đấu đâu phải lũ tép riu nhân tộc này có thể so sánh được.
Sợ rằng, hôm nay dù có Tông cấp cường giả ra tay thì cũng chỉ có thể hơi chút áp chế cô mà thôi, thậm chí nếu sơ suất còn có thể bị lật kèo miểu sát.
Đó chính là ưu thế của huyết mạch, của thế lực xuất thân.
Không mấy ngạc nhiên khi những đệ tử Đế tộc, Thần tộc có thể hô mưa gọi gió tại Đấu Ma Đại Lục khi đi lịch luyện, nội tình bọn họ không phải những người thường này có thể so sánh được.
Tất nhiên, điều đó chẳng bao giờ đúng đối với loại “ thiên mệnh anh kiêu “ có cơ duyên phúc hậu như Tiêu Viêm, đi ra đường cũng có thể tùy tiện kiếm hời được bảo bối.
“ Ngươi... Các ngươi rốt cuộc là ai??”
Một tên hộ vệ bị đánh nát xương cốt toàn thân đang nằm trên đường gắng gượng lên tiếng hỏi, hơn nữa còn rất có trách nhiệm công việc mà liên tục truyền âm thúc giục lấy Mộc Nguyên chạy ngay đi.
Đáng tiếc, một tấm lòng trung của hắn hoàn toàn không được để ý, bởi vì Mộc Nguyên lúc này đã sớm ngã ngồi trên đường sắc mặt tái mét hoảng sợ, thậm chí hạ thân cũng đã ướt nhẹp nước tiểu, mùi khai bốc lên nồng nặc khiến người đi đường phải bịt mũi né ra xa.
“ Chúng ta là ai ngươi không cần biết... Chỉ là hắn muốn đánh ngươi tàn phế nên ta cũng đành ra tay, vì tỷ tỷ ta không thể làm gì khác ngoài xin lỗi ngươi rồi!”
Linh Hi khuôn mặt ngây thơ pha lẫn chút căm hận nói, nhất là khi nhắc đến “ hắn “ thì càng là bộ dạng nghiến răng nghiến lợi cứ như đang nhắc đến kẻ thù không đội trời chung.
Mà cũng đúng thật vậy, trong tiềm thức của Linh Hi thì Lâm Minh chính là kẻ khốn kiếp đáng chết nhất trần đời này.
Nếu không phải vì tỷ tỷ thì cô sẽ không nhục nhã bị hắn chà đạp lăng nhục như thế kia!
Càng nghĩ càng thấy căm hận trong lòng, đôi mắt Linh Hi dần bị báo trùm bởi ngọn lửa hận thù, sau đó bất giác chuyển sang lãnh ý đối với Mộc Nguyên.
Rắc rắc rốp rốp!
“ Aaaaaaaaaa “
Cảnh tượng tiếp theo quả thực đúng là tàn nhẫn không nỡ nhìn, Linh Hi vậy mà dùng chân giẫm nát từng cái từng cái xương trên người Mộc Nguyên, sau đó kể cả chân giữa của hắn cũng bị cô một cước đá nát, từ nay trên thế giới này đã mất đi một người đàn ông và nhiều ra thêm một tên nhân yêu.
Suốt cả quá trình, Lâm Minh chỉ một mặt mỉm cười mà quan sát, nhìn một cô gái khuôn mặt thánh thiện đi hành hạ người khác cũng có thể xem như một thú vui nho nhỏ của hắn ta.
Ân, cảm giác rất tốt chơi a. Cười ~!
-----;
Đây là một tòa to lớn kiến trúc, cao khoảng 50m, dài hơn trăm mét. Xung quanh kiến trúc bức tường đều được làm bằng cổ gốm cực kỳ rắn chắc, rất hoa lệ. Mà ở đại môn có khắc ‘Mễ Đặc Nhĩ Thương Hội’ năm chữ lớn bằng vàng.
Nhóm người Lâm Minh dừng ở trước cửa, hộ vệ lập tức nhận ra họ rồi cung kính tiếp dẫn vào trong, có vẻ như đã sớm được báo trước.
Tiến vào bên trong, dọc theo đường đi gặp phải thị nữ hộ vệ đều sử dụng thái độ cung kính vô cùng với họ.
Cả nhóm người cùng nhau tiến vào một đại sảnh lớn, nơi đây bây giờ đã tụ tập rất nhiều người, ai nấy đều mang theo bên người một hộ vệ tu vi Vương cấp trở lên.
Đứng quanh còn có khá nhiều thành viên của phòng đấu giá trên ngực treo huy hiệu của Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, ai nấy đều sắc mặt nghiêm túc quản lý trị an ở đây.
Khi nhóm người Lâm Minh tiến vào, lập tức thu hút lấy hàng chục ánh mắt chú ý, tuy nhiên rất nhanh đã biến mất nên hắn cũng không để tâm.
Mà đại sảnh bên trong có không ít lớn nhỏ quầy hàng, mà ở quầy hàng bên cạnh là có không ít dòng người qua lại. Mà tại quầy hàng bên trên trưng bày không ít hiếm lạ đồ vật, phía dưới còn có một cái bảng giá. Tất cả đều là một vạn kim tệ trở lên, như thế đắt đỏ giá cả có thế khiến cho không ít người phải chùn bước.
“ Chào mừng Lâm công tử đã đến với Mễ Đặc Nhĩ gia tộc “
Không để Lâm Minh đợi lâu, từ một cánh cửa khác Cốc Ni đã khuôn mặt tươi cười bước ra, phía sau còn có một nữ nhân yểu điệu mị nhân, khó ai khác chính là Nhã Phi.
Nhã Phi vừa xuất hiện lập tức trở thành tiêu điểm của toàn đại sảnh, hàng trăm ánh mắt dâm dật lập tức bắn ra lục quang sáng chói, nhất là các công tử ca trẻ tuổi, càng giống như là sói thấy cừu.
Dù sao thì Nhã Phi cũng là top mỹ nữ hàng đầu Đế Đô, thiếu niên hào kiệt theo đuổi cô có thể xếp đầy hai dãy phố lớn.
Lâm Minh không hề để ý đến Cốc Ni, chỉ dùng một đôi mắt trần trụi quan sát lấy Nhã Phi.
Vẫn là cái kia mỹ lệ động lòng người dùng nhan, thân thể đầy đặn khoác lên một chiếc đầm dạ hội đỏ phác thảo ra dáng người hoàn mỹ, toàn thân toả ra một loại khí chất vũ mị khiến nam nhân vô pháp kiềm chế dục vọng chiếm đoạt nguyên thủy nhất.
Chỉ tiếc, cổ thân thể này đã là hàng có chủ, và mãi mãi chỉ thuộc về một người.
Dưới ánh mắt đám đông, Lâm Minh cứ thế nở nụ cười tà bước tới, lướt qua Cốc Ni mà đứng trước mặt Nhã Phi, dùng một tay nâng lên chiếc cằm thon của đối phương mà bá đạo nói
“ Tiểu Nhã Phi, mấy ngày xa nhau bổn công tử rất nhớ ngươi đó. Thế nào, đã suy nghĩ kỹ chưa??”
Thân thể mềm mại run lên, Nhã Phi dùng đôi mắt quật cường nhìn thẳng vào mắt hắn ta, nhưng sâu trong nội tâm thì âm thầm rơi lệ khi nhớ đến những gì gia tộc nói lúc trước
“ Nếu Lâm công tử không cần ngươi thì hãy đến Hoa Nguyệt Lâu làm việc đi, các công tử khác chắc chắn sẽ chịu chi ra rất nhiều tiền để ngủ với ngươi. À mà cả mẹ ngươi cũng vậy!”
Đó chính là những lời mà tộc trưởng đã nói, nó khiến Nhã Phí bị ai nhận ra được số phận hèn mọn của kẻ yếu.
Chưa bao giờ cô khảo khát thực lực có thể nắm giữ vận mạng bản thân như lúc này!
“ Ngươi....sẽ chỉ có được thân xác ta, mãi mãi cũng không thể chiếm được tình yêu của ta!”
Lâm Minh sững sờ, sau đó bật cười rộ lên rồi hôn thẳng xuống đôi môi đỏ mọng của Nhã Phi, sau đó mới đầy tà ác mà trả lời
“ Cơ thể này là của ta! Trái tim này rồi cũng sẽ là của ta! Chỉ cần là thứ Lâm Minh này muốn thì chắc chắn sẽ phải có được!!”