“ Tha lỗi a...!”
Một câu nói, trên mặt Nạp Lan Yên Nhiên chất chứa đầy ý cười dâm dục, điều khiển sư phụ mình tâm trí, bài bố suy nghĩ của nàng, làm như vậy, một cỗ khoái cảm như thủy triều dâng cao trong linh hồn và thể xác của cô.
Đôi chân thon nhẹ nhàng ma sát vài cái, khiến cho một dòng dương tinh trắng đục chưa khô từ bên trong tiểu huyệt tràn ra, từ mép của chiếc quần lót dơ bẩn từng chút từng chút một chảy xuống.
Vân Vận đã bị tẩy não, ngơ ngác cảm nhận lấy đôi ma thủ của nam nhân đang tùy ý chơi đùa với kiều đồn của mình, muốn bóp muốn vỗ đều là mặc người tùy ý.
Trong nội tâm chảy xuôi lấy nước mắt khuất nhục, không ngừng đối với vị hôn phu của mình mà nói lời xin lỗi.
Nhưng rất nhanh, cảm xúc đó đã bị một thứ khác che lấp lên, cảm giác áy náy cùng cực đối với Lâm Minh như cơn lũ nhấn chìm mọi suy nghĩ, như dòng bùn đen đặc quánh giày xéo lấy nội tâm Vân Vận, chỉ có được hắn chơi đùa hành hạ thì mới có được khoái cảm cứu rỗi.
Chính vì vậy, Vân Vận buông tha cho phản kháng, để mặc dòng lũ đen kia cuốn trôi mất linh hồn của mình.
“ Vâng, tha lỗi....nhất định phải tha lỗi....”
Trên khuôn mặt đoan trang diễm lệ, một nụ cười nhợt nhạt hiện ra.
Lâm Minh nhìn từ đầu tới cuối màn diễn của hai sư đồ này, cảm thấy thú vị mà cười lên, hắn cảm thấy mình ngày càng tà ác rồi, nhưng như vậy thì đã sao?? Chỉ cần bản thân vô oán vô hối vậy là được....
Roẹt!!
Thô bạo xé nát bộ cung trang tinh tế của Vân Vận, Lâm Minh đem đối phương ôm vào trong lòng, đôi ma thủ đối với nhũ phong tròn căng mịn màng không ngừng vê niết.
“ Ưm...”
Vân Vận thở ra một tiếng rên rỉ khó nhọc, trên mặt đẹp giăng đầy nước mắt nhưng lại không chút phản kháng, hơn nữa còn chủ động ưỡn thân cho nam nhân phía sau có thể chơi đùa thật hài lòng.
“ Hắc hắc, ai ngờ được đường đường Vân Lam tông tông chủ lại là một dâm oa đãng phụ thế này, lại ở sau lưng vị hôn phu của mình cùng nam nhân khác ân ái, ngươi không thấy có lỗi với hắn hay sao....hắc hắc “
Ma thủ không ngừng chạy dọc trên nữ thể hoàn mỹ của Vân Vận, Lâm Minh cũng không quên buông lấy những lời lăng mạ đối phương.
Vân Vận nghe thấy, trên môi nở ra một nụ cười cay đắng, nhưng sau đó chớp mắt lại trở thành thoã mãn ngọt ngào.
“ Vâng....thật là có lỗi với Cổ Hà....ân a a...nhưng đây cũng là chuyện...ưm...bata đắc dĩ rồi....bởi vì ta phải chuộc lại lỗi lầm mà mình đã gây ra....”
Lâm Minh có thể nhận thấy, khi nhắc đến vị hôn phu Cổ Hà, Vân Vận từ sâu trong nội tâm đã xuất hiện cảm giác tội lỗi, tuy nhiên nó chỉ càng làm gia tăng thêm ý muốn chuộc lỗi của cô, sau đó là càng thêm khát vọng bị hắn chà đạp gian dâm hơn nữa.
Hai loại cảm xúc bất đồng xuất hiện trên mặt Vân Vận khiến Lâm Minh bất chợt ngây người, sau đó dục hoả như núi lửa bùng phát lên một cách cuồng liệt, hắn cũng không muốn kiềm chế mà lập tức cúi đầu hôn lên môi thơm của Vân Vận.
Cơ thể Vân Vận chợt cứng đờ, sau đó vừa mang theo bi thương lại vừa sung sướng mà trúc trắc đáp trả lại, không ngừng nuốt lấy nước bọt của cả hai người.
Mãi đến một lát sau, hai người mới rời môi nhau ra, để lại một tia dịch ngân kéo dài trong không trung.
“ Ha ha, nói cho ta nghe thử cảm xúc của ngươi lúc này xem nào...”
“ Ô...hức....ưm....ta đang bị Lâm thiếu chơi đùa lấy cơ thể....trong sạch thân mình đang bị điếm ô đi.....ta thấy mình thật có lỗi với Cổ Hà....”
“ Không được rồi, cơ thể ta thật quá tội lỗi...aaaaa....ta muốn chuộc lỗi...Lâm thiếu xin hãy hành hạ ta nữa đi....”
Mắt hạnh rơi nước mắt, Vân Vận trong lòng Lâm Minh gào thét lên trong tuyệt vọng, nhưng trên môi lại nở rộ một nụ cười tuyệt mỹ...đầy yêu dị!
“Hắc hắc... Nếu là ngươi yêu cầu, như vậy ta liền không khách khí... Hiện tại ta liền phạt ngươi... Không được kêu ta Lâm thiếu, phải gọi là chủ nhân, tự xưng mình là Vân nô.”
“ Đúng vậy....chủ nhân, Vân nô đã hiểu!”
Vân Vận nói xong câu đó, nụ cười trên mặt ngày càng yêu mị hơn, nhưng trong ánh mắt lại càng bắn ra hào quang bi thiết, hai chủng khí cảm đối lập tồn tại trên cùng một thân khiến người khác càng mất hồn.
Lâm Minh lại một lần nữa không nhịn được mà hôn xuống, cùng chiếc lưỡi đinh hương quấn quýt lấy nhau.
Một tay hắn thì đưa xuống tiểu huyệt ướt át, dùng hai ngón tay không chút khách khí nhập vào, dừng sức mà đào móc.
Hôn môi, hạ thân bị xâm phạm, Vân Vận như một bé gái thơ ngây không ngừng nức nở, thân thể yêu kiều uốn éo liên tục nhưng không dám phản kháng, càng khiến dục hoả của hắn bốc lên cao
Mịt mờ trong đôi mắt phản chiếu lấy khuôn mặt tầm thường của Lâm Minh, nhũ phong và tiểu huyệt bên dưới không ngừng bị lăng nhục.
Kèm theo tiếng nước bọt tương giao dâm uế vang lên, trong lòng Vân Vận rõ ràng thực chán ghét nhưng cơ thể lại như tự ngược cuồng dán chặt lấy đối phương, rõ ràng thực ghê tởm nhưng lại há to miệng từng ngụm từng ngụm nuốt lấy nước bọt của cả hai, diễm nhan tràn đầy ý cười vì có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi trong đầu.
Cảm thấy chơi đùa đã đủ, Lâm Minh thô bạo nâng lên kiều đồn của Vân Vận, đặt cự vật ngay trước tiểu huyệt mà ấn xuống, một đường phát nát màng trinh đột nhập vào sâu bên trong tử cung.
Tư vị phá trinh lẫn khai cung cùng lúc chắc chắn không hề dễ chịu, nhìn nét mặt Vân Vận tái nhợt đi cùng tiếng rên rỉ thống khổ là đủ hiểu rồi, tuy nhiên hắn hoàn toàn không hề có chút ý thương hoa tiếc ngọc nào mà điên cuồng cắm rút.
“ Ưm..aaaaaa.....aaaa....ư ư.ư.ư.ư.....”
Bị nụ hôn của Lâm Minh ngăn chặn, Vân Vận chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ kiềm nén lấy, trên khuôn mặt treo đầy sự thoải mái vì có thể chuộc bớt đi lỗi lầm của mình.
Khoái cảm cơ thể cùng khoái cảm linh hồn như những con sóng lớn đánh mạnh vào tâm trí Vân Vận, ngày càng kéo cô rơi sâu vào trong thâm uyên nhục dục, vĩnh viễn cũng đã không còn đường trở lại....
Vĩnh viễn...
“ Tạm biệt và...xin lỗi, Cổ Hà!”
Ps: theo ta thấy thì chương này cũng không có mặn gì mấy, mà thôi cứ để 18+ đi