Trọng Sinh Thành O Thê Của Tổng Tài Nhà Giàu

Chương 43: Chương 43: Ter 43




43. NGHĨ MỘT ĐẰNG NÓI MỘT NẺO

Tác giả: Hàn Môn Nha Đầu

Editor: Cá.

*******

Chỉ chốc lát sau, Hồng Cầu Quả được đưa vào trong, ba người Vương Nhất Bác cùng Tô Duệ và Lâm Mông cũng đều đi tới hậu trường.

Khi Tô Duệ nhìn thấy Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó cười chào hỏi: “Vương tổng.”

Vương Nhất Bác gật đầu, nhìn về phía Tiêu Chiến.

Tô Duệ cũng đi qua, Lâm Mông đối Tiêu Chiến cười: “Chiến Chiến thật là lợi hại!”

Tiêu Chiến cười cười.

Tô Duệ hỏi: “Có thể đem Hồng Cầu Quả đặt ở chỗ tôi không?”

Tiêu Chiến hoài nghi đối phương không tin vào độ an toàn ở Vọng Nguyệt Chi Hạ, đặt ở Tô gia sẽ cảm thấy an tâm hơn, mà cậu cũng tin tưởng mức độ an toàn ở Tô gia, gật đầu: “Có thể, nhà cậu ở đâu?”

Tô Duệ nói cảm tạ: “Ở khu biệt thự Lâm Thuỷ, Tô gia có linh thực sư cao cấp, không cần phiền cậu mỗi ngày thu thập cầu dịch.”

Tiêu Chiến nhắc nhở: “Nó nhận chủ, tôi không ở đó không thu thập được, tôi mỗi ngày phải đi một chuyến.”

Tô Duệ mặt lộ vẻ kinh ngạc, trầm ngâm một lát nói: “Không bằng cậu dọn đến nhà tôi ở đi? Bằng không tới tới lui lui cũng phiền toái.”

Vương Nhất Bác nhíu mày, biểu tình càng cương. Kiếm Hiệp Hay

Tiêu Chiến cự tuyệt, “Không được, tôi chịu khó mỗi ngày đi một chuyến, bất quá chi phí đi lại cậu nhớ thanh toán là được.”

Trong một buổi tối kiếm được 95 vạn, buổi sáng mỗi ngày chỉ đi một chuyến đến Tô gia, thật sự không tính là phiền.

Tô Duệ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy Tiêu Chiến ở lại Tô gia thì càng chắc chắn:“Mẹ tôi là Omega, cũng ở trong biệt thự, cậu đừng cảm thấy không tiện, theo tôi được biết, lúc trước khi cung cấp cầu dịch cho Vương gia, cậu cũng ở lại đó, khi đến còn thiếu thứ gì khiến cậu cảm thấy bất tiện cứ nói với tôi. Hoặc là để Mông Mông cùng ở cùng cậu?”

Lâm Mông trừng Tô Duệ một cái, sắc mặt ửng đỏ: “Ai muốn ở nhà anh chứ?” Sau đó cậu ta lại nói với Tiêu Chiến: “Chiến Chiến, cậu đến Tô gia ở đi, tôi đến chơi với cậu.”

Tô Duệ cười khẽ ra tiếng, bị Lâm Mông dùng khuỷu tay huýt một cái.

Tiêu Chiến vẫn lắc đầu: “Không được, ta không ở nhà người khác được. Ở lại nhà Vương tổng là bởi vì tôi muốn theo đuổi hắn, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén hiểu không?”

“......”

Hậu trường nhất thời lặng ngắt như tờ, Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ.

Tô Duệ và Lâm Mông, cùng với nhân viên ở đây nghe xong đều sợ ngây người.

Thiên a! Omega xinh đẹp tuổi trẻ này cư nhiên dám ở bên ngoài lớn tiếng bày tỏ rằng muốn theo đuổi ông chủ mặt lạnh vô cảm của bọn họ.

Có can đảm!

Vừa nhìn thấy phản ứng của những người ở đây, Tiêu Chiến cảm thấy buồn cười, cậu thích Vương Nhất Bác thì có gì khiến mọi người khiếp sợ sao?

Hắn tốt như vậy!

Xem ra hình tượng nghiêm túc của hắn quá khắc sâu vào nhân tâm của người khác rồi.

Khóe miệng Tiêu Chiến cong cong, ánh mắt nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác, về sau sẽ không hoài nghi cậu đối Tô Duệ có cảm tình gì đi?

Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến đối diện hai giây, dời đi tầm mắt.

Kỳ mẫn cảm khiến cảm xúc của hắn vô cùng thất thường, khi nghe được những lời cậu nói nội tâm rất cao hứng, nhưng mà lý trí lại khiến hắn trưng ra sắc mặt căng chặt.

Cao điệu bày tỏ tình yêu với Alpha như vậy, đối với thiếu niên cũng không tốt.

Sẽ làm người có hảo cảm với thiếu niên không dám bày tỏ.

Tuy rằng hắn một chút cũng không muốn thiếu niên bị người khác bày tỏ, nhưng nếu tình huống của hắn vẫn luôn không có chuyển biến, hắn không thể tiếp thu thiếu niên, hắn hy vọng thiếu niên có thể được người ưu tú yêu thương và bảo hộ.

Vương Nhất Bác tầm mắt đảo qua người ở đây, trầm giọng nói: “Cứ xem như chưa nhìn thấy hay nghe được cái gì.”

Nhân viên trong hậu trường đồng thanh đáp: “Đã biết thưa sếp.”

Tô Duệ: “Tôi cái gì cũng chưa nghe được.”

Lâm Mông khó hiểu mà chớp chớp mắt to, vì cái gì Vương tổng không nghĩ để cho người khác biết Tiêu Chiến đang theo đuổi hắn chứ?

Không thích Tiêu Chiến sao?

Vì thế Lâm Mông lo lắng mà nhìn Tiêu Chiến, muốn nói cái gì, nhưng Tô Duệ dắt lấy tay cậu ta nói: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa Mông Mông trở về trước.”

Lâm Mông tránh tay ra nhưng không thể tránh thoát, sắc mặt lặng lẽ đỏ ửng, mơ mơ màng màng bị Tô Duệ dắt đi.

Thuộc hạ Tô gia đem Hồng Cầu Quả cùng dịch cầu đêm nay thu thập được mang đi.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác hỏi: “Sợ người khác biết tôi thích anh sao?”

Vương Nhất Bác nhíu mày lại, tầm mắt quét qua nhân viên ở đây: “Tôi đưa cậu trở về.”

Tiêu Chiến cũng cảm thấy nơi này không phải địa điểm thích hợp để nói chuyện nên cùng hắn hai người rời khỏi khi đấu giá.

Trên đường đi đến bãi đỗ xe, cậu nhận được một cái tin nhắn, thu được chuyển khoản 95 vạn.

Mới đọc xong tin này, lại thu được một tin nhắn khác.

Lâm Mông: Chiến Chiến, cậu thật sự thích Vương tổng sao?

Tiêu Chiến: Đúng vậy.

Lâm Mông: Cố lên!

Tiêu ChiếnA: Cảm ơn.

Đi đến bên cạnh xe của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lại hỏi thêm lần nữa: “Vì sao không muốn người khác biết tôi thích anh?”

Có phải đối phương nghĩ rằng cậu không xứng hay không?

Sắc mặt Vương Nhất Bác nghiêm túc trả lời: “Nếu cậu đã có người mình thích thì người khác sẽ không dám theo đuổi cậu nữa.”

Tiêu Chiến nhướng mày: “Tôi mới không cần ai theo đuổi, tôi chỉ cần anh thích tôi thôi.”

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, trầm mặc không nói gì.

Nụ cười trên mặt Tiêu Chiến càng ngày càng méo mó: “Anh cảm thấy bản thân dù thế nào cũng sẽ không thích tôi nên không muốn chậm trễ tôi sao?”

Không đợi đối phương trả lời, ngữ khí cậu cảm thán: “Cho dù anh cự tuyệt tôi, còn phải vì tôi suy nghĩ, này cũng không phải quá ôn nhu rồi sao, như vậy làm sao tôi nỡ từ bỏ chứ? Tôi sẽ không từ bỏ đâu.”

Sau đó cậu vói người ghé sát về phía Vương Nhất Bác, mắt hơi híp lại, khóe miệng từ từ cong lên: “Anh rõ ràng đã thích tôi, tuy rằng không biết anh vì cái gì trên phương diện tình cảm cứ do do dự dự, này thật không phù hợp phong cách của anh đâu Vương tổng.”

Rõ ràng chính là thường xuyên được người khác xưng hô như vậy, cũng chỉ là hai chữ đơn giản nhưng khi bị Tiêu Chiến nói ra, tim lại rung động đến lợi hại.

Vương Nhất Bác đứng thẳng tắp, thân cao chân dài phi thường chói mắt, nhưng mà tựa như cái hũ nút, không nói một lời.

Hắn không có biện pháp mở miệng, thiếu niên nói không sai, hắn không thể phản bác, cũng không thể giải thích.

Nói cho thiếu niên tình huống của hắn?

Không, vì chuyện khi còn bé trải qua mà mắc bệnh tâm lý, như vậy thật yếu đuối.

Thân là một Alpha, sao có thể nguyện ý cho Omega mình ái mộ biết được mặt yếu đuối của mình chứ?

Cá: Ôi muốn iu còn sĩ diện bó tay

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.