Trọng Sinh Thành Vật Trang Sức Ở Chân Tra Công

Chương 62: Chương 62: Quyết biệt




Ngựa lao nhanh trên con đường ngoằn ngoèo, vết máu đỏ tươi thấm vào bùn đất. Hai người trên lưng ngựa, Tạ Trản ngồi phía trước, gió thổi qua, tạt vào mặt y, hai tay y nắm chặt dây cương, hai chân đã hoàn toàn mất cảm giác.

Hoàn Lẫm ngồi ở phía sau, đôi tay gắt gao ôm lấy eo Tạ Trản, đầu dựa vào lưng y, hô hấp dần dần yếu đi. Toàn bộ phần lưng Tạ Trản đều ướt đẫm dính nhớp, không biết là máu hay mồ hôi, y lúc này đã không dám nghĩ nhiều như vậy, chỉ có suy nghĩ duy nhất đó là hướng về phía trước tiếp tục chạy.

Truy binh phía sau không ngừng đuổi theo, một đường trốn chạy, bọn họ đã chịu tập kích rất nhiều lần, thân binh bên người Hoàn Lẫm cũng càng ngày càng ít. Tống Nghiễn hỉ nộ vô thường, quân tử chi đức phong* gì đó hắn đều không để vào mắt, hắn thả bọn họ ra khỏi ngôi chùa, ngay sau đó liền phái người tiếp tục đuổi giết bọn họ. Trừ bỏ Tống Nghiễn, còn có rất nhiều người muốn Hoàn Lẫm chết, tỷ như những người trung thành với Tư Mã thị, tỷ như Sĩ tộc nào đó. Tạ Trản biết, bọn họ một khắc đều không thể ngừng lại.

( *Nguyên văn: “Quân tử chi đức phong, tiểu nhân chi đức thảo. (Trích: Luận ngữ – Nhan Uyên).” Tức là “Đức người lãnh đạo như gió, đức của người dân như cỏ.”

Đây là câu trả lời của Khổng Tử khi Quý Khang Tử thỉnh giáo ngài về phép quản lý chính sự. Quý Khang Tử hỏi: “Nếu giết kẻ xấu, gần gũi với người tốt thì như thế nào?”

Khổng Tử trả lời: “Trị sửa chính trị tại sao phải cần giết chóc? Ngài trị sửa quốc gia tốt thì người dân tự khắc sẽ tốt lên. Ngài tâm hướng thiện thì người dân tự khắc sẽ hướng thiện. Tác phong của người ở trên giống như gió, tác phong của người ở dưới giống như cỏ, gió thổi phía nào thì cỏ rạp theo phía ấy”.

Đây chính là nhấn mạnh tầm quan trọng của phẩm đức người lãnh đạo, người làm chính trị.)

Bọn họ xuống núi, ra thành khỏi Kiến Khang, dọc theo đường núi chạy thật lâu, đến khi Tạ Trản không biết chạy đến nơi nào, cả người lẫn ngựa đều mỏi mệt bất kham mới ngừng lại. Vài người cùng nhau đỡ Hoàn Lẫm xuống, vết thương của hắn chỉ được băng bó đơn giản, hiện giờ lại hoàn toàn nứt ra, máu tươi nhiễm đỏ cả vạt áo.

Tạ Trản nhìn lướt qua, thân binh của Hoàn Lẫm chỉ còn lại mười mấy người, trên mặt bọn họ vết máu xen lẫn mỏi mệt, đều đã sức cùng lực kiệt. Tạ Trản lấy ra thuốc trị thương trên người, thay thượng dược Hoàn Lẫm, lại thay hắn lau đi vết máu cùng mồ hôi trên mặt. Sắc mặt Hoàn Lẫm tái nhợt lợi hại, môi khô nứt, Tạ Trản uy hắn uống chút nước, rồi thay hắn lau khô vết nước.

Trong suốt quá trình, Tạ Trản chỉ nhấp môi, biểu tình trên mặt bình tĩnh. Những thân binh nhìn bộ dáng của y, đều không khỏi có chút kinh ngạc. Đám Sĩ tộc trói gà không chặt vào những thời điểm như thế này thường khó giữ được bình tĩnh, thế nhưng sự trầm ổn của Tạ Trản đã vượt qua tưởng tượng của bọn họ.

Tạ Trản tựa người vào cây nghỉ ngơi trong chốc lát, ước chừng một phần tư canh giờ, y liền đứng lên nói: “Tiếp tục lên đường thôi.”

Hoàn Lẫm đã lâm vào trạng thái hôn mê, Tạ Trản như trở thành người tâm phúc của bọn họ. y vừa nói xong, bọn họ lại đỡ Hoàn Lẫm lên ngựa, tiếp tục lên đường.

Ban đêm, trời mưa to, bọn họ không thể không trú lại trong một gian nhà tranh trên núi nghỉ ngơi. Đó là một gian nhà tranh bỏ hoang, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ một ít mưa gió, nước mưa vẫn không ngừng tạt vào. Tạ Trản thẳng tắp ngồi đó, nước mưa làm ướt xiêm y, một đạo tia chớp hiện lên, chiếu rọi sườn mặt y, phá lệ lạnh lẽo.

“A Trản…”

Hoàn Lẫm nằm bên người y, trên người chỉ mặc một y phục, tia chớp đồng dạng cũng chiếu sáng mặt hắn, lệ khí biến mất, tóc đen dính trên mặt, thêm vài phần yếu ớt. Hoàn Lẫm đã tỉnh lại, hắn muốn vươn tay đụng vào Tạ Trản, rồi lại hoàn toàn không có sức lực, tay chỉ nâng lên một chút, toàn thân đều lộ ra một cỗ cảm giác vô lực.

Tạ Trản nhìn hắn, y không nghĩ tới, có một ngày, Hoàn Lẫm sẽ biến thành cái dạng này. Trong trí nhớ y, hắn là một thiếu niên trương dương (công khai hoá, cho mọi người biết) ương ngạnh, thanh niên trầm ổn uy nghiêm ngồi trên ngôi vị Hoàng đế, nắm chắc thắng lợi, mà Hoàn Lẫm lúc này, yếu ớt như vậy, sinh mệnh phảng phất tùy thời đều có khả năng mất đi. Nghĩ đến đây, Tạ Trản liền cảm thấy trong lòng rầu rĩ. Một đạo tia chớp lại hiện lên, chiếu ra đôi mắt Hoàn Lẫm, đôi mắt nguyên bản thâm thúy kia lúc này mang theo mờ mịt cùng chờ mong.

Tạ Trản rốt cuộc vẫn vươn tay ra, dừng trên mặt hắn, đem những sợi tóc vuốt ra sau đầu. Từng chút từng chút, phá lệ cẩn thận, sau khi làm xong, tay Tạ Trản không lập tức rời đi, mà dừng ở trên mặt hắn, nhẹ nhàng đụng chạm gương mặt lạnh lẽo của hắn.

Hoàn Lẫm trợn tròn mắt không chớp, môi hơi hơi mở ra, như là tham luyến nhiệt độ cơ thể y, thậm chí không dám mở miệng nói chuyện. Nương theo an tĩnh trong đó, chỉ nghe thấy tiếng gió cùng tiếng mưa rơi, cùng tiếng sấm chớp xa. Đầu óc Hoàn Lẫm dần dần thanh tỉnh, tham luyến cũng có nghĩa là mềm yếu, thời điểm như vậy, hắn không thể mềm yếu. Tâm hắn dần dần mà lạnh, nương theo ánh sáng của một đạo tia chớp, cuối cùng liếc nhìn A Trản một cái.

A Trản của hắn, bề ngoài ôn tồn lễ độ, nhưng so với bất kỳ ai khác đều cường ngạnh hơn. Kiên cường, dũng cảm, quyết đoán, không ai cũng dao động được y.

Thiếu niên cao ngạo kia dần dần bị hắn làm tan chảy, cái kia A Trản vì hắn cam nguyện ruồng bỏ người trong thiên hạ, A Trản đứng trước sinh tử vẫn luôn giữ khuôn mặt bình thản. Hắn nhắm mắt lại, đem những tinh tế qua đi lưu lại một lần, thời điểm mở mắt ra, trong mắt đã không còn chút nào lưu luyến.

“A Trản, ngươi đi đi.” Trong thanh âm Hoàn Lẫm nghe không ra bất luận gợn sóng gì.

Thanh âm Hoàn Lẫm xen lẫn với tiếng mưa rơi vang lên, nhưng là, Tạ Trản vẫn hoàn toàn nghe rõ. Y nhàn nhạt nhìn thoáng qua, trời quá tối, cho dù y đã quen với hắc ám, lúc này chỉ có thể nhìn ra được một hình dáng đại khái.

Y thu ngón tay lại, bỏ vào tay áo của mình, đôi mắt rũ xuống, một câu cũng không nói.

“A Trản, cả một đường ta đã suy nghĩ rất lâu, chúng ta duyên phận xác thực đã hết. Ta đem ngươi lưu tại bên người cũng không có bất luận ý nghĩa gì nữa, không bằng để ngươi tự do.” Hoàn Lẫm tiếp tục nói.

Qua thật lâu, hắn cũng không nhận được câu trả lời của Tạ Trản.

“A Trản?” Hoàn Lẫm kêu một tiếng. Trong lòng hắn thập phần phức tạp, hắn hy vọng A Trản rời đi, nhưng rồi lại mang theo một ít hy vọng mong manh, hắn không biết, A Trản đối với hắn, có phải hay không còn một chút lưu luyến…

Hoàn Lẫm đè xuống khát vọng trong lòng, vừa định tiếp tục mở miệng, Tạ Trản đột nhiên nói: “Ngươi vì ta mới biến thành như vậy, chờ chúng ta an toàn, rồi hãy đường ai nấy đi.”

Đây là đáp án Hoàn Lẫm không mong muốn nhất. A Trản từ trước đến nay là người có ân tất báo, A Trản lưu lại, không phải bởi vì đối với hắn có bất luận ái tình say đắm gì.

Tâm Hoàn Lẫm trở nên lạnh lẽo: “A Trản, ta vốn thiếu ngươi một mệnh, hiện giờ ta cứu ngươi, căn bản không phải là ân tình, nhiều nhất chỉ xem như trả lại ngươi một mệnh. Cho nên… Ngươi đi đi.”

Hoàn Lẫm biết, hắn đã thành trói buộc của bọn họ.

Lúc này đây, Tạ Trản không để ý đến hắn, mà là nhắm hai mắt lại. Nếu không nghe được tiếng hít thở vững vàng kia, Hoàn Lẫm cơ hồ cho rằng A Trản đã rời đi.

Bọn họ ở trong gian nhà tranh nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau, thời điểm Hoàn Lẫm mở mắt ra liền phát hiện mình đã ở trên ngựa. Vết thương của hắn đã được băng bó lại, y phục trên người quần áo đã khô —— hắn không biết A Trản đã làm như thế nào.

A Trản cưỡi ngựa, mang theo hắn. Hoàn Lẫm đột nhiên nhớ lại, rất nhiều năm trước, là hắn dạy A Trản cưỡi ngựa. Lúc ấy, A Trản cũng ngồi phía trước hắn, bất quá là hắn ôm A Trản, huy động roi ngựa.

Hắn mở mắt ra, nhìn cổ A Trản, nhìn nhìn, hốc mắt đột nhiên nóng lên.

—— A Trản kỳ thật là để ý đến sinh tử của hắn đi.

Nhận ra được điều này làm tinh thần Hoàn Lẫm phấn chấn hơn rất nhiều, vốn dĩ đã đến suy yếu bên cạnh thân thể đột nhiên có sức lực. Hắn không thể chết, hắn không muốn chết, hắn đã cùng A Trản hảo hảo bên nhau đâu. Hắn không cam lòng chết, hắn không cam lòng một ngày nhiều năm sau, bồi ở bên cạnh A Trản là một người khác, bọn họ cùng nhau nắm tay đến già, cùng nhau táng nhập phần mộ, hắn không cam lòng.

Tạ Trản vẫn luôn cưỡi ngựa hết sức chuyên chú, nhưng trong nháy mắt, đột nhiên phát hiện sau lưng có chút khác thường. Y không có quay đầu nhìn lại, cũng không dám quay đầu, nhưng đôi tay kia ôm chặt eo y, cho y biết kia không phải là ảo giác.

“Ra khỏi Đồng Sơn quan (cửa ải, cửa biên giới), là nơi dừng chân của Lục gia, đến lúc đó liền an toàn.” Hoàn Lẫm nói, trong mắt ánh lên hy vọng, “A Trản, còn có mười dặm.”

Mười dặm, chỉ cần một canh giờ. Tâm tình nặng nề của Tạ Trản nhẹ nhàng hơn rất nhiều, gương mặt vốn dĩ âm trầm tan đi rất nhiều u ám, môi cũng không mím chặt nữa.

Tạ Trản cơ hồ là cố sức chạy một đoạn đường cuối cùng này, có lẽ là bởi vì sắp ra khỏi Đồng Sơn quan, những người đó có phần cố kỵ, mười dặm cuối cùng này, bọn họ sẽ không phải chịu bất kỳ công kích nào nữa.

Thời điểm nhìn thấy Đồng Sơn quan cách càng ngày càng gần, trong lòng Tạ Trản thở ra một hơi. Chỉ cần ra khỏi đây, bọn họ liền an toàn.

Đồng Sơn quan cách thành Kiến Khang một khoảng khá xa, tướng sĩ trông coi nơi này có lẽ vẫn là người của Hoàn Lẫm. TTạ Trản liếc nhìn Hoàn Lẫm một cái, Hoàn Lẫm gật gật đầu, y mới phóng ngựa hướng tới cửa thành.

Tướng sĩ thủ thành chỉ có hai người, thấy Hoàn Lẫm, hai người thoáng nhìn lẫn nhau, đồng loạt quỳ xuống.

“Bệ hạ.”

“Mở cửa thành đi.” Hoàn Lẫm nói, gương mặt tuy tái nhợt, cả người tuy chật vật, nhưng khí thế vẫn uy nghiêm như vậy.

“Bệ hạ, Lý đại nhân nói muốn gặp ngài.” Một người trong đó nói.

Đôi mắt Hoàn Lẫm mị một chút, tựa như cân nhắc, nhìn đến mức đầu hai người kia càng lúc càng cúi thấp xuống. Một lát sau, Hoàn Lẫm mở miệng: “Kêu hắn đến đây đi.”

Một người vội vàng rời đi, một người lưu lại. Người nọ có lẽ chưa bao giờ gặp qua Đế hoàng, có chút kinh sợ: “Bệ hạ, không bằng ngài xuống ngựa nghỉ tạm một lát đi.”

Hoàn Lẫm từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi về phía người nọ, đột nhiên, đao trong tay hắn bổ tới, trực tiếp bổ xuống đầu người nọ.

Thân binh của Hoàn Lẫm lập tức đi lên, đẩy ra cửa thành. Đồng thời phía sau bọn họ đã xuất hiện mấy trăm binh lính ăn mặc khôi giáp, mà đứng đầu tiên, chính là Hà Dũng!

Trong đầu Tạ Trản hiện lên rất nhiều ý niệm, rất nhanh liền minh bạch tình cảnh của bọn họ. Hoàn Lẫm có lẽ đã sớm phát hiện, cho nên hắn giết người kia, muốn nhân cơ hội đi ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước!

“Bệ hạ, thần hộ giá đến chậm.” Hà Dũng nói. Hắn lúc này thế nhưng thật ra tinh thần dâng trào, trong ánh mắt mang theo hưng phấn.

Hoàn Lẫm đã không còn tâm tình cùng hắn lá mặt lá trái*, hắn đột nhiên đạp vào một chân ngựa của Tạ Trản, ngựa Tạ Trản liền chạy như bay ra ngoài, hắn đồng thời liếc nhìn người bên cạnh Tạ Trản một cái, người nọ hiểu ý, cũng lập tức theo.

( *lật lọng, tráo trở, dễ trở mặt, không trung thực)

Trong nháy mắt tiếp theo, Hoàn Lẫm cùng toàn bộ mười mấy thân binh bị Hà Dũng vây quanh lại.

Thân binh cho dù là hãn tướng, nhưng một đường bôn đào, sớm đã sức cùng lực kiệt, huống hồ một quyền khó địch bốn tay, cho nên còn chưa đánh, thắng bại liền đã định.

Mặc dù đã sắp trở thành tù nhân, nhưng Hoàn Lẫm vẫn thẳng tắp đứng đó. Nhưng mà, một đao cùng một cước vừa rồi, đã tiêu hao hết sức lực của hắn, hắn hiện giờ đã là nỏ mạnh hết đà*, đứng ở đó, mồ hôi lạnh không ngừng đổ xuống. Hà Dũng cũng đã sớm nhìn ra, không đuổi theo đuổi Tạ Trản, chỉ là hưởng thụ lạc thú đem Đế hoàng ngày xưa đạp dưới lòng bàn chân.

( *Ý chỉ sa cơ lỡ vận, đã hết sức lực, không còn gắng gượng nổi nữa, đi đến đường cùng.)

Ngựa của Tạ Trản nhanh chóng chạy đi một đoạn khá xa, cùng với âm thanh xé gió, y vẫn mơ hồ nghe được tiếng binh khí truyền đến từ phía sau.

Y muốn dừng lại, nhưng con ngựa tựa như phát điên rồi, chờ thời điểm dừng lại, đã không còn bất luận thanh âm gì nữa. Y hung hăng ngã trên mặt đất, đầu váng mắt hoa, cả người như muốn vùi vào đất.

Thân vệ đuổi theo đứng một bên, lẳng lặng nhìn chăm chú một màn này. Dưới trời xanh, trên bãi cỏ còn mang theo bọt nước, người ngồi trên mặt đất dần dần co lại thành một đoàn, đôi tay gắt gao ôm lấy thân thể của mình.

Đầu tiên là thập phần an tĩnh, dần dần, tiếng nức nở trầm thấp liền vang lên.

Y khóc.

Nước mắt thân vệ kia đột nhiên không nhịn được cũng rơi xuống. Hắn quay đầu nhìn lại, phía sau là thảo nguyên vô biên, Đồng Sơn quan đã hoàn toàn mất dạng.

Nhưng hắn biết, ở hướng đó, đứng sừng sững một ngọn núi, tường thành cao cao kia, sẽ giam giữ linh hồn chủ tử hắn một lòng nguyện trung thành cùng mười mấy huynh đệ. Thi cốt bọn họ có lẽ sẽ rải rác trong bùn đất màu vàng kia, một chút dấu vết còn sót lại, sẽ bị gió cát vùi lấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.