Mẹ Hứa vui tươi hớn hở mà trả lời: “Đi xem phim đó!”
Hứa Chiêu không hiểu tí nào.
Mẹ Hứa đơn giản giải thích cho Hứa Chiêu nghe, là ngày mùa qua rồi, cấp trên nói cái gì mà phổ cập văn hóa nên gửi xuống nông thôn bộ phim về kháng chiến, tám thôn mười dăm quanh đây đều được xem phim miễn phí, bồi dưỡng lòng yêu nước.
Lần này địa điểm chiếu phim là thôn Nam Loan.
Mẹ Hứa nhận được tin lập tức dọn ghế ra nhận chỗ tốt, sợ ngồi phải chỗ không nhìn được cái gì. Nói xong mẹ Hứa lập tức bê ghế dài ra ngoài, vừa rời khỏi sân lại quay đầu lại, tìm được mảnh gạch vỡ sau cửa rạch ba đường làm kí hiệu lên bang ghế, sau đó mới rời đi nhận chỗ rồi về làm cơm tối.
Cơm tối vừa ăn xong, trời vẫn còn hơi sáng, mẹ Hứa đã gọi Hứa Chiêu đi coi phim.
Hứa Chiêu hỏi: “Hứa Phàm xem được không ạ?”
Mẹ Hứa nói: “Có gì mà không được? Có mấy cảnh trẻ con bắt ma thôi, cấp trên nói cái gì mà mọi tuổi ý?”
“Phim dành cho mọi lứa tuổi.” Hứa Chiêu nhắc.
“Đúng, là cái từ con nói đó.”
“Vậy ba mẹ đi trước đi ạ, con tắm rửa cho Hứa Phàm lại đã, tiết trời nóng quá.”
“Được, con nhanh lên không là mất chỗ đấy.”
“Dạ, con biết rồi.”
Mẹ Hứa đi rồi, Hứa Chiêu liền tắm rửa cho Hứa Phàm, thoa một lớp phấn rôm, thay bộ quần áo vận động Thôi Định Sâm mua cho, mặc xong rồi có thể nói là đẹp trai nhất thôn, mọi người trong thôn ai nhìn thấy cũng khen, làm Hứa Phàm vui muốn chết, gặp ai cũng khoe.
Hứa Phàm theo thói quen ban đầu còn mờ mịt, nắm chặt tay Hứa Chiêu, ngồi sát người mẹ Hứa, tới tận khi nhìn thấy người nhà họ Lý quen thuộc thì lập tức hoạt bát hẳn, lúc này Hứa Chiêu mới để ý cạnh màn chiếu được dựng đơn sơ có viết tên: Tám giờ bắt đầu chiếu phim “Sao đỏ lấp lánh“.
Tám giờ!
Bây giờ mới có bảy giờ mười phút, Hứa Chiêu quay đầu nói với mẹ Hứa: “Mẹ, tám giờ phim mới chiếu mà.”
Mẹ Hứa cười nói: “Mẹ biết rồi.”
“Còn tận năm mươi phút nữa phim mới bắt đầu.”
Mẹ Hứa chẳng để ý chút nào mà nói: “Có năm mươi phút thôi, ngồi xuống trò chuyện mấy câu là qua ngay, con ngồi đi, coi như nghỉ ngơi tí.”
Chỉ là Hứa Chiêu ngồi không yên, trong thôn dù quan hệ với mọi người không tệ nhưng cũng chỉ giới hạn ở việc chào hỏi, có việc gì thì giúp, còn trò chuyện tán gẫu gì đó thì Hứa Chiêu thực sự không ứng phó nổi, đặc biệt thôn dân bốn phía nhìn thấy cậu và Hứa Phàm thì không ngừng khen, nói cậu với Hứa Phàm vừa đẹp vừa giỏi.
Hứa Phàm dù tuổi nhỏ nhưng da mặt dày, rất thích được khen, nhưng Hứa Chiêu thì không được, chịu không nổi nữa, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm ra ngoài đi hít thở khoong khí, không ngờ lại gặp được Chu Hướng Tiền ở cửa sân ủy ban thôn.
Chu Hướng Tiền nhìn thấy Hứa Chiêu, hai mắt sáng lên. Hắn tìm được việc làm trong một nhà máy ở Tây Châu, lương thưởng cao nhưng công việc rất bận, hắn vất vả lắm mới có một ngày nghỉ, nhanh chóng trở về thôn Nam Dương, đang tìm lý do để có thể tới thôn Nam Loan gặp Hứa Chiêu thì hay tin thôn Nam Loan chiếu phim, hắn đã nhanh chóng chạy tới.
Không ngờ rằng thật sự gặp được Hứa Chiêu!
Hai ba tháng không gặp, Hứa Chiêu càng đẹp hơn trước, tim Chu Hướng Tiền run lên, một hồi lâu mới gọi: “Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu mỉm cười chào hỏi: “Đến xem phim đó à.”
“Ừ, cậu cũng tới xem à?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Nhưng chưa bắt đầu đâu.”
“Vậy chờ một chút cũng được.” Chu Hướng Tiền nói xong lại hỏi: “Bây giờ cậu có bận việc gì không?”
Hứa Chiêu đáp: “Tối thế này rồi có việc cũng không bận được.”
“Vậy có thể nói chuyện chút không?”
Kỳ thật Hứa Chiêu lần trước đã nói rõ với Chu Hướng Tiền trong điện thoại, chỉ là Chu Hướng Tiền vẫn chưa từ bỏ ý định, thái độ Hứa Chiêu vẫn kiên quyết tỏ vẻ hai người không hợp.
Chu Hướng Tiền vẫn hỏi: “Mình có thể theo đuổi cậu một lần nữa không?”
Hứa Chiêu ôn hòa trả lời: “Xin lỗi.”
Trong lòng Chu Hướng Tiền lạnh như băng, không nói được lời nào.
Hứa Chiêu cười xin lỗi Chu Hướng Tiền, sau đó dắn Hứa Phàm lại vào trong sân ủy ban thôn, lúc này bóng đèn lớn trong sân đã được bật lên sáng bừng, bên cạnh màn chiếu cũng có hai bóng đèn lớn, sáng bừng, toàn bộ sân ủy ban líu ríu tiếng trò chuyện, tiếng cười đùa.
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm chen vào đám người, ngồi vào bên người cha mẹ Hứa, thấy được Đại Trang, Đại Trang cũng nhìn thấy Hứa Chiêu, Hứa Phàm, lập tức gọi: “Tam oa tử!”
Hứa Phàm vui vẻ lớn tiếng đáp lại: “Đại Trang! Cậu tới rồi à!”
Đại Trang gật đầu: “Ừ, tớ tới xem phim!”
“Tớ cũng xem phim!”
“Chúng ta cùng xem phim.”
“Ừ!”
Hứa Phàm ngồi thẳng người, tay nhỏ cho vào túi áo, lấy ra một cái bánh qu, cắn “răng rắc” một tiếng, dẫn tới Hứa Chiêu, Đại Trang chú ý.
Đại Trang nhìn chằm chằm Hứa Phàm.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, nhỏ giọng nói: “Cho Đại Trang ăn nửa cái đi.”
Hứa Phàm lập tức nói: “Không cho.”
“Cho bạn một nửa.”
“Không cho.”
“...” Hứa Chiêu kiên nhẫn mà nói: “Con không nhớ sao? Hôm trước con tới nhà Đại Trang ăn trứng muối, bánh quẩy, lúc chiều con còn nói sẽ cho Đại Trang ăn nửa cái bánh quy, con không nhớ gì sao?”
Khuôn mặt Hứa Phàm ngơ ngác, cố gắng nhớ lại.
Hứa Chiêu tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Chúng ta chia một nửa cho Đại Trang được không?”
Hứa Phàm rốt cục gật đầu, sau đó tay bẻ một xíu cho Đại Trang. Không chờ Hứa Chiêu lên tiếng, Đại Trang đã trực tiếp kháng nghị, nói: “Tam oa tử, cậu cho ít thế, quá ít luôn!”
Hứa Phàm xoay người, không cho Đại Trang nhìn thấy bánh quy trên tay bé nữa, nói: “Tớ, tớ, tớ cũng ít, thiếu, thiếu.”
“Cậu không ít, cậu còn một miếng bánh quy to đùng.” Đại Trang lớn tiếng nói: “Tớ, tớ nhìn thấy hết rồi.”
Không sai, Đại Trang thấy Hứa Phàm lấy ra một khối bánh quy lớn, chỉ là Hứa Phàm đã dùng người che lại, gần như đưa lưng về phía Đại Trang, nói: “Tớ không có, không có bánh quy đâu.”
Đại Trang kiên trì nói: “Cậu có, cậu không, không muốn cho tớ, tớ lần sau, cũng không cho cậu ăn.”
Hứa Phàm chần chừ một chút.
Đầu Đại Trang dòm vào nhìn tay Hứa Phàm.
Hứa Phàm đưa lưng về phía Đại Trang, không cho nhìn.
Hai đứa nhóc cứ thế giằng co.
Hứa Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, không can thiệp vào chuyện hai đứa mà ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phía trước nhân viên đang đều chỉnh máy móc, người xung quanh nói chuyện phiếm, tới tận khi trên màn chiếu đơn sơ bắt đầu xuất hiện hình ảnh đầu tiên, Hứa Chiêu mới quay đầu lại nhìn Hứa Phàm, Đại Trang. Cuối cùng Hứa Phàm vẫn cho Đại Trang nửa cái bánh.
Hứa Chiêu cười ôm Hứa Phàm, Đại Trang vào trong ngực, để hai đứa trẻ không bị cản tầm mắt, sau đó cùng nhìn lên màn chiếu.
Hứa Phàm vừa ăn bánh vừa chỉ vào màn chiếu, nói bên trong có một bạn lớn.
Hứa Chiêu trả lời: “Ừ, có một bạn lớn.”
Một lát sau, Hứa Phàm lại gọi: “Ba ba!”
Hứa Chiêu hỏi: “Sao thế?”
“Con cũng muốn vào bên trong.”
“Con muốn vào trong đâu cơ?”
“Con muốn vào trong kia, chơi với bạn lớn.” Tay Hứa Phàm chỉ vào màn chiếu phim.
“...” Sao mà nó nghĩ ra được mấy cái này thế!
“Ba ba.” Không được một lát, Hứa Phàm lại gọi.
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, nhẹ giọng nói: “Bảo bảo à, đừng nói chuyện, chúng ta xem phim trước, xem xong lại nói, được không?”
“Được ạ.”
Hứa Phàm xem như yên tĩnh.
Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi, cùng người trong thôn xem phim, bỗng nghe được tiếng ô tô, cậu tưởng rằng đó là âm thanh trong phim, kết quả không phải, trong lòng không khỏi nghi hoặc. Cậu ôm Hứa Phàm nhìn xung quanh nhưng không thấy cái gì, nghĩ rằng mình gặp ảo giác, nên tiếp tục xem phim.
Chỉ là cậu vẫn không nhịn được tò mò, cuối cùng vẫn muốn ra ngoài xem thử, vì thế giao Hứa Phàm, Đại Trang cho mẹ Hứa và bà Đại Trang, nói là về nhà xem một chút, phòng trộm vặt.
“Không có trộm đâu, ba mẹ Đại Trang ở nhà trông Đại Ny nhi, tiện giúp nhà mình trông nhà luôn, không cần về.” Mẹ Hứa nói.
“Không có chuyện gì thì tốt, con về uống miếng nước.” Hứa Chiêu nói.
“Ừ, thế khi nào ra con cũng cầm cho tam oa tử ít nước.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu thấp giọng nói với Hứa Phàm một tiếng, Hứa Phàm coi “bạn lớn” tới nghiện, dễ dàng gật đầu, Hứa Chiêu lúc này mới cúi người rời khỏi đám đông, rời khỏi sân ủy ban, chạy thẳng về nhà. Mới đến cửa, cậu đã thấy Thôi Định Sâm, cùng với mẹ Đại Trang đang ngồi bên.
Mẹ Đại Trang đang đánh giá Thôi Định Sâm từ trên xuống dưới, sắc bén ngửi được mùi tình hình khác thường, lập tức khóe miệng mang theo nụ cười, bộ dáng “có biến”, nói: “Trễ như vậy còn tới tìm Hứa Chiêu nhà chúng ta sao.”
Thôi Định Sâm nho nhã lễ độ mà gật đầu nói: “Vâng.”
Mẹ Đại Trang cười hỏi: “Tìm cậu ấy có chuyện gì thế?”
Thôi Định Sâm đáp: “Tôi tới đưa đồ cho Hứa Chiêu, xin hỏi cậu ấy đang ở đâu?”
“...”
“Chị Lý!” Hứa Chiêu gọi một tiếng.
Mẹ Đại Trang cười nói: “À, Hứa Chiêu về rồi.”
Hứa Chiêu bước tới chào hỏi mẹ Đại Trang.
Mẹ Đại Trang cười hì hì trở về nhà. Vừa vào tới nhà mình, rốt cục tâm hồn bát quái không nhịn nổi nữa, kéo ba Đại Trang lại kể: “Cha nó ơi, nghe tôi nói này, Hứa Chiêu có đối tượng rồi!”
“Gì cơ?” Ba Đại Trang đặt Đại Ny nhi vừa mới ngủ xong xuống.
“Hứa Chiêu có đối tượng!” Mẹ Đại Trang kiên định nói.
“Gì? Đối tượng á?” Ba Đại Trang nhin mẹ Đại Trang, hỏi: “Với ai thế? Chu Hướng Tiền à?”
“Không phải, là cái gì Thôi Định gì ý, là tiểu thúc Thôi gia.”
Ba Đại Trang tuyệt đối không tin: “Nói bậy gì thế! Tiểu thúc Thôi gia với Hứa Chiêu là bạn tốt, tuy rằng Hứa Chiêu tốt thật nhưng có con riêng, tiểu thúc Thôi gia là người thành phố, còn có ô tô, có tiền, sẽ không để ý Hứa Chiêu đâu.”
Mẹ Đại Trang kiên trì nói: “Sao mà thế được! Hứa Chiêu chính là người ngàn dặm có một đấy!”
Ba Đại Trang cười lắc đầu: “Bà nghĩ nhiều rồi, không đâu, không đâu, hai người họ không có khả năng đâu.”
“Sao lại không, không tin ông đi nhìn xem!” Mẹ Đại Trang kéo ba Đại Trang ra khỏi nhà, tới sân, nhìn qua khe cửa vào nhà Hứa Chiêu, vừa lúc thấy cảnh Thôi Định Sâm nắm tay Hứa Chiêu.
Ôi!
Ôi trời ạ!
Ba Đại Trang kinh sợ, chuyện này xảy ra từ bao giờ?
Mẹ Đại Trang cũng bị dọa sợ. Nắm tay? Đã nắm tay rồi? Không phải hơi nhanh quá sao!
Hai vợ chồng cùng nhìn qua khe cửa.
Nhưng Hứa Chiêu cũng không để ba mẹ Đại Trang nhìn được lâu, sau khi giải thích với Thôi Định Sâm rằng mình đang xem phim, sau đó rời khỏi tay Thôi Định Sâm đi vào sân nhà mình, vừa vào, Thôi Định Sâm đã nói: “Hứa Chiêu, anh phải đi rồi.”
Hứa Chiêu nghi hoặc nhìn Thôi Định Sâm hỏi: “Anh lại đi xe công tới sao?”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Ừ.”
Hứa Chiêu nghĩ một chút, lần thứ hai cất tiếng: “Vậy để em đưa anh ra đầu thôn.”
“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu.
Hai người vừa đi vừa ra đầu thôn Nam Loan, rất nhanh đã tới nơi. Thôi Định Sâm dừng bước, ánh mắt thâm tình nhìn Hứa Chiêu, sau đó ôm Hứa Chiêu vào lòng, tay khác thì giữ chặt thắt lưng của Hứa Chiêu, nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Thật sự rất nhớ em.”
Hứa Chiêu nghe vậy, trong lòng tràn ngập ngọt ngào, ngửi được hương xà phòng thơm trên người Thôi Định Sâm, trong lòng an yên khó tả, không biết từ bao giờ hai tay cậu cũng đặt lên lưng Thôi Định Sâm, hoàn toàn không chú ý cách đó không xa có một người đang nhìn trộm.