Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 104: Chương 104




Phỏng chừng là bé thấy xấu hổ vì mẹ Đại Trang chê bé không biết mặc quần áo, nên Hứa Phàm vừa về phòng đã tự lấy đồ ra mặc, vô cùng gian nan, Hứa Chiêu tiến lên từng bước mặc đồ cho bé.

Chỉ là, chân tay Hứa Phàm rất ngắn, người toàn thịt là thịt, quần đùi còn tự mặc được chứ áo ngắn tay thì chịu. Hứa Chiêu cũng không miễn cưỡng gì, mặc áo giúp bé xong, cười: “Hứa Phàm giỏi quá! Tự mình mặc đồ vào này.”

Được khen!

Hứa Phàm vô cùng vui vẻ mà trượt xuống giường, tích cực mà nói: “Ba ba, con tự, tự đi giày, con sẽ, sẽ đi giày.”

“Được, con tự đi đi.”

Giày là loại sandal đơn giản, chỉ cần xỏ chân vào là xong, Hứa Phàm một hơi đem hai chân xỏ vào là xong, rồi nâng chân cho Hứa Chiêu xem: “Ba ba, nhìn nè, con tự đi.”

“Giỏi quá!” Hứa Chiêu khen Hứa Phàm.

Hứa Phàm gật đầu thật mạnh: “Dạ, con giỏi quá!”

Hứa Chiêu xoa xoa mặt phúng phính của Hứa Phàm, nói: “Đúng, chúng ta đều giỏi, đi, đi rửa mặt rồi ăn sáng nào.”

“Rửa mặt rồi ăn sáng nào!” Hứa Phàm nói theo Hứa Chiêu.

Bữa sáng là cháo, bánh màn thầu, dưa muối, rau xào, còn hấp một cái chân giò, Hứa Phàm ăn hơn nửa.

Cơm nước xong, Hứa Chiêu bắt đầu bận rộn làm việc. Giống cậu ươm đã nảy mầm, miếng đất bên kia của ba Đại Trang cũng đã làm xong, Hứa Chiêu vào thị trấn mua ống thép, màng ni lông, thanh sắt, thanh trúc, mành che nắng.... rồi cùng ba Đại Trang dựng nhà kính.

Trước khi ba Đại Trang cho thuê đất, ba Đại Trang vì để tiện cho Hứa Chiêu quản lý nhà kính nên đã đổi năm mẫu đất của nhà mình với năm mẫu của người khác, như vậy là được năm mẫu liền nhau. Vốn Hứa Chiêu định dựng một cái nhà kính thật to, nhưng chi phí cao quá nên đành làm từng nhà kính riêng biệt.

Tổng cộng là bảy mẫu nhà kính đã được dựng xong, Hứa Chiêu bắt đầu gieo mầm xuống đất, sau đó tưới nước, bón phân, chống nắng. Chống nắng là bước quan trọng nhất trong việc gieo trồng nhà kính vào mùa hạ, nhưng cái này không cần Hứa Chiêu lo lắng, ba Đại Trang và nhóm người Trương Tiểu Hổ sẽ mỗi ngày vào kiểm tra.

Mùa hè không cần phải lo nước quá lạnh hay bão tuyết, nên nhóm Hứa Chiêu không cực khổ như mùa đông. Vào lúc cuối hè đầu thu, rau dưa được bán ra, mặc dù cũng giống với những loại rau khác trong chợ, giá cá cũng không có ưu thế, nhưng vì Hứa Chiêu có xưởng thép, có khách sạn Giang Bình, khách sạn Giải Phóng.... là những đối tác cố định, lại có quầy hàng của riêng mình nên vẫn kiếm được kha khá lợi nhuận.

Những người làm việc cho Hứa Chiêu cũng được nhận tiền như đã hứa từ trước, mỗi tháng lương là hai mươi đồng.

Hai mươi đồng lận đó!

Mỗi ngày giúp tưới nước, nhổ cỏ, bón phân, nhắc đến gieo trồng thì nông dân ai chả biết làm, vậy mà mỗi tháng được tận hai mươi đồng, quá dễ kiếm, không ít người trong thôn thấy mà thèm, tâm tâm niệm niệm muốn đi làm công cho Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu biết tâm tư của những người này nên đã sớm tìm bí thư thôn thông báo giúp. Bí thư thôn dùng loa làng, thông báo cho toàn thôn rằng theo chỉ thị của đảng và nhà nước về sự phát triển của thôn Nam Loan, nên thôn sẽ mở một cuộc hội nghị toàn thôn. Tuy rằng Hứa Chiêu không hiểu bí thư đang nói gì, nhưng quả thật bí thư thôn đã kêu gọi được toàn bộ thôn dân.

Các thôn dân khâm phục Hứa Chiêu không thôi, Hứa Chiêu nghiễm nhiên trở thành nhân vật nòng cốt của toàn thôn, các thôn dân cũng vì trong thôn có một Hứa Chiêu mà kiêu ngạo, nhìn thấy người ngoài thôn đều thẳng lưng ưỡn ngực, vì thế Hứa Chiêu không chỉ nổi tiếng ở thon Nam Loan, mà còn cả ở bên thôn cách vách.

Nghe nói Hứa Chiêu độc than, không biết bao nhiêu người có suy nghĩ giới thiệu họ hàng nhà mình cho Hứa Chiêu, nhưng Hứa Chiêu kiên định biểu thị thái độ rằng mình không có hứng thú, sau đó toàn bộ tâm trí đặt ở cửa ải buôn bán cuối mùa.

Nếu làm tốt, vào thu lợi nhuận sẽ nhân ba nhân bốn, có thể trở thành một hệ thống sinh thái vững chắc.

Cho nên Hứa Chiêu vô cùng để tâm, chưa hết mùa hè đã gia cố các nhà kính, mua thêm đồ giữ ấm cho cả nhà kính lớn và bé.

Đồng thời, Hứa Chiêu cũng lấy cho nhà kính nhà mình một cái tên, vốn cậu định đặt là “Công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Tam Oa Tử”, nhưng bị Thôi Định Sâm cứng rắn đổi thành “Công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương“.

Hứa Chiêu nghĩ một hồi, quyết định nghe Thôi Định Sâm, trở thành công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương, biến hai gian nhà ngói ở ngoài thành phòng làm việc tạm thời, tuyển thêm hai nhân viên lâu dài, vì thế tính cả ba Đại Trang, Hứa Chiêu bắt đầu quản lý sáu nhân viên. Khi nào bận rộn sẽ tìm những người trong thôn tới giúp đỡ, tiền lương tính theo ngày.

Hứa Chiêu mỗi ngày đều bận rộn làm việc, học tập tri thức mới rồi ghi lại vào sổ nhỏ, sau đó áp dụng vào thực tiễn gieo trồng, quản lý công ty. Khi công ty tiến vào quỹ đạo rồi, cậu đem việc gieo trồng cho ba Đại Trang, cha Hứa nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn ở trên tay Hứa Chiêu, nhiệm vụ quan trọng hơn của Hứa Chiêu giờ là khai phá thị trường.

Hiện giờ có tám mẫu nhà kính, tốc độ phát triển ổn định, hơn nữa khách hàng cũ của cậu còn giới thiệu thêm nhiều khách hàng mới nữa, cho nên mức tiêu thụ của cậu hiện tại rất tốt.

Cho nên, Hứa Chiêu mỗi ngày đều có doanh thu, chỉ là mỗi ngày đạp xe đi giao rau cũng không tiện, cậu muốn đổi sang xe máy, nhưng xe máy cũng không quá ổn, trong lòng nảy sinh ý định mua ô tô.

Nhưng ô tô quá đắt.

Mà cậu ở nơi đây còn chưa có bằng lái, cậu cần phải thi bằng lái xe trước. Hỏi Thôi Định Sâm về phần chi phí để thi thì mới biết lên tới một trăm ngàn đồng, Hứa Chiêu lập tức bỏ qua luôn ý tưởng, trước cứ dùng xe đạp giao rau, thi thoảng thì là ba Đại Trang giao, ba Đại Trang đã biết cách đi xe đạp rồi.

Hứa Chiêu cũng thoải mái hơn rất nhiều, tranh thủ lúc rảnh rỗi thì nghĩ cách mở rộng thị tường. Điện thoại ngoài phòng làm việc vang lên, Hứa Chiêu nhấc máy trả lời theo đúng quy chuẩn công ty, bên kia ống nghe lại truyền tới tiếng cười dễ nghe của Thôi Định Sâm.

Hứa Chiêu 囧.

Thôi Định Sâm cười hỏi: “Em đang bận à?”

Hứa Chiêu nói: “Bình thường thôi ạ.”

Thôi Định Sâm nói: “Vậy là tốt rồi, hai ngày nữa anh về.”

Rốt cục về rồi.

Thôi Định Sâm tuy rằng thường xuyên gọi điện cho Hứa Chiêu, nhưng Thôi Định Sâm lần này đã đi công tác tận ba tháng chưa về.

Nghe thấy y sắp quay lại, Hứa Chiêu thực lòng mà nói: “Về rồi thật tốt.”

“Ừ.” Thôi Định Sâm thấp giọng hỏi: “Trong khoảng thời gian này nhớ anh không?”

Nghe vậy, tim Hứa Chiêu run lên, cảm giác rung động lan tràn khắp trái tím, làm nó đập nhanh hơn, Hứa Chiêu không thể lập tức nói ra lời, sau đó lại nghe được tiếng cười của Thôi Định Sâm.

“Lại xấu hổ rồi?” Thôi Định Sâm hỏi.

Hứa Chiêu cầm điện thoại vừa thẹn thùng vừa vui vẻ.

Thôi Định Sâm ở bên kia thở dài một tiếng nói: “Em không nói, vậy anh nói, được không? Hứa Chiêu, anh nhớ em, cũng nhớ Hứa Phàm.”

Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Anh nhớ cả Hứa Phàm?”

“Ừ.” Thôi Định Sâm đáp.

Hứa Chiêu vô cùng khó hiểu, cậu yêu Hứa Phàm nên nhìn Hứa Phàm đâu đâu cũng thích, nhưng Thôi Định Sâm không thích trẻ con, không ghét Hứa Phàm là được rồi, không ngờ còn nhớ Hứa Phàm. Hứa Chiêu không hiểu nổi, lại nghe được Thôi Định Sâm nói tiếp: “Nhớ lúc nó ngủ.”

Hứa Chiêu không hiểu hỏi: “Vì sao lại là lúc ngủ ạ?”

Thôi Định Sâm đáp bên kia ống nghe: “Không nói, vô cùng giống em.”

Cái cách nhớ này thật sự -

Hứa Chiêu không biết phải nói lại cái gì, một lát sau mới đáp lời: “Nó, nó chắc không nhớ anh đâu, ba tháng rồi.”

“Đây là tại em.” Ngữ khí Thôi Định Sâm vô cùng ôn hòa, không có chút trách móc nào, ngược lại đem đến cảm giác cưng chiều tình ý.

Hứa Chiêu không hiểu hỏi: “Em? Sao lại trách em?”

Thôi Định Sâm cười nói: “Đương nhiên là do em, em đáng ra phải dạy nó.”

Hứa Chiêu lại hỏi: “Dạy gì ạ?”

Thôi Định Sâm nghiêm túc nói: “Dạy nó rằng anh sẽ là ba ba lớn của nó.”

“...”

Thôi Định Sâm tiếp tục nói: “Mỗi ngày nói trước mặt nó ba lần, sáng, chiều, tối, như thế chúng ta sẽ càng dễ dàng thành người một nhà, em nghĩ sao?”

“...Em thấy có phải hơi sớm không?”

Thôi Định Sâm hỏi: “Là nói quan hệ giữa chúng ta vẫn chưa được sao?”

Không đợi Hứa Chiêu trả lời, Thôi Định Sâm đã nói: “Vậy đi, lần này về anh chính thức ra mắt bố mẹ em, nói rõ chuyện này.”

“...Tiểu thúc.”

“Ừ?”

“Kỳ thật anh giỏi ăn nói ghê.”

“Anh chỉ giỏi nói với em.”

“...”

Lời tâm tình của Thôi Định Sâm cứ bất ngờ tới như thế, Hứa Chiêu nghe đỏ mặt tai hồng, trong lòng lại ấm áp. Cúp điện thoại rồi, lại vì nghĩ tới Thôi Định Sâm mà ngẩn người, bị Hứa Phàm đánh vỡ.

“Ba ba!”

Hứa Chiêu đáp một tiếng.

Hứa Phàm bi bô gọi: “Ba ở chỗ nào thế ạ?”

Hứa Chiêu đáp: “Ba đang làm việc.”

Hứa Chiêu vừa dứt lời đã nghe được tiếng bước chân bịch bịch ngoài cửa, sau đó cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Phàm cười hì hì chạy tới, trong tay nắm chắt hai quả tảo nói: “Ba ba, con cho ba táo ăn nè.”

Hứa Chiêu nhìn hai quả táo lớn, hỏi: “Táo ở đâu thế?”

Tay Hứa Phàm chỉ ra ngoài nói: “Bác hai, bác hai đi hái trên cây, con, con với Đại Trang, Nhị oa ở dưới nhặt, nhiều ơi là nhiều.”

Hứa Hữu Thành à.

Hứa Hữu Thành trở nên tốt hơn, chẳng những đối xử với Nhị oa tốt, đối xử với Hứa Phàm cũng không tệ, càng ngày càng giống một ba ba, một bác hai đúng chuẩn.

Có thể thay đổi tính nết như vậy là tốt, Hứa Chiêu cười nhận lấy táo, đem vào sân rửa sạch rồi cùng Hứa Phàm ăn, ánh mắt nhìn lên bức tường cao trước nhà, kỳ thật chỉ là một bức tường bình thường thôi, nhưng Hứa Chiêu dùng để đo chiều cao cho Hứa Phàm, mỗi ba tháng sẽ để Hứa Phàm đứng vào rồi kẻ một vạch làm kí hiệu, ghi lại dấu hiệu trưởng thành cho Hứa Phàm, nên nó còn được gọi là tường đo chiều cao.

Đến lúc đo lại rồi, Hứa Chiêu lúc này dắt Hứa Phàm tới nói: “Nào, đo chiều cao nhé.”

Hứa Phàm phối hợp đứng sát vào tường, hỏi: “Ba ba, con cao không ạ?”

Hứa Chiêu nhìn khoảng cách giữa hai ký hiệu, nói: “Cao hơn một chút.”

Hứa Phàm hỏi: “Vì sao, vì sao chỉ cao hơn một chút ạ?”

Hứa Chiêu trả lời: “Ba cũng không biết.”

Hứa Phàm nghĩ một hồi, hỏi: “Ba ba, có phải do thổ địa công công không ạ?”

“Gì cơ?”

“Có phải thổ địa công công, thổ địa công công kéo chân con, không cho con cao hơn á?”

“Vì sao thổ địa công công phải kéo chân con?”

“Bởi vì thổ địa công công muốn chơi với con.”

“...” Huyệt thái dương của Hứa Chiêu nảy lên thịnh thịch, nhưng cậu không đánh nát “kỳ tư diệu tưởng” của Hứa Phàm, mà nói: “Đúng, thổ địa công công thích con, chờ khi nào ông ấy càng thích con sẽ bỏ chân con ra, cho con lớn cao.”

“Dạ, thổ địa công công là người tốt, giống như Tề Thiên đại thánh.”

“Không sai, con đi tìm ông chơi đi, ba ba đi làm việc.”

“Con cũng muốn đi làm việc với ba ba.”

Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm ngẩng đầu nói: “Con, con không nói nhiều đâu.”

“Được, đi thôi.”

Hứa Chiêu ra khỏi phòng.

Hứa Phàm ôm xe đồ chơi chạy bạch bạch phía sau.

Hai cha con ra văn phòng bên ngoài, Hứa Chiêu ngồi trước bàn làm việc đơn sơ, Hứa Phàm ngồi bên cạnh chơi món đồ chơi xe yêu thích của mình. Hứa Chiêu nhìn thoáng qua Hứa Phàm, Hứa Phàm lập tức nói: “Ba ba, con không nói nói đâu.”

“...”

Hứa Chiêu không quan tâm Hứa Phàm nữa, cầm bút viết, điện thoại lại vang lên.

“Alo, xin chào.” Hứa Chiêu tiếp điện thoại.

Bên kia ống nghe điện thoại truyền tới một giọng nói xa lạ: “Xin chào, xin hỏi cậu là Hứa Chiêu của công ty trách nhiệm hữu hạn nông nghiệp sinh thái Chiêu Dương sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.