Nhà Trầm Giai Dương ở trên đường lớn phía bắc huyện Giang Bình. Ở đó hai năm trước mới quy hoạch thành một ngã tư đường lớn, sạch sẽ lại náo nhiệt. Tuy rằng giờ đã là buổi chiều nhưng hai bên đường vẫn đông đúc.
Thôi Định Sâm bất đắc dĩ giảm tốc độ xe, đi chậm chậm trên đường đất, rẽ hai lần rồi dừng trước một ngôi nhà nhỏ.
Cửa nhà không khóa, liếc nhìn vào bên trong có thể thấy một căn nhà trệt ba gian, còn có vườn trồng hoa hồng với nhiều loại hoa khác, vô cùng quý phái.
Đây là nhà Trầm Giai Dương.
Đỗ ô tô ở bên cạnh, Thôi Định Sâm xuống xe, đi về phía căn nhà. Còn chưa tới cửa, bên trong có một người phụ nữ trung niên đi ra.
Người này không cao, tóc hoa râm, nhưng sắc mặt không tệ, gương mặt đoan chính, có năm phần giống với Trầm Giai Dương, đây chính là mẹ của hắn, bà Thẩm.
Nhìn thấy Thôi Định Sâm xuất hiện, bà Thẩm đầu tiên là sửng sốt, sao đó lộ vẻ mặt vui mừng chào đón: “Định Sâm, con tới rồi đó à.”
Thôi Định Sâm gật dầu: “Dì Trầm, chào buổi chiều.”
“Được được được, mau vào đi, vào ngồi đi, lâu rồi con không tới đây, nghe Giai Dương nói dạo này con bận lắm, bận thì bận nhưng phải chú ý sức khỏe nghe chưa.”
Bà Thẩm vô cùng nhiệt tình mới Thôi Định Sâm vào nhà, hỏi Thôi Định Sâm dạo này thế nào linh tinh, nhưng Thôi Định Sâm không đáp, mà trực tiếp hỏi: “Dì à, Trầm Giai Dương có ở nhà không?”
“Không có, nó đi họp lớp với bạn rồi.” Bà Thẩm trả lời.
Thôi Định Sâm hỏi: “Khi nào cậu ta về ạ?”
Bà Thẩm lộ ra vẻ mặt xin lỗi: “Cái này dì cũng không biết, nhưng nó nói nó sẽ về ăn tối.”
Thôi Định Sâm chủ động nói: “Vậy cháu ở đây chờ cậu ta.”
Bà Thẩm cười: “Được, con đến phòng nó ngồi chờ đi, dì rót cho con chén trả.”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Làm phiền dì rồi.”
Bà Thẩm vào nhà trong pha một ấm trà ngon cho Thôi Định Sâm, ngồi hàn huyên với Thôi Định Sâm trong chốc lát rồi tiếp tục ra sân may đế giày.
Thôi Định Sâm ngồi một mình trong phòng Trầm Giai Dương. Phòng Trầm Giai Dương sạch sẽ ngăn nắp, bàn học, giá sách, tủ quần áo đều ngay ngắn, theo lý thuyết, đây là kiểu Thôi Định Sâm thích nhất.
Chỉ là, y không tự chủ nhớ tới phòng của Hứa Chiêu. Phòng của Hứa Chiêu ngoại trừ sách vở điện thoại, còn có một đống đồ chơi và đổ dùng trẻ em, nào là xe đồ chơi, súng đồ chơi, sữa bột, bình sữa, tranh tô màu... Có đôi khi Hứa Phàm nghịch ngợm sẽ vào làm loạn cả lên, toàn bộ gian phòng đều lộn xộn.
Nhưng không hiểu sao y lại thấy căn phòng của Hứa Chiêu đem tới cảm giác thân mật, làm y thích vô cùng. Hiện tại, y chỉ là không thể không ngồi trong nhà của Trầm Giai Dương mà thôi.
Cứ vừa uống trà vừa đợi như thế, đợi một tiếng, Trầm Giai Dương vẫn chưa về, nhưng Thôi Định Sâm không hề có ý muốn rời đi, tiếp tục ngồi ở bàn học Trầm Giai Dương chờ.
Bà Thẩm có qua hỏi mấy câu, Thôi Định Sâm thản nhiên đáp lại, hoàn toàn không đi về, làm trong lòng bà Thẩm căng thẳng, không yên lòng mà ra ngoài sân, cầm đế giày lên định may tiếp mà không nổi, thế là bà ngồi luôn ngoài sân, đợi Trầm Giai Dương cùng Thôi Định Sâm.
Lại qua một tiếng.
Ngoài kia rốt cuộc cũng có tiếng bước chân, khi Thôi Định Sâm nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bà Thẩm đã nhanh chóng chạy tới trước mặt Trầm Giai Dương, thì thầm vào tai Trầm Giai Dương hai câu. Nội dung là gì Thôi Định Sâm không biết, nhưng y thấy Trầm Giai Dương giật mình căng thẳng, cũng nhìn về hướng này.
Thôi Định Sâm nhanh chóng thu hồi ánh mắt, làm bộ như đang thong thả đọc sách, cho tới khi Trầm Giai Dương đi tới.
“Định Sâm.” Trầm Giai Dương gọi.
Thôi Định Sâm chậm rì rì ngẩng đầu lên nhìn Trầm Giai Dương, không nói gì.
Trầm Giai Dương gắng sức cười tươi: “Định Sâm, anh tới rồi.”
Thôi Định Sâm vẫn im lặng như cũ, ánh mắt không có độ ấm nhìn Trầm Giai Dương, làm Trầm Giai Dương trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn có tươi cười, ngụy trang rất tự nhiên. Hắn đi tới bên bàn học, tinh ý rót thêm trà cho Thôi Định Sâm: “Định Sâm, anh tiện đường qua đây sao? Em vui lắm, vừa lúc – “
“Không phải tiện đường, tôi đặc biệt qua đây tìm cậu.” Thôi Định Sâm rốt cục mở miệng nói.
Đặc biệt qua đây tìm cậu –
Đây vốn là việc nên vui vẻ, nhưng Trầm Giai Dương vì câu nói của bà Thầm: “Thôi Định Sâm đợi con hai tiếng rồi đấy” mà thấp thỏm, hắn biết Thôi Định Sâm sáu năm, biết Thôi Định Sâm là một người rất coi trọng thời gian, chưa bao giờ vì ai mà cho thêm một phút, chớ nói chi là hai tiếng. Cho dù hiện tại có cùng hắn “yêu đương”, Thôi Định Sâm cũng không chờ hắn lâu như vậy.
Lần này là sao?
Là có chuyện quan trọng gì sao?
Trong lòng Trầm Giai Dương hốt hoảng, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười nhã nhặn, thậm chí làm bộ vui sướng, hỏi: “Anh tìm em có chuyện gì thế?”
Thôi Định Sâm yên lặng nhìn Trầm Giai Dương, hỏi ngược lại: “Chính bản thân cậu không biết sao?”
Trong lòng Trầm Giai Dương nhất thời chột dạ, đại não nhanh chóng vận động, càng nghĩ càng chột dạ, sau đó lại nghe tiếp được thanh âm nhẹ nhàng của Thôi Định Sâm: “Thời gian đã lâu lắm rồi, không còn nhớ rõ nữa, đúng không? Cần tôi nhắc cậu không?”
Ánh mắt Trầm Giai Dương nhìn thẳng vào Thôi Định Sâm, rõ ràng Thôi Định Sâm đang rất bình tĩnh, lại làm hắn thấy áp bách, đầu óc lập tức loạn cả lên, lắp bắp mà nói: “Em, em không, em không biết chuyện gì hết.”
Thôi Định Sâm nhẹ nhàng “À” một tiếng, ý từ châm chọc rõ ràng, trực tiếp là vẻ mặt của Trầm Giai Dương có hơi thay đổi. Sự thay đổi này không tránh được ánh mắt của Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm lại hỏi: “Không ngờ rằng cậu cũng dám làm thế thân?”
Thế thân?
Quả nhiên!
Quả nhiên là chuyện này!
Sắc mặt Trầm Giai Dương thay đổi hoàn toàn, không dám tin mà nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nhìn thẳng Trầm Giai Dương, trong mắt mang theo tức giận, trực tiếp đào chân tướng lên: “Chuyện năm năm trước, cậu không biết sao? Cậu không phải là em ấy, cậu không biết à? Đứa nhỏ tồn tại, cậu cũng không biết? Cậu thực sự không biết cái gì hết sao?”
Chuyện năm năm trước –
Cậu không phải là em ấy –
Đứa nhỏ tồn tại –
Thôi Định Sâm cũng biết! Làm sao Thôi Định Sâm biết được? Là Hứa Chiêu! Nhất định là Hứa Chiêu nói ra! Quả nhiên gặp phải thằng Hứa Chiêu là không có chuyện gì tốt!
Chân Trầm Giai Dương mềm nhũn, đứng không vững nổi, trực tiếp đụng vào cửa gỗ
“rầm” một tiếng. Hắn phải nhanh chóng vươn tay bám vào khung cửa mới đứng lên lại được, ngơ ngác một lát mới ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, bộ dáng luống cuống, nói: “Em, em, em không biết anh đang nó cái gì – “
“Thật không? Vậy cậu tiếp tục giả vờ đi” Thôi Định Sâm thất vọng đánh gãy lời nói cảu Trầm Giai Dương. Y đứng dậy, đi về hướng cửa. Lúc mới nhấc rèm cửa lên, đột nhiên y dừng bước, hơi nghiêng đầu, trong mắt lộ ra tia lạnh lẽo: “Cậu có thừa nhận hay không đã không còn quan trọng nữa, tôi đến, là để nói cho cậu biết, trước tôi đối tốt với cậu bao nhiêu, thì về sau tôi sẽ phá hủy cậu bấy nhiêu.”
Trước tôi đối tốt với cậu bao nhiêu, thì về sau tôi sẽ phá hủy cậu bấy nhiêu -
Trầm Giai Dương lập tức đứng hình, hắn biết Thôi Định Sâm trước đó đối xử với hắn tốt đến mức nào, đưa hắn đến trường, giải quyết khó khăn của gia đình họ hàng, đón hắn về nhà, mua cho hắn căn nhà này... Như vậy, về sau sẽ phá hủy đến mức nào?
Về sau sẽ phá hủy đến mức nào?
Thôi Định Sâm có thể tới vị trí cao như bây giờ là vì đã trải qua vô số mặt tăm tối không tưởng tượng nổi, bạo lực, máu me, thậm chí là cả những thứ đáng sợ hơn thế. Hắn vẫn còn nhớ rõ hình ảnh một Thôi Định Sâm hung tàn cầm ống thép đánh một đám người năm năm trước.
Thật đáng sợ!
Thật quá đáng sợ!
Trầm Giai Dương nhịn không được rùng mình một cái, cơ hồ chỉ một giây, hắn giữ chặt tay Thôi Định Sâm, vội vàng mà nói: “Định Sâm, em không cố ý, em không cố ý đâu.”
Quả nhiên là biết!
Trong lòng Thôi Định Sâm đã mạnh mẽ nhảy dựng lên, nhưng trên mặt vẫn chưa hiện, không kiên nhẫn như cũ mà nói: “Đừng nói với tôi những câu như thế.”
Càng không cho nói, Trầm Giai Dương càng sốt ruột, càng giữ chặt tay Thôi Định Sâm không bỏ, vội vàng nói: “Em thật sự không cố ý đâu, em thích anh, rất thích anh, sáu năm trước lần đầu gặp anh em đã thích rồi. Tận một năm sau em mới tìm được anh.”
“Nhưng anh lại không để ý tới em, em liền theo đuổi anh, ngay cả bạn bè của anh cũng biết em mà anh lại không biết sự tồn tại của em.”
“Cho nên, các người làm loạn lên để đổ lên đầu tôi?” Thôi Định Sâm không vui hỏi.
“Không có! Em không có làm thế!” Trầm Giai Dương gào to, đầu óc xoay chuyển cố đổ tội lên đầu bạn của Thôi Định Sâm: “Là bạn của anh, là anh ta nói có việc, để em ngồi trong phòng anh đợi anh, kết quả là anh ta lại nhầm phòng, đỡ anh vào trong phòng của Hứa Chiêu, đều là lỗi của anh ta, là anh ta lừa em, là anh ta lừa chúng ta!”
Thôi Định Sâm không nghe lọt lời giải thích của Trầm Giai Dương, trong đầu y bây giờ chỉ còn là chuyện mình được đỡ vào phòng của Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu!
Thật là Hứa Chiêu!
Thật sự là Hứa Chiêu!
Nam sinh năm năm trước y ngủ cùng là Hứa Chiêu!
Như vậy, Hứa Phàm chính là, chính là của y... Thôi Định Sâm đột nhiên nhớ tới mẹ Thôi từng nói Hứa Phàm rất giống y, giống y hồi còn bé, cũng dính người, keo kiệt, nói lắm, còn lùn lùn đợi lớn mới cao nữa.
Giống nhau, đều giống nhau... Trong nháy mắt, tâm lý và thân xác Thôi Định Sâm giống như chịu tác động cực lớn, thân thể không khống chế được lảo đảo một bước về phía sau, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Việc này là Trầm Giai Dương chú ý, hắn giật mình, khiếp sợ nhìn Thôi Định Sâm, lập tức hiểu được, Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm đang lừa hắn!
Đúng thế! Thôi Định Sâm đang lừa hắn!
Kỳ thật Thôi Định Sâm cái gì cũng không biết, từ đầu đến cuối đều là do hắn nói, mà vì hắn chột dạ, vì hắn sợ hãi, căn bản không phát hiện sự khác thường của Thôi Định Sâm, đùng một cái nói toàn bộ sự thật năm năm trước ra!
Toàn bộ nói ra hết!
Trong phút chốc, sắc mặt Trầm Giai Dương lúc xanh lúc trắng, trong đầu hỗn loạn, nhưng có một suy nghĩ vô cùng kiên định, cấp bách – phải giải thích, mọi chuyên chưa xong, chưa xong đâu.
Hắn càng dùng sức giữ chặt tay Thôi Định Sâm, vẻ mặt sốt ruột, nói năng lộn xộn: “Định Sâm, không phải như thế, không phải vậy đâu, ngày đó anh vào phòng em, vào phòng em đấy, người vào phòng Hứa Chiêu là Tề Soái, đứa nhóc kia, cái đứa tên là Hứa Phàm ấy là con của Tề Soái, Định Sâm, Định Sâm...”
Thôi Định Sâm từ từ lấy lại tinh thần, ánh mắt tan rã dần dần có tiêu cự, nhìn thẳng vào Trầm Giai Dương.
Gương mặt Trầm Giai Dương trắng bệch, gọi: “Định Sâm, không phải Hứa Chiêu đâu, là em, là em.”
Thôi Định Sâm không hề chớp mắt nhìn Trầm Giai Dương, nói rõ ràng một chữ: “Cút.”