Sao ông lại ôm ba ba của cháu?
Cái từ “sao lại” này vô cùng đúng, trực tiếp cho thấy Hứa Phàm đã thấy Thôi Định Sâm ôm Hứa Chiêu hai lần, còn nhớ rất kĩ.
Hứa Chiêu 囧.
Thôi Định Sâm cười.
Hai người cùng cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm đang hung dữ trừng Thôi Định Sâm để giành lại ba ba, đáng yêu cực kỳ.
Hứa Chiêu nhịn không được cười.
Thôi Định Sâm trực tiếp cúi người, bế Hứa Phàm lên ôm vào ngực. Hứa Phàm giật nảy, vẻ mặt ghét bỏ, gắng sức cố chui vào lòng Hứa Chiêu. Lúc bé bổ nhào vào được rồi thì tay ôm chặt lấy cổ Hứa Chiêu, quay đầu nhìn Thôi Định Sâm nói: “Đây là ba ba của cháu, không cho ông ôm.”
Thật sự là con ngoan! Giúp ba ba lớn giữ ba ba nhỏ!
Thôi Định Sâm nhẹ cười ra tiếng.
Hứa Chiêu 囧.
Hứa Phàm vì không cho Thôi Định Sâm ôm Hứa Chiêu mà cả người bám lấy Hứa Chiêu như bạch tuộc, hai chân kẹp chặt thắt lưng Hứa Chiêu, Hứa Chiêu đẩy xuống không nổi, dở khóc dở cười nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cười nói: “Không sao, cứ để đó đi.”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, anh lái xe vào đi, chúng ta cùng về.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Em không lên xe à?”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đáp: “Không ạ, gần như vậy, đi hai ba bước là về tới nhà rồi.”
“Ngồi một chút đi.” Thôi Định Sâm khuyên nhủ.
Hứa Chiêu vẫn còn nhớ rõ có lần lên ngồi, cậu bị Thôi Định Sâm hôn vô cùng mãnh liệt, thiếu chút nữa bị người trong thôn nhìn thấy, cho nên lần này cậu kiên quyết không ngồi, bế Hứa Phàm về nhà trước. Nhưng cậu không tránh được, vừa vào tới phòng, Thôi Định Sâm đã ấn cậu lên tường điên cuồng hôn một hồi, cho tới khi cả hai gần như không thở nổi nữa, Thôi Định Sâm mới buông ra.
Thôi Định Sâm thở dốc.
Hứa Chiêu cũng há mồm thở, vừa ngẩng đầu đã chạm mắt với Thôi Định Sâm, trong lòng cậu run lên.
Thôi Định Sâm nhẹ nhàng mỉm cười, tiếng cười vô cùng mê hoặc lòng người.
Tim Hứa Chiêu đập nhanh hơn.
“Hứa Chiêu.” Thôi Định Sâm thấp giọng gọi.
Hứa Chiêu cúi đầu đáp.
Thôi Định Sâm nhẹ giọng nói tiếp: “Anh rất vui.”
Hứa Chiêu ngẩng đầu hỏi: “Anh vui cái gì?”
Thôi Định Sâm vẫn đè nặng thân thể Hứa Chiêu như cũ: “Vui vì em khiến anh sống lại.”
Hứa Chiêu cười trêu: “Nói cứ như anh từng chết rồi vậy.”
Thôi Định Sâm nghiêm túc nói: “Trước khi gọi điện thoại cho em, anh lần đầu tiên có cảm giác như thế, không có em, anh thấy đời này chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Sống hai đời, lần đầu tiên có người coi trọng mình tới vậy, Hứa Chiêu cảm động.
Thôi Định Sâm ôm chặt Hứa Chiêu, lại một lần nữa áy náy mà nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi em, anh tới trễ năm năm, xin lỗi.”
Hứa Chiêu có chút đau lòng: “Tiểu thúc, anh không sai.”
Thôi Định Sâm kiên trì nói: “Anh có sai, anh không nên bị lừa dễ dàng như vậy.”
Hứa Chiêu giải thích: “Hôm đó anh uống rượu, bị lừa cũng bình thường.”
“Đấy không phải là lí do.”
Hứa Chiêu ngừng một chút, hỏi: “Vậy anh nói phải làm sao bây giờ?”
Thôi Định Sâm lại ôm chặt Hứa Chiêu thêm: “Anh sẽ dùng cả đời này bồi thường cho em.”
Hứa Chiêu đáp thật rõ ràng: “Dạ.”
Thôi Định Sâm ừ một tiếng.
Qua một lúc, Hứa Chiêu nói: “Nhưng, có phải anh nên sửa xưng hô 'Thôi Nhị gia' của Hứa Phàm không?”
Nói đến Hứa Phàm, Thôi Định Sâm không có cách, có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu đã hết cách giải thích cho Hứa Phàm chuyện ba ba lớn ba ba nhỏ này rồi. Cậu cất tiếng nói: “Đừng nhìn em, em cũng không có cách nào, anh tự nghĩ đi.”
Thôi Định Sâm nghĩ một hồi, nói: “Chúng ta sống cùng nhau đi!”
Hứa Chiêu ngạc nhiên: “Hả?”
Thôi Định Sâm nói: “Sống chung với nhau, Hứa Phàm mỗi ngày đều thấy anh, sẽ nhận anh thôi.”
“...Không được.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Sao lại không được?”
Hứa Chiêu nói thẳng: “Em vẫn chưa nói cho ba mẹ biết chuyện năm năm trước.”
“Vậy em nói xong là có thể ở cùng nhau?”
“Cái này...” Hứa Chiêu chần chờ một chút: “Cái này phải bàn bạc kĩ hơn.”
Phải bàn bạc kĩ hơn, dù sao Hứa Chiêu mới tiếp nhận y, còn cha mẹ Hứa, còn người trong thôn nữa, vẫn không thể nóng vội hấp tấp. Thôi Định Sâm cũng sẽ không ép buộc, hết thảy đều đặt Hứa Chiêu lên làm đầu. Hiện nay, chuyện quan trọng nhất là xử lý tốt quan hệ của y và Hứa Phàm, vì thế sau khi ra khỏi phòng, Thôi Định Sâm đi tìm Hứa Phàm, chủ động nói chuyện với Hứa Phàm.
Chỉ là tình cảm Hứa Phàm dành cho Thôi Định Sâm đều là dựa trên ô tô lớn, đồ ăn ngon, giơ cao cao, không có ba thứ kia, nếu y đến gần đều sẽ bị cự tuyệt, cho nên Thôi Định Sâm không còn hội hộp sợ bị từ chối nữa.
Trải qua sự chỉ điểm của cha Hứa, Thôi Định Sâm mới hiểu được điều này, mà lúc này đã chiều muộn, Thôi Định Sâm kiên trì ở lại nhà Hứa Chiêu ăn cơm, may thay cha mẹ Hứa đều biết Thôi Định Sâm là người tốt, cũng biết quan hệ của y với Hứa Phàm, cho nên rất thoải mái để Thôi Định Sâm ở lại ăn cơm.
Ăn cơm tối xong, Thôi Định Sâm cùng Hứa Chiêu, Hứa Phàm đi bộ. Đi bộ về, y ôm Hứa Phàm lên giơ cao cao, làm Hứa Phàm cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo non nớt, vô cùng dễ nghe.
Mỗi khi bị hạ xuống, Hứa Phàm đều sẽ nói: “Thôi Nhị gia, lại giơ, lại giơ.”
May là Thôi Định Sâm có thể lực tốt, giơ Hứa Phàm thêm mấy lần không có vấn đề, chỉ là Hứa Chiêu, cha Hứa, mẹ Hứa nhìn không nổi nữa, mẹ Hứa nói: “Tam oa tử, đừng nghịch quá, cẩn thận buổi tối tè dầm đấy.”
“Không tè dầm!” Hứa Phàm nói.
Mẹ Hứa cố ý lườm Hứa Phàm một cái: “Mi cứ thử cười thêm xem, đảm bảo buối tối sẽ tè dầm. Nhanh lên, không chơi nữa, cho Thôi Nhị gia nghỉ một chút, nghe lời.”
Hứa Phàm nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm thuận theo ý mẹ Hứa, cũng nói: “Để ông nghỉ một chút được không?”
Hứa Phàm hỏi: “Thôi Nhị gia mệt ạ?”
Thôi Định Sâm gật đầu: “Ừ.”
Hứa Phàm vô cùng săn sóc mà nói: “Vậy, vậy, vậy ông nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại chơi.”
Thôi Định Sâm cười: “Cảm ơn con.”
“Không khách khí nha.”
Hứa Phàm nói xong liền chui vào trong ngực Hứa Chiêu. Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, cùng ngồi ngoài sân với Thôi Định Sâm, cha Hứa, vừa nghe radio vừa trò chuyện một ít chuyện linh tinh. Được một lát, Hứa Phàm đã chơi mệt, ghé vào ngực Hứa Chiêu ngủ.
“Hứa Phàm đang ngủ.” Thôi Định Sâm nhẹ giọng nói.
Hứa Chiêu nhìn xuống: “Dạ, đang ngủ.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Có phải lau người qua không?”
Hứa Chiêu gật đầu.
“Anh đi đun nước ấm.”
“Anh để mẹ em làm cũng được.”
“Không sao, anh làm được.”
Thôi Định Sâm thấy Hứa Chiêu không nói gì nữa, vội vàng đứng dậy lấy chậu ở trên giá xuống, múc nước lạnh ở dưới giếng rồi vào phòng bếp đun, lấy khăn bông nhỏ rồi mang vào phòng, cùng Hứa Chiêu rửa mặt, rửa tay, rửa mông, bôi kem dưỡng da cho Hứa Phàm đang ngủ say.
Cuối cùng Hứa Chiêu phải mặc bộ đồ mỏng cho Hứa Phàm. Cậu đưa bé cho Thôi Định Sâm: “Anh ôm hộ em một chút, em lấy đồ thay cho nó.”
Thôi Định Sâm lập tức đáp ứng, nhận lấy Hứa Phàm từ trong ngực Hứa Chiêu. Từ khi y biết được Hứa Phàm là con trai ruột của mình, lần đầu tiên y mới được ôm Hứa Phàm như thế này, còn là Hứa Phàm đang ngủ say. Bình thường thi hay nói luyên thuyên, khi ngủ thì vô cùng ngoan, nho nhỏ, mềm mềm, khuôn mặt phúng phính, đang dần lớn lên, vì mỗi ngày đều uống sữa nên trên người cũng thơm thơm.
Đây là con của y.
Đây là con trai ruột của y.
Cho tới bây giờ y vẫn không nghĩ là mình sẽ có con. Hẳn là ông trời ban ân, cho y một đứa con ngoan ngoãn đến thế, nhất thời trong lòng y cảm xúc mãnh liệt, như muốn trào ra, cho tới khi Hứa Chiêu gọi y, y mới quay đầu nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cười: “Anh đưa cho em đi.”
Thôi Định Sâm nói: “Để anh ôm thêm một lát.”
Hứa Chiêu đành phải nói: “Được, anh ôm, em mặt quần áo cho nó.”
Thôi Định Sâm gật đầu.
Tuy đã là mùa xuân nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh, Hứa Chiêu thay quần áo cho Hứa Phàm rất nhanh, sau đó nhét bé vào trong chăn, thơm má bé mấy cái rồi nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm vẫn đang nhìn chằm chằm Hứa Phàm.
Hứa Chiêu cười nói: “Tiểu thúc, không phải anh không thích trẻ con à?”
Thôi Định Sâm có chút ngại ngùng: “Không biết nên không thích, giờ thì thích.”
“Cho nên con ruột vẫn tốt hơn?”
“Không phải, chỉ cần là em sinh đều tốt cả.” Là Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm đều thích.
Hứa Chiêu cười: “Đã khuya rồi, anh mau về đi.”
Thôi Định Sâm luyến tiếc nắm tay Hứa Chiêu, thấp giọng hỏi: “Không về, được không?”
“Không được.”
“Được rồi, hôn anh một chút đi.”
“...”
“Không hôn không về.”
“...”
Hứa Chiêu đành phải hôn Thôi Định Sâm mấy cái, có qua có lại, hai người dây dưa một hồi, Thôi Định Sâm mới nói: “Anh đi đây.”
Hứa Chiêu gật đầu.
Thôi Định Sâm cảm thấy hạnh phúc vô cùng: “Vậy sáng mai anh tới đón mọi người lên thị trấn, để Hứa Phàm cắt tóc.”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, nhưng anh đừng tới sớm quá.”
“Được.”
Thôi Định Sâm đáp ứng như thế, nhưng ngày hôm sau vẫn tờ mờ sáng đã có mặt ở nhà Hứa Chiêu, làm cha Hứa hoảng sợ, nói: “Là Thôi Định Sâm đó à?”
Từ khi biết Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm là một đôi, cha Hứa đổi xưng hô từ “tiểu thúc nhà họ Thôi” sang “Thôi Định Sâm”, mà Thôi Định Sâm trước là “ngài” nay đã thành “bác Hứa“.
“Bác Hứa, là con.” Thôi Định Sâm lập tức từ trong xe đi ra, vô cùng cung kính chào hỏi.
Cha Hứa ngạch nhiên: “A, chẳng nhẽ chú, chú hôm qua không về à, hay là – “
Thôi Định Sâm nói: “Con vừa đến.” Thật ra là tới lâu rồi, nhưng không muốn quấy rầy gia đình Hứa Chiêu nên y ngồi chờ ở ngoài cửa.
“Đến sớm vậy à?”
“Cũng không còn sớm nữa.” Thôi Định Sâm mỉm cười: “Ừm, Hứa Chiêu, Hứa Phàm dậy chưa ạ?”
Cha Hứa cười: “Chưa dậy đâu, bảo bảo ngủ tốt lắm, nhưng chắc Hứa Chiêu sắp dậy rồi.”
“Con đi xem em ấy.”
“Đi đi.”
Thôi Định Sâm nhanh chóng xách đồ từ trong xe ra, vào trong sân.
Cha Hứa không biết Thôi Định Sâm xách cái gì, chỉ cảm thấy Thôi Định Sâm đối với con mình, cháu mình quá tốt, âm thầm cảm thấy chọn Thôi Định Sâm quả thật không sai. Ông không kìm được mà nở cong cong mặt mày, sau đó ông vung tay vung chân, rèn luyện thân thể, thân thể khỏe mạnh mới chăm sóc cháu trai được, rồi ông chống gậy đi vào trong thôn.
Thôi Định Sâm đã đi vào trong phòng Hứa Chiêu, vừa nhìn là thấy Hứa Chiêu, Hứa Phàm trên giường lớn, hai cha con tựa đầu vào nhau ngủ, chỉ là Hứa Phàm ngủ dang tay chân thật rộng. Thôi Định Sâm khẽ khàng tiến lên, chậm rãi ngồi vào mép giường, Hứa Phàm lập tức cử động, chân mập lộ ra khỏi chăn, rất đáng yêu.
Thôi Định Sâm cười nhét chân Hứa Phàm vào lại trong chăn, Hứa Phàm lại xoay người, tiếp tục ngủ say. Thôi Định Sâm đem ánh mắt đặt lên Hứa Chiêu, Hứa Chiêu ngủ rất ngoan, hơi thở nhẹ nhàng có quy luật, người hơi nghiêng, để lại cho Thôi Định Sâm một góc nghiêng khuôn mặt vô cùng đẹp trai lại dịu dàng, rất hấp dẫn.
Thôi Định Sâm không kìm được mà tới gần hơn, khe khẽ hôn lên mặt Hứa Chiêu một cái, trong lòng bỗng có cảm giác sung sướng vì hôn trộm thành công. Lần nữa ngồi thẳng lại, nhìn về phía Hứa Phàm, quả thật là Hứa Chiêu bản thu nhỏ mà, thơm má Hứa Chiêu lớn, không thể bỏ qua Hứa Chiêu bé được, vì thế Thôi Định Sâm lại cúi người xuống gần Hứa Phàm. Vừa mới chạm tới má Hứa Phàm, Hứa Phàm xoay người một cái, tay nhỏ vung “bép” một cái lên mặt Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm hóa đá.
Nhóc, nhóc con này dám đánh y, đây là lần đầu tiên trong đời y bị người khác vả mặt!
Thôi Định Sâm phản ứng không kịp, Hứa Chiêu bị tiếng “bép” kia đánh thức. Cậu mở to mắt, nhìn thấy Thôi Định Sâm đang trong tình trạng tim đập loạn nhịp, Hứa Chiêu ngạc nhiên.
“Tiểu thúc?”