~~~~Chương 12~~~~
Edit: Blanche
Là Hứa Hữu Thành.
Hứa Chiêu nhìn thấy Hứa Hữu Thành, Thôi Thanh Phong cũng nhìn thấy.
“Hứa Chiêu, là nhị ca của cậu.” Thôi Thanh Phong nhỏ giọng nói.
Hứa Chiêu nói: “Ừ, tớ nhìn thấy rồi.”
“Sao đây?” Thôi Thanh Phong nhíu mày hỏi.
“Sao đây cái gì?” Hứa Chiêu hỏi lại.
“Hắn lại đây, có bắt nạt cậu hay không?”
“Sẽ.”
Thôi Thanh Phong lập tức khẩn trương đứng lên, một bộ dáng chuẩn bị nghênh chiến.
Hứa Chiêu hỏi: “Cậu làm gì thế?”
“Giúp cậu.”
Hứa Chiêu cười nói: “Không cần, tự tớ cũng có thể thu phục.”
Thôi Thanh Phong nghiêm túc như cũ nói: “Cậu không cần sợ, tớ có thể bảo vệ cậu.”
“Thật không cần cậu bảo hộ, hơn nữa hắn tới vừa đúng lúc, có thể mượn cơ hội giải quyết nan đề của tớ gần đây.”
“Nan đề gì?”
Hứa Chiêu ảm đạm cười, hết sức xinh đẹp, nói: “Nan đề trong sinh hoạt thôi.”
Đang nói, Hứa Hữu Thành đi tới, nhìn thấy quầy kem mộc mạc, khoé miệng không kìm được cong lên, nói: “Hứa Chiêu, đang ở đây bán kem cây à?”
Hứa Chiêu thản nhiên đáp một tiếng: “Ừ.”
Hứa Hữu Thành lại hỏi: “Làm công cho bạn học?”
Hứa Chiêu không nói gì, một bộ dáng không thèm quan tâm phản ứng của Hứa Hữu Thành.
Hứa Tả Thành nghĩ cậu đang ngầm thừa nhận, vẻ mặt đắc ý nói: “Tiền công một tháng nhiều hay ít?”
Hứa Chiêu không chọn cái nào mà chỉ nói: “Không nhiều ít.”
Hứa Hữu Thành chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Có cao bằng tiền công trong xưởng thị trấn không?”
“Không có.” Hứa Chiêu căn bản không có tiền công.
Vừa nghe còn không cao bằng tiền lương ở xương trên trấn, Hứa Hữu Thành cố ý “quan tâm”, hỏi: “Chẳng nhẽ một tháng không có được năm đồng tiền sao?”
Hứa Chiêu mặt bình tĩnh, ngữ khí không tốt mà nói: “Không có.”
Còn không có nổi năm đồng –
Hứa Hữu Thành trong lòng cười lớn không thôi, mỗi ngày đi sớm về tối còn dắt theo con trai đi bán kem cây, một tháng lại không có nổi năm đồng tiền, ha ha ha ha. Hứa Hữu Thành cố nén không để mình phát ra tiếng cười, hỏi: “Tiền công này không cao, sao lại không vào nhà máy làm việc?”
Hứa Chiêu đáp: “Hứa Phàm không có người trông.”
“Ừ nhỉ, tam oa tử còn nhỏ, phải là chú trông, không có cách nào vào nhà máy.”
Hứa Chiêu có lệ mà đáp một tiếng: “Ừ.”
Hứa Hữu Thành đại khái hiểu hết “bi thảm” của Hứa Chiêu, càng cảm thấy mĩ mãn, vì thế nói: “Vậy, chú bận tiếp, anh đi lên thị trấn mua đồ, kiếm được không nhiều lắm thì đừng về nhà trễ như vậy.”
“Ừ.”
Hứa Hữu Thành biết Hứa Chiêu không quá tốt, thật vui vẻ mà đi rồi, buổi chiều về tới thôn Nam Loan, liền cùng Hứa Tả Thành nói Hứa Chiêu thật doạ người, chạy đến thị trấn bán kem cây, một tháng tiền công không nổi năm đồng, nhìn xem toàn bộ thôn Nam Loan, ai mà không thành thành thật thật trồng trọt, sẽ giống Hứa Chiêu không biết xấu hổ mà đi buôn bán, hai huynh đệ đồng thời nói đông nói tây, chẳng những khinh thường Hứa Chiêu, nghĩ cũng không muốn nghĩ tới Hứa Chiêu.
Này là Hứa Chiêu ở giữa cố ý.
Hứa Chiêu ban ngày nói những lời kia, chính là cố ý nói cho Hứa Hữu Thành nghe, cậu gần nhất đi xe đạp mỗi ngày trở về, tuy rằng đi sớm về tối, nhưng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành chắc chắn đã phát hiện, dựa theo tính cách không yên của bọn họ, nhất định sẽ nghĩ biện pháp làm rõ cậu đang làm gì, muốn phát hiện cậu kiếm tiền như thế nào, bọn họ không chừng còn có thể gây sức ép.
So với việc bị bọn họ nháo, còn không bằng chủ động nói ra, làm cho bọn họ hết hi vọng.
Cho nên, khi Hứa Chiêu mang Hứa Phàm về lại Hứa gia, nhìn thấy người nhà họ Hứa tránh cậu ra, hoàn toàn không tìm hiểu chuyện này, trong lòng cậu chỉ có vui vẻ, nói như vậy, chờ Hứa phụ Hứa mẫu trở về, ban ngày để Hứa mẫu trông Hứa Phàm, cũng không còn gì trở ngại, nghĩ như vậy, Hứa Chiêu trong lòng thoải mái rất nhiều, xe đạp dừng lại trước cửa, tâm tình sung sướng mà vào phòng bếp nấu cơm.
Hứa Phàm đi theo tới, nói: “Ba ba, con muốn uống nước.”
Hứa Chiêu đặt chén nước lên trên mặt thớt, hỏi: “Hứa Phàm, buổi tối muốn ăn gì?”
Hứa Chiêu nghiêng đầu nghĩ nghĩ nói: “Con muốn ăn mì sợi.”
“Được, cho con thêm quả trứng gà.”
“Dạ được ạ!”
Hứa Phàm thập phần chịu khó mà nói: “Ba ba, con giúp ba nhóm lò.”
Hứa Phàm làm sao nhóm lò được a.
Hứa Chiêu cười nói: “Con uống nước của con đi.”
“Vậy được rồi.”
Hứa Chiêu bắt đầu đứng trước thớt.
Hứa Phàm đứng bên chân cậu, đối với chén nước nói một câu “A, nước nước nhỏ, tớ muốn uống cậu nha”, sau đó hai tay nhỏ bé nâng chén nhỏ, ực ực uống xong, chép miệng một cái, đặt chén xuống, xoay người nhìn mấy sợi mì trước mặt Hứa Chiêu, cái miệng nhỏ nhắn dừng không được, hỏi: “Ba ba, ngày mai chúng ta còn đi bán kem không?”
“Ừm.” Hứa Chiêu một tiếng đáp.
“Con sẽ giúp ba bán kem cây.”
“Được.”
“Ba ba.”
“...”
Hứa Chiêu trong tiếng kêu “Ba ba” của Hứa Phàm mà làm xong cơm nước, ăn xong, rửa sạch bát, tắm rửa xong, lại giặt quần áo, sau đó rốt cục cũng nằm được lên giường, chờ đến khi Hứa Phàm ngủ, thế giới mới an tĩnh, thật là, mang theo hài tử thật mệt mỏi, cậu căn bản cũng không kịp nghĩ nhiều, cảm khái mệt người một chút, cũng đã ngủ mất, sau khi tỉnh lại, phát hiện dầu hoả trong đèn không còn, lúc này mới nhớ tới, đêm qua trước khi ngủ quên thổi tắt đèn.
Đau lòng muốn chết.
Mang theo đau lòng, Hứa Chiêu lái xe đạp, chở Hứa Phàm đến nhà Thôi Thanh Phong.
Thôi Thanh Phong đầu tiên hỏi Hứa Chiêu: “Đại ca nhị ca cậu bọn họ có bắt nạt cậu không?”
Hứa Chiêu nói: “Không có.”
“Tốt như vậy?”
Hứa Chiêu đáp: “Không hẳn tốt như vậy, là vì tớ “thảm” như vậy, bọn họ sợ tớ sẽ liên luỵ bọn họ, chiếm tiện nghi của bọn họ.”
Thôi Thanh Phong lo lắng hỏi: “Vậy bọn họ về sau có tìm cậu gây phiền toái nữa không?”
“Tạm thời sẽ không, không nói cái này, chúng ta làm kem cây nhanh lên, lúc mười một giờ rưỡi, tớ muốn đi cương xưởng một chút.”
Thôi Thanh Phong hỏi: “Cậu nghĩ được biện pháp đối ứng rồi?”
Hứa Chiêu gật đầu nói: “Không sai biệt lắm.”
Thôi Thanh Phong trong lòng vui vẻ: “Thật tốt quá đi, chúng ta hiện tại bắt tay vào làm thôi.”
“Chờ một chút, tớ trước đi mua một ít hoa quả.”
“Mua hoa quả làm gì?”
“Đưa cho cán sự Dương Vân.”
“Được.”
Sau khi mua hoa quả trở về, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong bắt đầu chế tác kêm cây, thời điểm mười một giờ hai mươi, Thôi Thanh Phong phụ giúp đèo xe đạp chở Hứa Chiêu, Hứa Phàm đến trước cửa cương xưởng, nhìn Hứa Chiêu ôm thùng xốp, Hứa Phàm đi theo phía sau tiến vào cương xưởng, hắn xoay xe đạp, đi xuống nông thôn, trong lòng lo lắng Hứa Chiêu không biết có thể lấy được hợp đồng từ chỗ cương xưởng không.
Hứa Chiêu, Hứa Phàm lúc này đã đi tới trước cửa văn phòng của Vân tỷ bọn họ.
Hứa Phàm vươn tay gõ gõ cửa phòng làm việc.
Vân tỷ nâng mắt nhìn thấy khuôn mặt dễ nhìn của Hứa Chiêu, Hứa Phàm, bật người lộ ra ý cười.
Hứa Chiêu lập tức nói: “Chào Vân tỷ.”
Hứa Phàm đi theo nói: “Chào dì ạ.”
Lễ phép như vậy.
Vân tỷ đứng lên cười, nói: “Mau vào, ngồi một chút.”
Hứa Chiêu đặt thùng xốp lên mặt đất, thấy vân tỷ cùng công nhân khác đều đang rất nóng, lập tức lấy từ trong thùng xốp ra tám cây kem, mỗi người đều được phát cho một cái.
Vân tỷ vừa thấy, lập tức vươn tay ngăn cản nói: “Ai nha, tiểu tử, em làm cái gì vậy?”
Hứa Chiêu cười nói: “Vân tỷ, em mới làm kem vị hoa quả, cho mọi người nếm thử trước tiên.”
“A, kem cây là do em tự mình làm sao?” Vân tỷ ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy.”
“Là hoa quả sao, chị còn chưa từng ăn qua đâu.”
“Vân tỷ, chị nếm thử đi, vừa lúc có thể hạ nhiệt bớt nóng.”
Hứa Chiêu mời Vân tỷ và mọi người ăn kem cây, nhưng đề tài của cậu không ở trên việc đẩy mạnh tiêu thụ, mà là ngẩng mặt liếc mắt nhìn quạt trần trên đầu yên lặng không động, nhìn nhìn mồ hôi trên mặt mọi người, hỏi: “Vân tỷ, vì sao mọi người không dùng quạt trần?”
“Bị hỏng, không có người sửa, ngày mai mới có người thợ tới đây.”
“Vậy hai ngày qua chị như thế nào?”
“Chịu nóng.”
Hứa Chiêu nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không để em sửa giúp mọi người.”
Vân tỷ sắc mặt nhất thời toả sáng, hỏi: “Em có thể sửa?”
“Dạ, trước kia em có học từ một người thầy.” Kỳ thật là ở thế kỉ hai mươi mốt, làm mấy việc vặt.
“Thế sao? Vậy thì tốt quá.” Trong đầu Vân tỷ rất vui.
Hứa Chiêu lấy ghế trong phòng làm việc, đứng lên gỡ quạt trần xuống, dùng tua vít mở ra, chậm rãi sắp xếp lại mạch điện, trong lúc đó nghe mọi người cùng Vân tỷ khen kem cây của cậu, nói ăn quá ngon, trong lòng Hứa Chiêu vui vẻ, an tâm tu sửa quạt trần.
Hứa Phàm thập phần ngoan ngoãn mà ngồi xổm trước mặt Hứa Chiêu.
Vì thế Hứa Chiêu vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một nửa tiểu kê kê của Hứa Phàm lộ ra.
Hứa Chiêu đổ mồ hôi một chút, hôm nay nhất định phải nắm lấy hợp đồng này, còn phải mua cho Hứa Phàm cái quần mới, mặc quần yêm lộ tiểu kê kê thì cũng thôi, này đang mặc quần rồi vẫn lộ tiểu kê kê, thật sự là không thể nào nói nổi.
“Ba ba, ba sẽ sửa sao?” Hứa Phàm hồn nhiên bất giác hỏi.
“Sẽ đó.” Hứa Chiêu nói.
“Ba ba thật là lợi hại.”
“Đương nhiên rồi.”
Chỉ trong chốc lát, quạt trần lần nữa được treo lên, vặn chốt mở, quạt trần quả nhiên vù vù mà chuyển động, mang theo là một luồng khí mát mẻ.
Vẻ mặt Vân tỷ kinh ngạc, thật không ngờ có thể bán kem cây, lại có cả bản lĩnh này, lập tức nhìn Hứa Chiêu bằng cặp mắt khác xưa.
Hứa Phàm càng vui hơn nhảy dựng lên nói: “Oa! Oa oa! Có gió, ba ba của con thật là lợi hại! Thật là lợi hại quá!”
Hứa Chiêu cười.
Vân tỷ khích lệ Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu như nhau thường ngày mà bình tĩnh mang theo khiêm tốn, nói: “Vậy Vân tỷ, chúng em phải đi.”
“Đi nhanh như vậy sao?” Vân tỷ nói.
“Dạ, lát nữa mọi người tam tầm, vừa lúc em ở ngoài cửa bán kem cây.”
Hứa Chiêu mỉm cười nói xong, tuyệt không giống như người trong lòng cất giữ điều gì, sau đó khom lưng xuống ôm lấy kem cây, để Hứa Phàm mang theo thùng xốp, mỉm cười với Vân tỷ nỏi: “Vân tỷ, lần sau muốn mua kem cây lại tìm em nhé.”
Vân tỷ ngẩn người.
Hứa Phàm ôm không nổi thùng xốp, chỉ có thể dùng tay nắm lấy thùng kéo ra khỏi văn phòng, nghe được Hứa Chiêu nói chuyện, bé cũng học theo nói: “Dì, lần sau mua kem cây nhớ tìm ba ba của con nha.”
Âm thanh non nớt này chọc trúng nhân tâm của toàn văn phòng, ánh mắt những người khác hết thảy nhìn về phía Vân tỷ, ý tứ thật rõ ràng, chính là để Vân tỷ ký với Hứa Chiêu mua kem cây.
Ánh mắt Vân tỷ đảo qua mọi người, nói: “Khoa trưởng nói là đi khảo sát thêm một vài xưởng kem cây.”
Những người khác trong văn phòng lập tức nhao nhao lên mồm năm miệng mười mà nói tiếp.
“Khảo sát cái gì nữa, kem cây nhà này là ăn ngon nhất.”
“Tôi cũng thấy thế tôi cũng thấy thế.”
“Mãnh liệt đề nghị chọn nhà này.”
“Đúng vậy, Vân tỷ, chọn nhà này đi, hơn nữa nhiều vị, thật sự ăn ngon, thằng bé lại ưa nhìn, nhóc con đáng yêu, chọn nhà này đi.”
“Đúng vậy, Vân tỷ, thằng bé còn giúp chúng ta sửa quạt trần hỏng nữa.”
“Đúng vậy, Vân tỷ, chọn nhà này đi, phúc lợi cho chúng ta, chẳng lẽ không nghe theo chúng ta sao? Tôi thấy nhà này ăn ngon.”
“Tán thành.”
“...”
“Được, tôi biết rồi. Tôi đến hỏi trưởng khoa một chút, chuyện này tôi cũng không làm chủ được.” Vân tỷ lên tiếng đánh gãy lời những người khác, rồi sau đó bước dài khỏi văn phòng, đang muốn vào văn phòng khoa trưởng, quay đầu nhìn cuối hành lang, thấy một bé con đang kéo một cái thùng xốp, lắc lư đi về phía trước, vừa đi vừa bi bô hát “Ngan ngan ngan, ân ân ân hướng lên trời giống giống bồ câu, ba ba, ngan vì sao lại giống bồ câu”, bộ dáng đáng yêu. Vân tỷ lập tức hạ quyết định, vì thế mở miệng gọi: “Tiểu oa nhi tử.”