Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 22: Chương 22




~~~~Chương 22~~~~

Edit: Blanche

Editor”s note: Mình rất xin lỗi:(( Do lỗi dịch thuật nên ở các chương trước mình có edit rằng Hứa Chiêu bán kem ở ĐƯỜNG CÁI. Nhưng giờ mình xin đính chính lại nó là NGÃ TƯ nhé. Mình sẽ bắt đầu sửa lại từ chương này, các chương trước mình sẽ sửa lại sau:((

Là Hứa mẫu.

Hứa mẫu mặc bộ quần áo đầy bụi cũ, đầu đầy mồ hôi đi tới bên này.

Đại não Hứa Chiêu lập tức khắc hoạ ra các loại sự kiện liên quan tới Hứa phụ, tỷ như bệnh tình nặng thêm, tỷ như bị liệt hoàn toàn, tỷ như... Hứa Chiêu không dám nghĩ thêm nữa, tâm không khỏi căng thẳng buộc chặt.

Chính là kết quả may mắn ngược lại, vì Hứa mẫu mang đến tin tức tốt, trạng thái Hứa phụ buổi chiều tốt, thân thể mỗi bộ phận đều có tr giác, cho nên bác sĩ nói thời gian nằm viện sẽ ngắn lại, nếu trong lúc nằm viện không có gì bất ngờ xảy ra, sẽ không tê liệt.

Hứa mẫu là cố ý đến nói cho con trai ruột, để thân nhi tử hãy giải sầu, cũng đừng khổ cực như vậy, không nghĩ tới sẽ nhìn thấy Hứa nhi tử, cháu trai ruột ngày nóng bức còn vội xới đất, nhất là cháu trai, nhỏ như vậy phải giúp bán kem cây, đôi mắt không nhịn được liền đỏ, thẳng tắp nhìn từ mặt tới thân bắt đầu có thịt của Hứa Phàm, đau lòng mà nói: “Tam oa tử nhà chúng ta gầy đi rồi.”

Tam oa tử gầy? Gầy sao?

Hứa mẫu từ đâu nhìn ra được thế?

Hứa Chiêu giơ tay phát biểu, thành thực bẩm báo: “Mẹ, tam oa tử nhà ta béo lên sáu cân.”

Hứa mẫu lắp bắp kinh hãi hỏi: “Béo sao? Sao mẹ lại thấy gầy đi.”

Hứa Chiêu nói: “Béo, sắp hai cằm rồi nè.”

“Sao mẹ không nhìn ra?”

“Phỏng chừng tam oa tử của mẹ ăn thành con heo con, mẹ vẫn thấy nó gầy.”

“Con toàn nói bậy.” Hứa mẫu cười nói một câu.

“...”

Hứa mẫu bế Hứa Phàm một hồi lâu, thân thân thương thương khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt của Hứa Phàm, trước khi đi, lấy ra trong túi một nửa quá táo đưa cho Hứa Chiêu, để Hứa Chiêu cùng Hứa Phàm ăn.

Quả táo bởi vì oxy hoá, thịt quả đã chuyển sang màu vàng, đây nhất định là có người đưa cho mẹ Hứa, mẹ Hứa không nỡ ăn, một đường mang lại đây cho cậu và Hứa Phàm, Hứa Chiêu như tâm lý mềm thành một mảnh, ánh mắt cũng ươn ướt.

“Ba ba.” Hứa Phàm gọi.

Hứa Chiêu cúi đầu nhìn về phía Hứa Phàm.

Hứa Phàm nói: “Bà đi rồi.”

Hứa Chiêu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nhìn bóng dáng Hứa mẫu rời đi, cảm thấy Hứa mẫu đến đi vội vàng là vì đưa cậu nửa quả táo này, cậu cảm thấy chính mình vất vả đều đáng giá.

Hứa Phàm lại chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Con không muốn bà đi.”

Hứa Chiêu hỏi: “Muốn cùng bà ở một chỗ sao?”

“Dạ, con muốn cùng ông bà cùng nhau ăn cơm, đi ngủ.”

“Chờ một chút, chờ ba ba kiếm tiền, sẽ đón ông bà về nhà.”

“Được.” Hứa Phàm dễ dàng mà cao hứng.

Hứa Chiêu nhìn tay Hứa Phàm một cái, nói: “Vậy nhanh chóng ăn hết táo, chúng ta tiếp tục làm việc.”

Hứa Phàm lập tức đem quả táo đưa về phía Hứa Chiêu nói: “Ba ba cũng ăn nữa.”

“Ba ba không ăn, con tự mình ăn đi.”

“Ba ba ăn.”

Hứa Chiêu bị bắt cắn một miếng, lần thứ hai cầm lấy xẻng đào chỗ đất gồ ghề, trong lòng bởi vì thân thể Hứa phụ tốt lên mà vui vẻ, lại vì hành động của Hứa mẫu mà đau lòng, quay đầu nhìn Hứa Phàm vẻ mặt hạnh phúc mà ăn nửa quá táo, lại cảm thấy xót xa.

Cuối cùng ba loại cảm xúc này yên lặng chuyển thành động lực phấn đấu.

Xới xong đất, bán hết kem cây, cậu làm phiền Thôi Thanh Phong nhờ trông Hứa Phàm trong chốc lát, sau đó đị bộ trở lại nhà, trước tiên làm cơm chiều, cho vào cặp lồng, mượn xe trâu của nhà Đại Trang, chở khoảng một trăm viên gạch, gỗ, thêm một chút cám lúa mì, toàn bộ chất lên xe trâu, kéo lên ngã tư thị trấn, rồi chờ ba Đại Trang cùng người đến xây nhà.

Trước tiên cùng ba Đại Trang đã nói rõ, xây một gian nhà ngói hết một trăm đồng tiền chẵn, kết quả ngày hôm sau ba Đại Trang mang theo bốn nam nhân trung niên tới đây đo diện tích, đồng thời còn nói một trăm đồng tiền khẳng định không đủ xây nhà, mặc dù chỉ có bốn bức tường, thêm nền nhà nữa, cần ít nhất ba nghìn năm trăm khối gạch, lại cả ngói mái, chưa tính thêm phí công nhân, cũng cần đến ít nhất hai trăm, làm sao có thể dùng một trăm đồng tiền trả được.

Cái đó và cái đã thương lượng trước đây không giống.

Rõ ràng chính là không giữ chữ tín!

Ba Đại Trang lúc này mới nghiêm mặt nói với bốn nam nhân kia, nói bốn nam nhân trung niên lừa bịp tống tiền, nói bốn người này không nể mặt mũi hắn, nói Hứa Chiêu là huynh đệ của hắn, một trăm đồng tiền xây cái nhà nhỏ sao không được, tóm lại là nhao nhao ồn ào đứng lên, còn khiến không ít người ghé mắt chú ý.

Hứa Chiêu thấy thế, nhanh chóng ngăn lại, trấn an ba Đại Trang.

Cuối cùng trải qua một phen thương lượng, quyết định xây ba mặt tường, dùng rơm và cám lúa mì thay thế ngói, lại thêm phí công nhân, toàn bộ tính là một trăm năm mươi đồng tiền, như vậy mới khiến mọi người không tranh cãi nữa, bắt đầu đánh nền, trộn vữa, xếp gạch từ từ thành hình dạng ngôi nhà.

Lúc này, Hứa Chiêu không có vì điều không thoải mái trước kia mà đối xử không tốt với bốn nam nhân, ngược lại Hứa Chiêu thực khách khí, mỗi ngày trừ bỏ cung cấp trà nước, còn có kem cây, ngẫu nhiên còn có bánh mì lớn.

Một tuần sau, một gian nhà ngói nhỏ ở ngã tư đã hoàn thành, nói là ba mặt tường, kết quả vẫn là bốn mặt, chẳng qua cửa cùng cửa sổ khá lớn, rất thích hợp với việc buôn bán.

Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Lý ca, không phải nói là xây ba mặt tường sao? Tại sao giờ lại thành bốn mặt, có phải anh lại nói tốt giúp em không?”

Ba Đại Trang nói: “Ai giúp chú nói tốt hả, là chính chủ giúp chú đó.”

Hứa Chiêu hỏi: “Là thế nào?”

Ba Đại Trang nói: “Mỗi ngày chú đều mời mọi người một hai cây kem, mọi người trong lòng đều sáng như gương, cũng không phải người xấu, sao có thể chiếm tiện nghi của người ta, cho nên mọi người đều chịu bớt một ít tiền công, không thể để chú đến cửa còn không có đi, cho nên xây thêm một mặt tường, cửa cũng khoét cho chú tốt, không tính tiền, yên tâm đi.”

Hứa Chiêu cảm kích mà gọi: “Lý ca.”

Ba Đại Trang lập tức cười nói: “Đừng buồn nôn hề hề thế, anh không chịu nổi.”

Hứa Chiêu cười nói: “Đi, em mới các anh ăn bữa cơm.”

Ba Đại Trang nói: “Bỏ qua đi, biết chú có lòng, chờ chú có tiền lại mời.”

“Cảm ơn Lý ca.”

“Lại nữa.”

Hứa Chiêu còn nói: “Thật sự cảm ơn Lý ca.”

“Lại cảm ơn nữa là anh cũng tin lời chị dâu chú đấy, cảm thấy chú đọc nhiều sách quá ngốc đi.”

Hứa Chiêu lập tức cười rộ lên.

Ba Đại Trang mang theo xẻng, túi vữa cùng bốn nam nhân trung niên khác, mỗi người cầm một cái kem đi về thôn Nam Loan.

Hứa Chiêu xoay người nhanh chóng đẩy cửa ra nhìn nhà mới, chiếu theo yêu cầu của mình, chính diện là cửa sổ lớn, cửa ngay bên cạnh, nên đón ánh sáng rất tốt.

Bất quá, bởi vì xây tường không phải bằng xi-măng mà dùng đất xét thay thế, cho nên trong nhà toàn là đất sét, cám lúa mì, Hứa Chiêu lập tức lấy xẻng, chổi quét dọn sạch sẽ, sau đó tới nhà Thôi Thanh Phong, gọi Thôi Thanh Phong, đón Hứa Chiêu tới nhìn nhà mới.

“Oa!” Hứa Phàm nói một câu.

“Oa.” Thôi Thanh Phong cố ý học theo Hứa Phàm.

Hứa Phàm quay đầu lại hỏi: “Ba ba! Đây chính là nhà chúng ta sao?”

Hứa Chiêu nói: “Đúng vậy.”

“Thật lớn nha, nhìn đẹp quá nha!” Hứa Phàm vui vẻ mà nói.

“...” Rõ ràng rất nhỏ, vách tường còn lộ cả gạch ra, thế mà đẹp sao? Chỗ nào đẹp? Bất quá, đối lập với gian nhà tranh mà cậu và Hứa Phàm ở, gian nhà này quả thực giống như hoàng cung vậy.

“Ba ba, về sau chúng ta ở đây sao?” Hứa Phàm nói.

“Tạm thời chưa.” Hứa Chiêu nói.

Hứa Phàm hỏi: “Vì sao?”

Hứa Chiêu hỏi lại: “Ở đây cái gì cũng không có, ở chỗ này chờ đói chết sao?”

Hứa Phàm nghiêng đầu nói: “Chúng ta có thể ăn kem mà.”

Hứa Chiêu hỏi: “Được, con ở đây, mỗi ngày đều cho con ăn kem, còn thịt cái gì cũng không có, được không?”

Hứa Phàm nhanh chóng nói: “Không được.”

“Tại sao lại không được?”

“Con muốn ở cùng ba ba.”

“Ba không ở đây đâu.”

“Vậy con cũng không ở.” Hứa Phàm đi tới, ôm lấy chân Hứa Chiêu.

Còn học được làm nũng!

Hứa Chiêu ôn nhu mỉm cười, vươn tay xoa đầu Hứa Phàm, nhìn về phía Thôi Thanh Phong nói: “Thiếu cậu hai trăm năm mươi đồng tiền.” Xây nhà tự dưng nhiều ra năm mươi đồng là mượn Thôi Thanh Phong, không thì cậu không còn tiền thuốc men cho Hứa phụ.

Thôi Thanh Phong cười nói: “Nói gì thế, nếu không có cậu, tớ làm sao kiếm được hai trăm năm mươi đồng tiền đúng không? Hơn nữa hiện tại trong tay vẫn còn có tiền, không vội, cậu lúc nào có thì trả.”

Hứa Chiêu chân tâm chân ý mà nói: “Cảm ơn cậu Thanh Phong, có bạn như cậu, tớ cảm thấy thật may mắn.”

Thôi Thanh Phong thẹn thùng mà cúi đầu, muốn nói rằng không muốn làm bạn, muốn làm người yêu, chỉ là Hứa Chiêu rất ưu tú, hắn nhất thời không nói lên lời, chỉ có thể tiếp một câu: “Giữa bạn bè với nhau không nói lời khách khí.”

Hứa Chiêu nói: “Được, như vậy ngày mai chúng ta sẽ bán kem cây cả ngày.”

Thôi Thanh Phong hỏi: “Ngày mai bán cả ngày?”

Hứa Chiêu nói: “Ừ, toàn bộ kem đều để trong thùng ở đây, chúng ta thay phiên nhau bán, thế nào?”

“Được.” Thôi Thanh Phong lập tức đáp.

Hứa Chiêu nói: “Còn có, ngày mai chúng ta đi đặt báo, nhân tiện bán thêm báo.”

Thôi Thanh Phong hỏi: “Cậu liên hệ với toà soạn rồi?”

“Đã liên hệ.”

Đầu năm nay sản phẩm giấy bán tương đối chạy, nhất là báo, TV, radio không phổ cập, về tin tức bên ngoài, mọi người toàn biết thông qua báo chí, cho nên báo bán rất chạy, có chút tiền đều thích đi mua báo.

“Vậy được, chúng ta trước quét dọn lại một lần nữa.” Thôi Thanh Phong nói.

Thôi Thanh Phong cung cấp một cái bàn dài để đặt báo, tiếp đó dọn ghế, ghế dựa cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm, lại lấy một cái thùng các tông, dùng bút lông chuẩn bị viết lên – bán kem và báo cả ngày.

Chỉ là Thôi Thanh Phong chần chờ nói: “Chữ tớ xấu, nếu không để tiểu thúc của tớ viết đi, chữ tiểu thúc tớ rất đẹp.”

Hứa Chiêu nói: “Tiểu thúc cậu không ở nhà mà.”

“Tiểu thúc tớ một thời gian ngắn sẽ trở lại.”

“Còn chờ một thời gian ngắn làm gì, để tớ viết.”

Hứa Chiêu cầm bút lông, chấm chút mực nước, đặt lên thùng các-tông, xoẹt xoẹt viết sáu chữ “Bán kem và báo cả ngày“.

Viết xong, Thôi Thanh Phong rốt cục phát hiện ra Hứa Chiêu có một khuyết điểm, chính là chữ viết – siêu xấu.

Mẫy chữ này của Hứa Chiêu, đừng nói là so với tiểu thúc của Thôi Thanh Phong hắn, chính là không có tư cách so sánh với chính Thôi Thanh Phong, Thôi Thanh Phong biết vậy đã tự viết, hiện tại không thể nói thẳng với Hứa Chiêu là chữ xấu, chỉ là Hứa Phàm từ trong phòng đi ra, vỗ tay nhỏ rồi nói: “Oa! Ba ba viết chữ đẹp qua! Nhìn đẹp quá a!”

Nhắm mặt khen!

Thật sự là hàng thật giá thật nhắm mắt khen!

Thôi Thanh Phong đều không dám nhìn Hứa Phàm.

“Được rồi.” Hứa Chiêu hỏi Thôi Thanh Phong, nói: “Được không?”

Thôi Thanh Phong khoé miệng co rút, nói: “Được.” Cứ như vậy đi, dù sao có thể đọc được là được rồi.

Hứa Chiêu đặt bút lông xuống nói: “Chúng ta nhìn xem còn thiếu gì để chuẩn bị.”

Thôi Thanh Phong nói: “Thiếu một cái khoá.”

“Đúng, đi mua khoá.”

Trong một buổi sáng, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong mua tất cả những gì có thể nghĩ ra. Giữa trưa lúc đang làm kem cây, đột nhiên một trận mưa to đổ xuống, toàn bộ thị trấn đều mát mẻ, Hứa Chiêu với Thôi Thanh Phong thấy khí trời không tốt, chỉ làm một trăm cây kem, đặt ở phòng nhỏ bán, vậy mà bán hết, khiến Thôi Thanh Phong đối với căn nhà mới này cảm thấy tốt hơn.

Ngày hôm sau thời tiết đã tốt, vừa lúc trồng đậu nhành, toàn bộ thôn dân đều vội vội vàng vàng, trong đó có cả Hứa Chiêu.

Hứa phụ Hứa mẫu không thể trở về trồng đậu nành, Hứa Chiêu một mình không thể làm được, Hứa Phàm không thể hỗ trợ, cùng không thể nhờ Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành được, Hứa Chiêu lại một lần nữa trồng đậu nành cùng nhà Đại Trang.

Niên đại này không có máy móc, toàn bộ dựa vào năng lực cá nhân và bò, cho nên tốc độ trồng đậu nành rất chậm, trồng này trồng kia hết một tuần, mỗi ngày Hứa Chiêu cũng sẽ tới bệnh viện, nhà Thôi Thanh Phong, đương nhiên đi đâu cũng sẽ có cái đuổi cho Hứa Phàm, ngay cả lúc trồng đậu nành, Hứa Phàm cũng đi theo, Hứa Phàm quả thực sống ngay trên người Hứa Chiêu, đương nhiên gặp người quen cũng nhiều, tiểu Hứa Phàm gặp ai cũng chào, lại còn ăn béo lên.

Thôi Thanh Phong đột nhiên phát hiện Hứa Phàm béo, chính là cái loại bình thường nhìn không cảm thấy, đột nhiên nhìn kỹ, liền nhìn ra Hứa Phàm béo lên không ít.

Thôi Thanh Phong kinh ngạc mà nói: “Hứa Phàm, cháu béo.”

Hứa Phàm nói: “Không có, cháu tối qua chưa có ăn no.”

“...” Thôi Thanh Phong chỉ vào quần nhỏ của Hứa Phàm: “Cháu nhìn quần cháu đi, mông cũng chật rồi kìa.”

Hứa Phàm giải thích nói: “Là cháu cao lên.”

Thôi Thanh Phong nói: “Không phải, cháu không cao lên, cháu là béo ra.”

Hứa Phàm nghĩ nghĩ nói: “Cháu, cháu, cháu chỉ béo một chút chút thôi.”

“Không phải một chút, là béo nhiều.”

Hứa Phàm kiên trì nói: “Chỉ một chút thôi.”

Thôi Thanh Phong ôm cánh tay đánh giá Hứa Phàm một vòng, nói: “Hứa tam oa tử ơi, cháu thật không béo một chút đâu, chậc chậc, qua mùa hè mà béo đến như vậy, thật là khiến người khác giật mình.”

“...”

Thấy bộ dáng Hứa Phàm vẻ mặt mờ mịt đáng yêu, Hứa Chiêu nói tiếp: “Chúng ta béo khoẻ béo đẹp!”

Hứa Phàm vừa nghe, lập tức hi hi cười, tay nhỏ bụp mặt nói: “Con béo khoẻ béo đẹp!”

“Đúng.” Hứa Chiêu nhìn về phía Thôi Thanh Phong hỏi: “Hôm nay đi đưa kem thế nào?”

“Rất tốt. Hơn nữa còn trả tiền.”

“Trả tiền? Tại sao đột nhiên lại trả tiền?” Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi.

Thôi Thanh Phong nói: “Ừ, vừa lúc bọn họ chuẩn bị tính sổ, nên thanh toán, hơn nữa Vân tỷ muốn ký thêm nửa tháng, nhưng mà mỗi ngày chỉ cần hai trăm cây, để công nhân ăn, nhân viên văn phòng sẽ không có.”

“Vậy cũng được, sinh ý kem cây vốn là như vậy.”

Thôi Thanh Phong lấy tiền ra từ trong túi quần, nói: “Thanh toán tổng cộng một trăm mười lăm đồng tiên, chúng ta mỗi người năm mươi bảy khối năm.”

Hứa Chiêu nhận lấy, nói: “Ừ, nhưng tớ tạm thời vẫn chưa trả tiền cho cậu được.”

“Tớ biết, cậu đi xem ba mẹ cậu đi, ngày kia Vân tỷ sẽ đưa hợp đồng nửa tháng cho cậu.”

“Được.”

Hứa Chiêu cầm năm mươi bảy khối năm mao tiền, đi vào bệnh viện, thanh toán tiền thuốc men, ngày hôm sau Hứa phụ có thể xuất viện.

Rốt cục cũng được xuất viện!

Hứa mẫu quả thực vui quá mà khóc.

Hứa Chiêu kéo xe trâu mang theo chăn bông từ thôn Nam Loan tới bệnh viện, ôm Hứa phụ lên xe trâu, kéo về phía thôn Nam Loan, trên xe ngoại trừ Hứa phụ còn có Hứa Phàm.

Hứa Phàm ngồi bên người Hứa phụ, tay nhỏ mập mạp sờ râu mép của Hứa phụ, nói: “Ông ơi, sao ông nói chuyện không rõ ràng gì cả.”

“Hứa Phàm!” Hứa Chiêu quát lớn Hứa Phàm.

Hứa Phàm lập tức im miệng.

Hứa Chiêu không nghĩ tới Hứa Phàm sẽ dùng từ khiến Hứa phụ khổ sở như vậy, người bệnh rất yếu ớt, nên cố ý quát Hứa Phàm.

Nhưng Hứa phụ không đồng ý, a a hai câu không nghe rõ lắm cái gì, chỉ là biết đang trách mắng Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu vì thế không nói Hứa Phàm, yên lặng đánh xe trâu đi về phía trước.

Hứa phụ mỉm cười nhìn Hứa Phàm, hừ hừ hai cậu, chắc là an ủi Hứa Phàm, chỉ là không khống chế được chảy nước miếng.

Hứa Phàm nhìn thấy Hứa Chiêu, Hứa mẫu lau nước miếng, vì thế cầm lấy khăn tay bên cạnh lau khoé miệng Hứa phụ, nói: “Ông ơi, ông sao lại chảy nước miếng, ông đừng chảy nữa nha.”

Hứa phụ nhìn Hứa Phàm phát ra tiếng cười từ trong họng.

Hứa mẫu nhìn Hứa Phàm ngoan như vậy, ánh mắt lại ươn ướt.

Hứa phụ, Hứa mẫu sớm từ miệng Hứa Chiêu biết được chuyện ở riêng, cũng biết chuyện xây tường ngăn cách, nhưng khi trở lại tiểu viện nhà tranh ba gian, vẫn nhịn không được lạnh cả trái tim, Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành thực sự trở thành nuôi không!

Lần này Hứa phụ xuất viện, hàng xóm trái phải đều tới thăm Hứa phụ, nhà Đại Trang còn mang theo trứng gà, nhưng Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành không thấy ló đầu, sợ Hứa phụ về sau dính vào người họ, liên luỵ bọn học.

Hứa Chiêu trấn an Hứa phụ, Hứa mẫu, giết một con gà trống, đưa một nửa cho nhà Đại Trang, sau đó hơn một nửa còn lại bị Hứa mẫu chặt ra làm mấy phần, một phần nấu canh gà khoai tây, một phần gà hầm cho Hứa phụ uống, còn lại đều cất đi.

Hứa Chiêu nói: “Mẹ, hôm nay nóng, thịt gà phải ăn hết, để lâu sẽ thiu.”

“Sao thiu được? Lát mẹ sát ít muối, phơi dưới nắng một ngày, có thể để tới mùa đông ăn.”

Để - tới – mùa – đông – ăn –

Mùa hè còn chưa đi qua, mùa thu còn chưa tới, đã nghĩ tới mùa đông....

Hứa Chiêu căn bản không thuyết phục được Hứa mẫu tiết kiệm, bất quá Hứa mẫu nấu đồ ăn, quả nhiên ăn ngon, Hứa Phàm không ngừng nói ăn ngon quá ngon quá, bụng nhỏ đều cố ăn đến phình ra.

Ăn cơm xong, Hứa mẫu bắt đầu dọn dẹp nhà tranh.

Hứa Phàm ngồi cạnh chuồng gà, nhìn xem con gà ăn cái gì như thế nào, đột nhiên nghe thấy tiếng xe đạp, vội vàng quay đầu, nhanh chóng chạy vội tới trước mặt Hứa Chiêu, giơ hai tay, đưa lưng về phía Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu hỏi: “Hứa Phàm, con đang làm gì đấy?”

Hứa Phàm nói: “Cùng ba ba lên thị trấn.”

“Ai nói ba đi thị trấn?”

Hứa Phàm xoay người, ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nói: “Ba đi tới nhà Đại Trang.”

Hứa Phàm lập tức nói: “Con cũng đi.”

“Con trước đừng đi, ở lại với ông, ông không nhìn thấy con sẽ sốt ruột, ba đi sẽ về ngay, được hay không?”

Chỉ cần cùng Hứa Phàm phân rõ trái phải, Hứa Phàm sẽ nghe, cho nên Hứa Phàm đồng ý.

Vì thế Hứa Phàm ở nhà chờ Hứa Chiêu trở về, chờ hoài chờ mãi, không thấy Hứa Chiêu về, vì thế hỏi: “Bà ơi, ba ba của con đâu?”

Hứa mẫu nói: “Bà không biết.”

Hứa Phàm nói: “Sao ba vẫn chưa về?”

Hứa mẫu đáp: “Bà cũng không biết.”

“Con đi sang nhà Đại Trang tìm ba.”

Hứa Phàm chân ngắn chạy tới nhà Đại Trang, mẹ Đại Trang nói Hứa Chiêu về rồi, vì thế Hứa Phàm lại chạy về, hỏi lại: “Bà ơi, ba ba con đâu?”

“Không biết a.” Hứa mẫu nói, kỳ thật là không muốn Hứa Phàm đi theo bôn ba, nên Hứa Chiêu đã từ nhà Đại Trang lên thẳng thị trấn.

“Ba còn chưa về sao?” Hứa Phàm hỏi.

“Chưa về đâu.”

Hứa Phàm mở to hai mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Vậy ba ba con đi đâu vậy?”

Hứa mẫu không nỡ lừa Hứa Phàm, nói: “Có thể đi thị trấn.”

“Sao ba không dẫn con theo?”

“Có thể bận quá, không kịp dẫn con đi.”

Hứa Phàm nghe được Hứa mẫu nói thế, liền im lặng, đầu cúi gằm, thất thểu đi về phía góc tường, cái trán chạm tường không lên tiếng.

Hứa mẫu hỏi: “Sao thế?”

Hứa Phàm khóc nức nở, đáp: “Nhớ ba ba.”

“Buổi tối ba ba sẽ về mà.”

Hứa Phàm vẫn nói: “Nhớ ba ba.”

Hứa mẫu ôm chầm Hứa Phàm: “Ba ba hết bận xong sẽ trở về, tam oa tử không khóc, bà làm bánh trứng cho con ăn, được không?”

Ánh mắt Hứa Phàm ngập tràn hơi nước, nước mắt to như hạt lạc rơi xuống, bi bô nói với Hứa mẫu: “Làm cho cả ba ba nữa.”

Hứa mẫu đau lòng cực kỳ, vội vàng nói: “Được.”

“Còn làm cho cả ông.”

“Được.”

“Cho cả bà nữa.”

“Đều được hết.” Hứa mẫu cười rộ lên nói: “Đều làm đều làm, chúng ta đều ăn.”

Dỗ Hứa Phàm chơi một buổi chiều, sau khi trời tối đen, Hứa Phàm lại mất mát, ngồi ở tảng đá cạnh cửa nhà, nhìn về phía ngã tư, không quản Hứa mẫu nói thế nào, cứ ngồi đó chờ ba ba, sân cũng không vào, Hứa mẫu biết tính đứa nhỏ Hứa Phàm này, săn sóc lại thiện lương, trước kia Hứa Chiêu đối với bé không tốt, bé không trách gì Hứa Chiêu, vẫn thường gọi ba ba ba ba, khi đó Hứa Chiêu còn không đáp lại.

Hiện tại Hứa Chiêu đối với bé tốt như vậy, bé cũng chỉ sợ không thể dán chặt cả ngày.

Vì là ba ba ruột, nên mới như vậy.

Hứa mẫu vừa nhặt đậu sừng, vừa ngồi trong sân nhìn Hứa Phàm, cùng Hứa Phàm trò chuyện linh tinh.

“Tam oa tử ơi.” Hứa mẫu gọi.

“Bà ơi, bà gọi con làm gì ạ?” Hứa Phàm hỏi.

Hứa mẫu cố ý tìm Hứa Phàm nói chuyện phiếm: “Con mỗi ngày cùng ba ba lên thị trấn làm gì?”

Hứa Phàm đáp: “Bán kem cây ạ.”

“Con cũng biết bán kem cây sao?”

“Có, ba ba nói con rất lợi hại.”

“Thật không?”

“Dạ.”

Hứa mẫu vẻ mặt hiền lành nói chuyện cùng Hứa Phàm.

“Ba ba!” Hứa Phàm đột nhiên đứng dậy, hô to rồi chạy tới ngã tư đường.

Hứa mẫu nhanh chóng ra cửa viện nhìn, ánh mắt của bà có hơi hoa lên, nhìn không rõ ràng, chỉ thấy mờ mờ bóng dáng chiếc xe đạp thật xa, Hứa Phàm làm cách nào mà nhận ra đó là Hứa Chiêu vậy.

“Ba ba!”

“Ba ba!”

“Ba ba!”

“...”

Hứa Phàm thập phần kích động thập phần hưng phấn chạy tới gần Hứa Chiêu, nhanh tới mức ngã bộp một cái ngay trước mặt Hứa Chiêu, “oa oa oa” khóc lớn.

“Tam oa tử.” Hứa mẫu gọi.

Hứa Chiêu vừa mới dừng xe đạp nhanh chóng bỏ xe lại, ôm Hứa Phàm đứng lên, trở về nhớ dưới ánh đèn dầu mới thấy, miệng vết thương vẫn còn chảy máu, đầu gối cũng bầm hết lại, khiến người nhà cực kỳ đau lòng.

Hứa Phàm cũng vô cùng mảnh mai mà dựa vào ngực Hứa Chiêu, không nói được một lời.

“Có đau hay không?” Hứa Chiêu hỏi.

“Đau.” Hứa Phàm đáp.

“Lần sau đừng chạy nhanh như vậy nữa.”

“Dạ.”

Chỉ là ngày hôm sau, nhìn thấy Hứa Chiêu lại gần xe đạp, bé lại chạy nhanh hơn so với bất cứ ai khác, tay nhỏ bé nắm lấy thành xe đẹp, nâng đôi mắt đầu trông mong nhìn Hứa Chiêu, Hứa Chiêu không có biện pháp, đành phải ôm bé lên xe rồi nói với Hứa mẫu: “Mẹ, con sẽ dẫn nó đi, mẹ ở nhà trông ba, đỡ ba đi lại một chút.”

Hứa mẫu nhìn thấy Hứa Phàm vô cùng hưng phấn, đành phải nói: “Đi đi, chăm sóc kĩ tam oa tử.”

“Con biết rồi.”

Hứa Chiêu mang theo Hứa Phàm lên thị trấn, tới kí hợp đồng nửa tháng với cương xưởng, vốn là chỉ ký một ngày hai trăm cây kem, chờ Hứa Chiêu đi ký lại biến thành ba trăm cây, nhiều hơn khoảng bốn mươi lăm đồng tiền, vì vậy Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong vô cùng vui vẻ, Thôi Thanh Phong càng tích cực mời Hứa Phàm, Hứa Chiêu tới nhà ăn cơm trưa, Hứa Chiêu từ chối không được, đành ăn tại nhà Thôi Thanh Phong.

Khi ăn cơm, Thôi Thanh Phong chỉ vào Hứa Phàm nói: “Mẹ, mẹ xem Hứa Phàm có phải béo lên không?”

Thôi mẫu nhìn trái nhìn phải Hứa Phàm, nói: “Con không nói mẹ không để ý, đúng là béo rồi đó.”

Thôi Thanh Phong cười ha ha nói: “Mẹ có thấy không, Hứa Phàm chỉ béo chiều ngang chứ không cao thêm tí nào.”

Thôi mẫu liếc trắng Thôi Thanh Phong một cái nói: “Vẫn còn là trẻ con vẫn còn cao được.”

“Nhưng Hứa Phàm cũng chậm lớn quá đi.” Thôi Thanh Phong nói: “Mẹ xem thằng bé nhà hàng xóm kia kìa, chỉ lớn hơn Hứa Phàm ba tháng thôi, mà cao hơn Hứa Phàm cả cái đầu.”

Hứa Chiêu lo lắng, nhìn Thôi mẫu, hỏi: “Hứa Phàm nhà cháu chắc sẽ không cao lắm phải không ạ?”

Thôi mẫu chắc như đinh đóng cột mà nói: “Nhất định sẽ cao, mấy đứa không biết nhìn sau, chân Hứa Phàm không tròn, mà hơi nhọn, loại này sau này lớn đều chắc chắn sẽ cao, năm đó tiểu thúc Thôi Thanh Phong cũng như vậy, mọi người đều nói chắc chắn tiểu thúc sẽ lùn, dì nói cao là cao, hiện tại không phải tận 1m87 sao? Đứa nhỏ Hứa Phàm này chắc chắn sẽ là một thằng nhóc cao ráo.”

Hứa Chiêu tỏ vẻ hoài nghi: “Tiểu thúc Thôi Thanh Phong khi còn bé?”

Thôi mẫu hỏi: “Là tiểu thúc Thôi Thanh Phong khi còn bé, sao?”

Hứa Chiêu sợ Thôi mẫu nói nhầm nói: “Tiểu thúc Thanh Phong khi bé, dì làm sao biết được?” Ý chính là, tuổi của Thôi mẫu và tiểu thúc xấp xỉ nhau, có khi Thôi mẫu còn ít tuổi hơn, làm sao Thôi mẫu lại nhớ rõ tiểu thúc Thôi Thanh Phong lúc bé được.

Thôi mẫu, Thôi Thanh Phong sửng sốt, lập tức lăn ra cười ha ha.

Hứa Chiêu bị cười không hiểu ra sao.

Thôi Thanh Phong ôm bụng cười to không ngừng, một hồi lâu mới nói: “Hứa Chiêu, cậu sẽ không cho rằng tiểu thúc tớ là một lão đầu hói bụng phệ chứ?”

Quả thật, Hứa Chiêu quả thật vẫn luôn nghĩ giống vậy, nghỉ tiểu thúc Thôi Thanh Phong, không đến mức là lão già, cũng ít nhất phải bốn mươi, cũng gọi là lớn tuổi.

Thôi mẫu cũng cười không ngừng.

Thôi Thanh Phong ha ha cười ra tiếng, nói: “Hứa Chiêu, tiểu thúc tớ năm nay mới hai mươi tám, hai mươi tám tuổi thôi? Hai mươi tám thôi có được không?”

Hứa Chiêu run rẩy khoé miệng một chút nói: “Hai mươi tám tuổi à.”

Mới hai mươi tám?

Hứa Chiêu xấu hổ.

Thôi Thanh Phong chậm rãi dừng cười nói: “Đúng vậy, lúc ba tớ mười bảy tuổi, ông nội bà nội tớ muốn có một cô con gái, sau đó sinh ra tiểu thúc của tớ, tiểu thúc còn chưa lớn thành người, ông bà nội của tớ lần lượt qua đời, tiểu thúc sống tại nhà tớ.”

Thôi mẫu nói tiếp: “Kỳ thật tiểu thúc nó cũng không sống ở đây lâu. Tiểu thúc Thôi Thanh Phong từ nhỏ đã thông minh, khi đó nhà dì quả thực nghèo quá, dì với ba Thanh Phông kết hôi cũng chỉ có một cái chảo làm hồi môn, khẳng định không có tiền đến trường, tiểu thúc Thanh Phong cũng không đi học, nhưng thời điểm những đứa nhỏ khác đi chơi, thằng bé lại chạy tới phòng học ở thôn cách vách nghe lén thầy giáo giảng qua cửa sổ, kết quả bị thầy giáo phát hiện.”

“Thầy giáo kia cũng là người không tồi, cho thằng bé làm mấy bài thi, để xem học hành thế nào, kết quả thằng bé làm được điểm tối đa hết, thầy giáo cảm thấy đây là một thiên tài, liền dắt thằng bé về nhà Thanh Phong, hy vọng nhà ta có thể cho thằng bé đi học, sau đó ông của Thanh Phong liền mang theo một túi đậu nành để cho thằng nhỏ tới trường.”

“Thằng bé cũng rất hiểu chuyện, nói ít hiểu nhiều, biết nhà nghèo, nên học nhảy lớp, tốt nghiệp sớm hơn so với người khác, cho nên từ sớm đã tự mình phấn đấu, nếu không có nó, nhà ta đã chết đói hết rồi.”

Hứa Chiêu nghe xong cảm khái: “Y đúng là lợi hại quá.”

Thôi mẫu nói: “Đúng vậy, chỉ lớn hơn Thanh Phong bốn tuổi thôi, vậy mà đã tự mình lăn lộn, cũng ăn không ít khổ, may là thông minh nên chưa bị lừa bao giờ.”

“Bị hố rồi.” Thôi Thanh Phong nói tiếp: “Bị hố một lần, hơn ba năm trước, tiểu thúc tớ bị - “

“Con đứng nói bậy.” Thôi mẫu đánh gãy lời Thôi Thanh Phong, ngược lại nói: “Dù sao tuổi thúc nó ăn không ít khổ, chờ thằng bé xử lý chuyện trên tay xong, dì sẽ để nó về nhà nghỉ tạm mấy hôm, cũng không cần nó phải ở trong nhà, chỉ cần ở chỗ này, dì đều nấu ăn ngon cho nó mỗi ngày.”

“Cháu cũng ăn.” Hứa Phàm nghe được ăn, lập tức nói theo một câu.

Thôi mẫu chợt cười rộ lên, sờ sờ khuôn mặt nhỏ múp míp thịt của Hứa Phàm nói: “Được, cho Hứa Phàm thông minh ăn cùng.”

Hứa Chiêu cười cười nhìn về phía Thôi mẫu, nghe đến mục đích tới ăn cơm lần này, liền mở miệng nói: “Dì, đồng nghiệp kia của dì, mở xưởng mì, giờ còn không?”

“Vẫn làm, sao vậy?” Thôi mẫu hỏi.

“Cháu muốn nhập mì của nhà họ bán tại ngã tư đường.”

“Nhập mì sợi?”

Thôi mẫu, Thôi Thanh Phong chấn động.

Thôi Thanh Phong không hiểu hỏi: “Hứa Chiêu, cậu cái gì cũng bán sao?”

Hứa Chiêu rất thành thật mà nói: “Kiếm tiền.”

“...Điều này có thể kiếm tiền sao?”

“Có thể, trước thu ít nhân khí, là có thể kiếm được tiền, chúng ta chỉ cần tích cực một chút.”

“Cậu không định mở cửa hàng bán đồ ăn vặt chứ?”

“Không.”

“Vậy cậu muốn làm gì?”

“Kiếm tiền nha.”

“...”

Thôi Thanh Phong không hiểu nổi Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhìn Thôi mẫu nói: “Dì, dì có thể giúp cháu nhập về được không? Mì sợi nhà dì ấy ăn rất ngon, cháu muốn nhập mì của dì ấy về bán.”

Thôi mẫu vui vẻ nói: “Đương nhiên có thể, cô ấy đang lo không bán được đây, cháu thể này là đang giúp cô ấy nhiều lắm đó.”

“Cảm ơn dì, cảm ơn.”

“Đứa nhỏ này lúc nào cũng khách khí như vậy.”

Nói xong Thôi mẫu lại gắp cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm mỗi người một miếng thịt, sau đó nói với Hứa Chiêu buổi tối sẽ hỏi giúp cậu chuyện mì sợi, đến buổi tối Thôi mẫu vui rạo rực mà nói với Hứa Chiêu chuyện này thành công, cùng Thôi Thanh Phong thương lượng, sau đó tính toán trước nhập mười cân mì bán thử ở cửa hàng trước, dù sao còn có nhân khí của việc bán kem cây, đẩy mạnh tiêu thụ với người khác là được.

Bán được thì nhập thêm, không được thì thôi.

Kế tiếp, Hứa Chiêu sẽ chờ Thôi mẫu mang tới hộ cậu mười cân mì sợi, mà cậu cùng Hứa Phàm ngồi trong cửa hàng, có mái ngói che, không cần phơi nắng gắt, thoải mái hơn nhiều, chỉ là vẫn hơi nóng, Hứa Chiêu cầm quạt quạt cho mình, tiện cho cả Hứa Phàm ngồi trên người cậu, Hứa Phàm ngồi trên ghế dài, nâng đầu hỏi: “Ba ba, chú Thôi đâu?”

Hứa Chiêu đáp: “Đi sở cung cấp điện nộp tiền rồi.”

“Khi nào chú về ạ?” Hứa Phàm hỏi.

Hứa Chiêu đáp: “Chắc là chốc nữa sẽ về.”

“Dạ.” Hứa Phàm cũng không thật sự muốn biết Thôi Thanh Phong ở chỗ nào, chỉ là miệng bé nói không dừng được, cứ nói này nói kia, không có quy luật gì.

Hứa Chiêu câu được câu không mà đáp bé, lực chú ý đều đặt ở trên đường, nghĩ chốc nữa Thôi mẫu sẽ mang mì tới đây, nhưng mà chờ hoài chờ mãi không thấy, đang lúc lo lắng, Thôi mẫu xách rỏ xanh mặt mũi vẻ mừng xuất hiện, thời điểm nhìn thấy Hứa Chiêu, lập tức kinh hô: “Ôi trời, Hứa Chiêu, dì quên không cầm theo mì sợi rồi.”

Hứa Chiêu cười nói: “Không sao không sao, buổi tối dì cầm tới cũng được.”

Thôi mẫu giải thích: “Không được không được, mì sợi dì cầm về nhà rồi, để ở trong nhà, quên không mang ra đây cho cháu, bây giờ dì vội đi chợ mua thức ăn, không sẽ muộn mất, nếu không cháu cứ tới nhà lấy đi, trong nhà có người đó.”

“Được, dì nhanh chóng đi mua thức ăn đi.”

Thôi mẫu vui vẻ mà nói: “Ừ, lát nữa ăn trưa tại nhà dì luôn đi.”

Hứa Chiêu nói: “Không được, buổi chiều cháu với Hứa Phàm phải về nhà một chuyến.”

Hứa Chiêu nói xong, muốn để Hứa Phàm ở lại trông hàng, nhưng thấy bộ dáng tiểu Hứa Phàm, đáng yêu như vậy, vạn nhất bị ôm đi mất thì làm sao, vì thế tạm khoá lại phòng, dắt theo Hứa Phàm tới nhà họ Thôi.

Vào cửa viện, Hứa Chiêu liền gọi: “Thanh Phong, Thanh Phong.”

Hứa Phàm đi theo gọi: “Chú Thôi, chú Thôi, chú ở chỗ nào thế? Cháu với ba ba đến nè!”

Hai cha con hô mấy lần, cha Thôi mới đáp một tiếng: “Ai nha, ai tìm Thanh Phong thế, là tiểu Hứa Phàm sao?”

Hứa Phàm trả lời: “Không phải cháu, là cháu với ba ba cháu.”

Câu trả lời này... Quả thực đáng max điểm! Max điểm!

Hứa Chiêu lau mồ hôi, muốn vào nhà thăm Thôi phụ, trong nhà chính lại có một nam nhân cao lớn đi ra, nam nhân mắc áo trắng ngắn tay nhẹ nhàng với quần dài, dưới chân là đôi dép lê mới tinh, rõ ràng mặc thật bình thường, nhưng lại cảm giác rất cao cấp và cảm giác áp bách, hơn nữa nam nhân vóc người rất cao, lại đẹp trai bức người, mặt mày không tìm đâu ra tật xấu.

Hứa Chiêu ở thế kỷ hai một, nhìn qua không ít nam minh tinh, tân trang rất bảnh, nhưng không có ai so được với nam nhân trước mắt này, vừa đẹp trai vừa khí chất.

Hứa Chiêu sửng sốt một chút.

Hứa Phàm cũng ngơ ngác nhìn, sinh ra hơn ba năm, lần đầu tiên thấy người đẹp trai như vậy.

“Thanh Phong không ở nhà.” Giọng nam trầm thấp mang theo tia biếng nhác.

Hứa Chiêu vẫn không trả lời, Hứa Phàm mở miệng nói: “Cháu, cháu không tìm Thành Phong, cháu, cháu tìm mì sợi.” Hứa Phàm lắp bắp nói sai cả tên Thôi Thanh Phong.

Nam nhân mặt không đổi sắc hỏi: “Mì sợi ở chỗ nào?”

“Mì sợi, mì sợi cháu cũng không biết ở chỗ nào, ba ba của cháu biết.” Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Ba ba, mì sợi ở chỗ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.