~~~~ Chương 29 ~~~~
Edit: Blanche
Về kế tiếp kiếm tiền như thế nào, Hứa Chiêu đã có khái niệm rõ rang, nhưng chỉ là khái niệm, nói với Thôi Thanh Phong có khả năng hắn cũng không hiểu, hơn nữa chính cậu còn chưa rõ rang, vì thế lời ít ý nhiều mà nói: “Tớ muốn lên thành phố nhìn một cái, học tập việc buôn bán.”
Thôi Thanh Phong hỏi: “Học tập việc buôn bán?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
Thôi Thanh Phong rất hứng thú với việc làm ăn, mặc dù không được thông minh như Hứa Chiêu, nhưng hắn cũng có thể học tâp nha, vì thế mở miệng nói: “Tớ cũng đi.”
“Được, vậy cùng đi đi.”
Thôi Thanh Phong lại hỏi: “Dắt theo Hứa Phàm không?”
Hứa Chiêu kiên định mà nói: “Không dắt, dẫn theo nó rất phiền, chuyện này không thể được.”
“Nó sẽ đồng ý sao?” Thôi Thanh Phong biết tính dính người của Hứa Phàm.
“Lời này của cậu có ý gì? Hứa Phàm là một đứa trẻ biết phân rõ phải trái mà.”
“Tớ không tin.”
Vì thế ngày hôm sau, Hứa Chiêu liền vả mặt Thôi Thanh Phong, cậu đứng trước mặt mọi người nói với Hứa Phàm chuyện mình muốn vào thành phố bàn chuyện kiếm tiền, buổi tối mới trở về, để Hứa Phàm ở nhà cùng ông bà trông cửa hàng, nhất là ông, thân thể ông không tốt, cần Hứa Phàm chăm sóc ông cẩn thận.
Hứa Chiêu cuối cùng còn đặc biệt thêm một câu: “Chú Thôi của con nói, ba vừa đi, con chắc chắn sẽ khóc.”
Hứa Phàm lập tức phản bác nói: “Con không thèm khóc đâu, ba ba của con buổi tối sẽ trở về.”
“Đúng, buổi tối ba sẽ về, như vậy, hiện tại ba phải đi rồi, tạm biệt ba ba nào.”
Hứa Phàm vươn tay mũm mĩm lên quơ quơ, nói: “Bai bai ba ba.”
“Ngoan lắm.”
Hứa Chiêu thơm Hứa Phàm một cái, chợt nhìn về phía Thôi Thanh Phong, như đáng nói: “Nhìn chưa, con của tớ đáng yêu hiểu chuyện thế này.”
Thôi Thanh Phong sờ sờ cái mũi, hướng Hứa Chiêu cười làm lành.
Hứa Chiêu nâng bước đi về phía trước.
Thôi Thanh Phong đuổi kịp.
Mới đi hai bước, Hứa Chiêu liền nghe được tiếng Hứa Phàm đằng sau, bi bô mà hô to: “Ba ba! Ba nhanh về nha! Nhanh trở về đấy nhé!”
Còn chưa có đi đâu, đã hẹn về rồi –
Nhưng nghe được câu đấy, trong lòng Hứa Chiêu lại ấm áp, quay đầu nhìn Hứa Phàm nhỏ nhắn béo mập, trong lòng đúng là có luyến tiếc, nhưng vì Hứa phụ bệnh tật và đồ ăn trong suốt mùa đông của cả gia đình, cậu nhất định phải để Hứa Phàm cho ông bà trông, rồi nhanh chóng làm nên việc lớn, cậu cười lớn tiếng nói: “Được, ba ba trở về mua cho con chân giò.”
“Ba ba, con muốn chân giò lớn.”
Vốn đang rất thương cảm, nghe câu “con muốn chân giò lớn”, Thôi Thanh Phong lập tức phì cười, hai người cùng nhau đứng chờ ở bên xe bus, đợi hơn hai mươi phút, mỗi người hai mao tiền, ngồi trên chiếc xe bus cũ nát, lại xóc nảy thêm một tiếng rưỡi, rốt cuộc cũng tới thành phố Tây Châu.
Thành phố Tây Châu hoàn toàn không giống với thị trấn, đường lớn, nhiều người, xe đạp cũng nhiều, nhà lầu ba bốn tầng cũng không ít, ngẫu nhiên còn có thể thấy vài chiếc ô tô con chạy trên phố, tuy rằng kém với sự phồn hoa của thế kỷ 21, nhưng cũng đã tương đối tốt rồi, người đi đường, kiến trúc, ngay cả tiểu thương bên đường cũng tinh thần phấn chấn, biểu thị tương lai nơi đây sẽ phát triển rất nhanh.
Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong đi ở trong đó, bởi vì Hứa Chiêu rất đẹp, dẫn tới ánh mắt của không ít người, nhưng cũng bị soi mói quá, Hứa Chiêu ban đầu có chút ngại ngùng, sau một lát, làm như không phát hiện, tiếp tục tiến về phía trước, nhìn về hai bên trái phái, dường như đang tìm kiếm cái gì.
Thôi Thanh Phong nghi hoặc hỏi: “Hứa Chiêu, cậu đang tìm gì vậy?”
Hứa Chiêu nói: “Tớ tìm cửa hàng.”
“Cậu muốn mua đồ?”
“Đúng, tớ muốn mua đồ.” Hứa Chiêu gật đầu nói.
“Mua gì vậy? Tớ cùng cậu tìm.”
“Mua bánh trung thu.”
Thôi Thanh Phong bật cười, nói: “Hiện tại còn một tháng nữa mới tới rằm tháng tám, làm sao có thể mua được bánh trung thu! Cậu có chạy hết cả thành phố cũng không tìm được đâu.”
Thôi Thanh Phong nói không sai, mới trải qua những năm lịch sử biến động, mọi người mới bò ra từ cơn bão đói khát, trước mắt đều chỉ mong cái ăn bỏ bụng ngay lập tức, rất ít người phóng mắt nhìn lâu dài, cho nên chuyện bán bánh trung thu sớm một tháng này, cơ hồ không có khả năng.
Hứa Chiêu cười nói: “Chính là mua không được mới muốn mua.”
“Vì sao?” Thôi Thanh Phong nghi hoặc hỏi.
“Tìm hiểu thị trường đó.”
Thôi Thanh Phong lắc đầu nói: “Tớ không hiểu.”
Hứa Chiêu cười nói: “Chờ tớ sắp xếp tốt mọi chuyện, cho cậu nhìn một cái, khi đó tự khắc biết thôi.”
Hứa Chiêu nói xong, đi vào một cửa hàng, cửa hàng rất lớn, to gấp ba Phàm Tiểu Điếm, gì mà sữa bột, đồ chơi nhỏ, lạc, đũa thìa... Hứa Chiêu gì cũng không nhìn, mà nhìn chủ quán trước quầy, chủ quán là một cô gái tóc quăn trông rất nóng bỏng, đó là trào lưu của thời đại này, khá được.
Hứa Chiêu đi lên trước, cười hỏi: “Chị chủ quán, ở đây có bán bánh trung thu không?”
Chủ quán cười nói: “Hiện tại nào có bánh trung thu? Còn chưa tới rằm tháng tám mà.”
Hứa Chiêu lại hỏi: “Vậy khi nào thì có bánh trung thu vậy?”
Chủ quán nghĩ nghĩ: “Ít nhất phải tới mùng tám mùng chin, chúng tôi mới đi nhập hàng.”
Hứa Chiêu hỏi lại: “Vậy chị nhập hàng ở đâu thế?”
Người niên đại này giản dị, không có ý gì xấu, trực tiếp nói: “Đi thành Đông Tiến đó.”
Hứa Chiêu không tiếp tục hỏi nữa, dù sao hỏi nhiều sẽ khiến người ta thấy phiền, dù sao cậu cũng đạt được mục đích rồi, vì thế đi ra khỏi cửa hàng, tới ven đường lấy bút và sổ nhỏ ra, ghi ghi chép chép.
“Viết gì thế?” Thôi Thanh Phong hỏi.
“Ghi chép lại một chút.”
“Địa chỉ với hoàn cảnh tương ứng.”
“Nhớ mấy cái này làm gì?”
“Về nhà phân tích.”
“À à.”
Thôi Thanh Phong cũng không dám hỏi nhiều, sợ Hứa Chiêu phát hiện hắn quá ngốc, vì thế cái hiểu cái không mà gật đầu, đi theo Hứa Chiêu chạy đông chạy tây, liên tục tới tận chiều, cứ thấy cửa hàng, tiệm tạp hóa là tiến vào hỏi, chạy đến cuối cùng, hai người đều mệt lả ngồi ven đường nghỉ chân.
Thôi Thanh Phong hỏi: “Còn muốn tìm cửa hàng nữa sao?”
Hứa Chiêu thở ra một hơi nói: “Hôm nay không vào nữa.”
“Hôm nay không vào nữa? Tức là ngày mai lại đến?”
“Ừ, nhưng không tới chỗ này nữa.”
“Vậy đi đâu? Đi thành Đông sao?”
“Đi mua bánh trung thu.”
Thôi Thanh Phong khiếp sợ mà nói: “Còn mua bánh trung thu! Đã nói là không mua được bánh trung thu rồi mà.”
Hứa Chiêu cười gật đầu, nói: “Cậu không muốn đến, tớ tự đi cũng được.”
Thôi Thanh Phong nói: “Cậu đi được, tớ không đi được sao? Ngày mai nếu không để tiểu thúc tớ đưa chúng ta đi? Đỡ phải mệt thảm như vậy, chân tớ đều tê cứng cả rồi.”
Hứa Chiêu hỏi: “Tiểu thúc cậu có rảnh không?”
“Nói không chừng là có, tớ về hỏi.”
“Được, giờ chúng ta về rồi, đợi về được đến nhà trời cũng đã tối rồi.”
“Ừ.”
Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong hai người từ đường cái đi bộ về bên xe bus, trên đường về lại đi qua cửa hàng đầu tiên, cũng chính là quán của cô gái tóc quăn kia, Hứa Chiêu đột nhiên dừng lại, nhìn vào trong cửa hàng.
Thôi Thanh Phong dừng lại theo, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Chiêu nhìn cửa hàng nói: “Tớ thấy một chiếc xe đồ chơi.”
“Ở chỗ nào?”
“Trong cửa hàng.”
Hứa Chiêu nâng bước tiến vào cửa hàng của cô gái tóc quăn, chỉ vào chiếc ô con màu đen trên giá hàng, còn khá to, hỏi: “Chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy?”
Chủ quán nói: “Cái này à, hai tệ.”
Hai tệ!
Đắt như vậy!
Thôi Thanh Phong cũng thấy rất đắt.
Hứa Chiêu cũng biết là đắt, chỉ là nhớ tới Hứa Phàm thích xe như vậy, quả thực không cách nào khống chế, cậu liền nhịn không được muốn mua, nhưng thực sự quá đắt, hai tệ! Đủ mua cho Hứa Phàm vài cái chân giò, Hứa Chiêu rối rắm đứng giữa cửa hàng, trong lòng nhớ Hứa Phàm.
Hứa Phàm lúc này ở thôn Nam Loan cũng nhớ Hứa Chiêu, lúc đầu còn có bọn nhóc chơi cùng bé, vui tươi hớn hở, bé quên đi nỗi nhớ ba ba, giờ trời tối rồi, bọn nhỏ ai về nhà nấy, về nhà gọi ba gọi mẹ, bé bắt đầu tìm Hứa Chiêu, thường thường hỏi ba ba khi nào về.
Hứa mẫu nói: “Sắp về rồi, đừng nóng vội ha.”
Hứa Phàm hỏi: “Sắp về là lúc nào ạ?”
“...” Hứa mẫu nhìn Hứa Phàm nói: “Sớm thôi, hôm nay ba ba của cháu nói với cháu rồi mà? Ba phải vào thành phố kiếm tiền, kiếm tiền sẽ mua cho con chân giò lớn ăn đó.”
Hứa Phàm lắc lắc thân thể nhỏ, dựa vào cửa bếp không lên tiếng, một lúc sau, xoay người chạy ra ngoài, đứng trước cửa, ngồi trên tảng đá lớn, nghiêng đầu nhìn trên đường đất.
Lúc này, có một người hàng xóm đi qua cười chào hỏi: “A, đây là tam oa tử nha, tam oa tử ngồi ở cửa nhà làm gì thế?”
“Cháu chờ ba ba của cháu.” Hứa Phàm đáp.
“Ba ba của cháu đi đâu vậy?”
Hứa Phàm trả lời: “Ba ba của cháu đi, đi kiếm tiền, kiếm tiền rồi mua chân giò lớn cho cháu ăn.”
“À, hóa ra là đi mua chân giò lớn nha. Bác thấy giờ này ba ba cháu còn chưa về, thế là không cần cháu nữa rồi.”
“Không cần bác thì có!” Hứa Phàm lập tức đứng dậy bật lại.
“Ha ha, đứa nhỏ này thật dễ trêu.”
Hàng xóm đi rồi.
Cái miệng nhỏ nhắn của Hứa Phàm mếu máo muốn khóc.
“Bảo bảo, bảo bảo, sao? Sao khóc?” Hứa phụ nhanh chóng chống gậy lại đây nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm kéo tay Hứa phụ đi lên đường đất.
“Bảo bảo, làm gì thế?” Hứa phụ hỏi.
“Tìm ba ba, đi tìm ba ba.” Hứa Phàm vừa khóc vừa kéo Hứa phụ đi về phía trước.
Hứa phụ thương cháu trai, lúc này liền chống gậy đi theo Hứa Phàm.
“Bảo bảo, không khóc không khóc nữa.” Cha Hứa nói không rõ.
Hứa Phàm kéo tay cha Hứa đi trên đường, cảm thấy tới gần ba ba hơn một chút rồi, nên không khóc nữa, kéo tay Hứa Phàm đi lên đầu làng xong, vẫn như cũ muốn tiến về phía trước, đi lên thị trấn.
“Còn đi sao?” Hứa phụ hỏi.
“Dạ, đi tìm ba ba.”
“Chỉ là, ông không đi nổi nữa đâu.”
Hứa Phàm ngẩng đầu, khuôn mặt tội nghiệp mà nhìn Hứa phụ.
Hứa phụ đành phải nhường một bước mà nói: “Chúng ta ngồi ở đây chờ một chút, nếu không thấy ba ba, chúng ta về nhà chờ, được không? Buổi tối sẽ có sói ra cắn người, được hay không?”
“Sói lớn sẽ cắn ba ba của con.”
“...Không cắn, vì ba con đi xe đạp, cho nên chúng ta quay về nhà, được không?”
Hứa Phàm gật đầu: “Dạ.”
Ông cháu hai người tiến lên trước thêm một đoạn ngắn, không nhìn thấy Hứa Chiêu, Hứa phụ kéo Hứa Phàm đi về thôn Nam Loan, đi tới ngã tư, chợt nghe thấy tiếng xe đạp.
Hứa phụ, Hứa Phàm đồng thời quay đầu.
Vừa lúc xe Hứa Chiêu dừng lại trước mặt hai người.
“Ba.” Hứa Phàm gọi cha Hứa một tiếng, sau đó nhìn Hứa Phàm nói: “Con trai, ba ba về rồi.”
Hứa Phàm ngơ ngác mà nhìn Hứa Chiêu, tiếp đó không hề báo trước mà oa một tiếng khóc lớn.