Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 36: Chương 36




Edit: Blanche

Trong nhà có chuyện?

Chuyện gì?

Hứa Chiêu sau khi hỏi kĩ mới biết được, con gái Vân tỷ hôm qua bệnh nặng phải vào viện, cho nên vợ chồng Vân tỷ hôm qua đều không đi làm, ở viện trông con.

Hỏi rõ ra thì biết là họ ở bệnh viện trung tâm nơi trước Hứa phụ nằm, Hứa Chiêu không trì hoãn, lập tức đạp xe chở Hứa Phàm tới bệnh viện trung tâm, mua ở ngoài sạp một quả dưa hấu lớn, mang theo một hộp bánh trung thu, bởi vì không rõ con gái Vân tỷ nằm ở phòng nào, nên Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm đi trong bệnh viện, tìm từng gian.

Tìm hồi lâu cũng không thấy.

Hứa Chiêu hoài nghi, có thể con gái Vân tỷ đã xuất hiện, nhưng cũng chỉ nghi vấn, vì thế tính tìm lại một lần nữa, nếu không tìm thấy thì đành về, đúng lúc này chợt nghe thấy âm thanh quen thuộc phía sau: “Hứa Chiêu? Hứa Phàm?”

Hứa Chiêu, Hứa Phàm quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vân tỷ, Vân tỷ không mặc quần áo bảo hộ lao động mà mặc quần áo ngắn tay in hoa bình thường, quần đen, thoạt nhìn tâm trạng có vẻ không tồi, nhìn thấy Hứa Chiêu, Hứa Phàm có vẻ kinh ngạc, đi qua hỏi: “Hứa Chiêu, sao em lại ở chỗ này?”

Hứa Chiêu vội vàng nói: “Vân tỷ, em tới thăm chị cùng con gái chị một chút.”

“Thăm con gái chị?” Vân tỷ kinh ngạc hỏi.

Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm, đi hai bước tới trước mặt Vân tỷ, nói: “Dạ, hôm qua em ở trong thành phố bán bánh trung thu chưa trở về, kem là do Thanh Phong đưa tới cho nên không biết chuyện con gái chị nằm viện, hôm nay nghe các chị ở văn phòng nói con chị sinh bệnh, em tới thăm một chút.”

“Vậy cả hai đang đi từng phòng bệnh tìm chị?” Vân tỷ hỏi.

Hứa Chiêu gật đầu.

Trong lòng Vân tỷ cảm động.

Hứa Chiêu cũng không biết, mà lo lắng hỏi: “Con gái chị hiện giờ sao rồi?”

Vân tỷ hồi thần, vội vàng nói: “Không sao không sao, là viêm ruột thừa.”

Viêm ruột thừa, là chuyện lớn rồi, Hứa Chiêu hỏi: “Phải phẫu thuật sao?”

“Rồi, rất thành công, nằm thêm bốn năm ngày là có thể xuất viện.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Vân tỷ nhiệt tình mà kéo hai cho con Hứa Chiêu, Hứa Phàm vào phòng bệnh nhìn một chút.

Vì sợ Hứa Phàm nghịch ngợm quấy rầy người nhà Vân tỷ, Hứa Chiêu không cùng Vân tỷ nhiều lời, đặt dưa hấu và bánh trung thu xuống rồi dắt Hứa Phàm rời đi, rốt cuộc cũng không nói chuyện bánh trung thu, dù sao đây cũng không phải lúc, chờ thêm một chút, vợ chồng Vân tỷ tốt lên thì nói sau.

Còn lại năm hộp bánh trung thu dư lại Hứa Chiêu đặt sau xe đạp, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm đặt ở đằng trước, đang định rời đi, ánh mắt lại thấy Vân tỷ đang vội chạy tới, gọi: “Hứa Chiêu, Hứa Chiêu!”

Hứa Chiêu dừng lại chờ Vân tỷ.

Vân tỷ cầm trong tay hai tờ một tệ, nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Dưới hộp bánh trung thu có hai tờ tiền này có phải là do em để lại không?”

Hứa Chiêu không có ý giấu diếm nói: “Là em, nhưng đây là tiền thăm bệnh.”

Vân tỷ nghe xong, không nói hai lời liền nhét lại vào túi quần Hứa Chiêu.

Thân thể Hứa Chiêu lùi lại một chút.

Vân tỷ không thể nhét được vào túi Hứa Chiêu, nhìn Hứa Chiêu nói: “Đến chính là tâm ý, em còn đưa tiền cái gì, cầm về.”

Hứa Chiêu cười nói: “Vân tỷ, chị cứ cầm đi, chị cùng anh đã giúp đỡ em nhiều như vậy, em cũng không có nhiều tiền, hai tệ này coi như để anh chị mua đồ ăn vặt cho bé gái.”

“Ăn vặt cũng không đến hai tệ.”

“Vậy mua thêm ít thịt, bồi bổ cho bé.”

Trong nháy mắt Vân tỷ không còn lời nào để nói, kỳ thật Hứa Chiêu tới thăm chị, chị đã rất ngạc nhiên, lần này con gái vào viện, rất nhiều người thân cũng biết, nhưng bởi vì nghèo hoặc các loại nguyên nhân khác, cho nên một câu hỏi han cũng không có, chị cũng không có câu nào oán hận, dù sao mọi người đều có nỗi khổ, nhưng, chị nghĩ thế nào cũng không ngờ được Hứa Chiêu sẽ đến thăm, chẳng những mang theo dưa hấu, bánh trung thu, còn đặc biệt để dưới hộp bánh trung thu hai tệ.”

Hai tệ này tuy không nhiều lắm, nhưng phần tình ý này làm chị thấy đáng quý, lúc ấy đôi mắt liền đỏ, nói thật, chị là cán sự ở xưởng thép, ở phương diện mua đồ này, chị đã giúp rất nhiều người, Hứa Chiêu là một trong những người thu lợi ít nhất ở trong số đó, nhưng Hứa Chiêu là người dụng tâm chân thành nhất, không nói bình thường ăn nói lễ phép với chị, ngay cả khi Hứa Chiêu mở Phàm Tiểu Điếm, từ chỗ chồng chị lấy thuốc lá về bán, mỗi lần đều giúp chồng chị kiếm thêm phần chênh lệch giá, có thể nói, Hứa Chiêu là người hiểu ân tình nhất.

Vân tỷ nhìn Hứa Chiêu, muốn nói cái gì đó, nhưng cái gì cũng nói không nên lời.

Hứa Chiêu nhìn Vân tỷ nói: “Vân tỷ, vào đi thôi, em về trước, Hứa Phàm, cũng bác nói tạm biệt nào.”

Hứa Phàm lập tức nhu thuận mà nói: “Tạm biệt bác.”

Vân tỷ nhìn Hứa Phàm, ánh mắt ôn nhu, nhìn Hứa Chiêu dắt xe ra khỏi cổng bệnh viện, ánh mắt của chị dừng lại trên túi bánh trung thu lớn, gọi: “Hứa Chiêu, chờ một chút.”

Hứa Chiêu lần thứ hai dừng lại, hỏi: “Vân tỷ, sao vậy?”

Vân tỷ hỏi: “Em còn bán bánh trung thu? Nếu chị nhớ không nhầm, em nói hôm qua em vào thành phố bán bánh trung thu?”

Cái từ “còn” này khiến Hứa Chiêu hơi bối rối, quả thật Hứa Chiêu cái gì cũng bán, nhưng lúc này Hứa Chiêu vẫn gật đầu, nói: “Dạ.”

“Không tính bán cho xưởng thép và xưởng thuốc lá sao?” Vân tỷ hỏi.

Hứa Chiêu giật mình mà nhìn Vân tỷ.

Vân tỷ cười nói: “Hàng năm tết Trung Thu, xưởng thép, xưởng thuốc lá đều phát bánh trung thu cho công nhân, em không định tranh thủ một chút, để nhà máy chúng ta dùng bánh của em sao?”

Hứa Chiêu có chút ngại ngùng mà nói: “Muốn, em vốn là định nói với chị chuyện này.”

Vân tỷ bởi vì Hứa Chiêu thành thật, đối với Hứa Chiêu thích càng thêm thích, cười hỏi: “Sao thấy con chị làm viện nên em lại không nói nữa?”

“Dạ.”

Vân tỷ cười rộ lên nói: “Vậy đi, chuyện này chị sẽ nhớ kỹ, buổi chiều ba mẹ chị tới thăm cháu, chị với chồng chị sẽ đi làm lại, sẽ cũng lãnh đạo nói một chút chuyện phúc lợi Trung Thu.”

Hứa Chiêu kinh ngạc mà nhìn Vân tỷ.

Vân tỷ cười vỗ vai Hứa Chiêu, nói: “Đừng ngạc nhiên, ở hiền gặp lành, đây là điều em nên được.”

Hứa Chiêu nhìn Vân tỷ, hiểu được, thoải mái mỉm cười.

Vân tỷ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của Hứa Phàm, nhìn Hứa Chiêu nói: “Trời nóng, nhanh về đi, nghỉ ngơi cẩn thận, chờ tin tốt của chị.”

“Cảm ơn Vân tỷ.” Hứa Chiêu thập phần lễ phép mà nói.

Vân tỷ cười nói: “Em như em trai chị, chị rất vui đó.”

Hứa Chiêu cố ý nói: “Vậy sau này em sẽ là em trai chị.”

“Dẻo miệng, nhanh về đi.”

“Hẹn gặp lại Vân tỷ.”

“Hẹn gặp lại.”

Nhìn Hứa Chiêu đạp xe chở Hứa Phàm rời đi, lo lắng trong lòng Vân tỷ dần tản đi, đến lúc hồi thần, nhìn thấy hai tệ trong tệ, mỉm cười rồi cất hai tệ đi, xoay người vào bệnh viện nói với chồng về việc bánh trung thu, cùng lúc đó, Hứa Chiêu đã đèo Hứa Phàm về tới Phàm Tiểu Điếm, sau đó kể chuyện của Vân tỷ cho cha Hứa, mẹ Hứa nghe.

Hứa phụ, Hứa mẫu tuy rằng tiếc hai tệ, nhưng cảm thấy con trai làm vậy là đúng, cho nên cũng không nói gì, làm chuyện của mình.

Ba ngày sau buổi sáng trời mưa, Hứa Chiêu mượn điện thoại nhà bác Trương, gọi tới nhà Thôi Thanh Phong, nói rõ vì trời mưa kem cây sẽ không bán được, đường không dễ đi, cậu vừa lúc ở nhà, sẽ thống kê lại số lượng bánh trung thu một chút, tiện tính luôn tiền lãi của Phàm Tiểu Điếm, Thôi Thanh Phong bên kia đáp ứng.

Cúp điện thoại, Hứa Chiêu ở lại nhà bác Trương, giúp bác Trương đọc thư của em bảy, bên kia em gái bác không có điện thoại nên chỉ có thể viết thư, rồi Hứa Chiêu lại giúp bác viết thư hồi âm, viết xong, bác Trương lại cho Hứa Chiêu hai miếng kẹo sữa đường, nói là cho Hứa Phàm.

Hứa Chiêu cũng không từ chối, cầm kẹo ra khỏi nhà bác Trương, trên đường lội bùn mới được hai bước đã nhìn thấy Đại Trang, còn cả Hứa Phàm.

Trời mưa, hai tên nhóc Đại Trang, Hứa Phàm kia tuyệt không biết sợ, giày không biết quăng đâu, hai chân mập mập bơi đạp trong vũng bùn, cả người toàn bùn đất, còn cười khanh khách không ngừng.

“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu gọi một tiếng.

Hứa Phàm căn bản không nghe thấy.

Ngược lại Đại Trang lại nghe được, nói: “Hứa Phàm, ba cậu tới đánh cậu kìa.”

Hứa Phàm cũng không thèm ngẩng đầu mà nói: “Ba cậu mới đánh cậu! Ba của tớ chưa bao giờ đánh tớ, ba của tớ thương tớ nhất.” Bé quên mất rằng Hứa Chiêu đã từng đánh bé rồi.

Tay nhỏ của Đại Trang chỉ vào Hứa Chiêu, nói: “Cậu xem, ba cậu tới đánh cậu.”

Hứa Phàm nhìn theo quay mặt qua, nhìn thấy Hứa Chiêu đang nghiêm mặt.

Hứa Chiêu nói: “Ai cho con chơi dưới mưa?”

Ba ba tức giận! Hứa Phàm nhanh chóng nhấc chân chạy về nhà, mấy lần trượt thiếu chút nữa ngã sấp xuống, nhưng vẫn bạch bạch mà chạy vào nhà tranh của cha Hứa mẹ Hứa, chờ tới khi Hứa Chiêu tiến vào đã nhìn thấy Hứa Phàm đứng sau lưng cha Hứa, đôi mắt cầu xin nhìn Hứa Chiêu, chân mũm mĩm toàn là bùn.

“Giày con đâu?” Hứa Chiêu hỏi.

Hỏi một đằng, Hứa Phàm trả lời một nẻo: “Con không làm bẩn giày đâu.”

“Vậy giày con đâu?”

Giày? Giày bé đâu rồi?

Đại Trang vừa rồi tới tìm bé chơi, bé rất vui, chính là ba ba đã dặn không được làm bẩn giày cho nên bé lập tức tháo giày ném đi. Ánh mắt bé ngập nước, hoảng loạn nhìn xung quanh, rốt cục nhìn thấy giày nhỏ của mình, tay lập tức chỉ: “Ở kia ạ.”

Hứa Chiêu nhìn thấy đôi giày nhỏ ở cạnh ghế dựa của Hứa phụ, nhóc này còn biết không được làm bẩn giày đấy.

“Lại đây.” Hứa Chiêu nói.

“Không qua đâu.” Hứa Phàm nói.

“Lại đây, ba không đánh con, ba đếm đến ba, một,....”

Hứa Phàm lập tức chạy tới bên người Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nhìn bé từ đầu đến chân, quần áo đều ướt, trên mặt, trên tay, trên đùi, trên chân đều là bùn.

Cảm giác Hứa Chiêu sắp tức giận, Hứa Phàm lập tức bán Đại Trang: “Đại Trang bị ngã, con không bị ngã.”

Khóe miệng Hứa Chiêu co rút, hai nhóc Hứa Phàm, Đại Trang ở chung với phương thức cực kì lạ, lúc thì đồng tâm hiệp lực, như lúc trước Nhị oa bắt nạt Đại Trang, Hứa Phàm, Đại Trang liền đánh Nhị oa một trận, lúc này thì đi bán lẫn nhau, Hứa Chiêu thực sự không hiểu, nói: “Hứa Phàm, con thật giỏi.”

“Dạ, con giỏi mà.”

“...”

Trẻ con nghịch ngợm, mê chơi là thiên tính, lại không làm sai cái gì, Hứa Chiêu nhớ thời điểm mình bảy tám tuổi cũng rất thích nghịch bùn, cho nên lúc này cậu không mắng Hứa Phàm, chỉ nói cho bé hiểu rằng trời mưa rất dễ bị cảm, sau đó đun nước ấm tắm cho Hứa Phàm.

Lúc tắm, trời đã không còn mưa, cho nên Hứa Chiêu mang chậu gỗ để ở sân, tắm cho Hứa Phàm đang trơn bóng, Hứa Chiêu cũng tiện rửa chân, Thôi Thanh Phong đến.

Thôi Thanh Phong lập tức kinh hô ra tiếng: “Ôi! Ai đây ta, ôi nha, không phải là tam oa tử nhà chúng ta sao? Ôi trời ơi, sao lại cởi truồng thế này, xấu hổ quá đi.”

Hứa Phàm nhìn lại, cánh tay nhỏ lập tức ôm Hứa Chiêu, mặt chôn trong ngực Hứa Chiêu, mông nhỏ quay về phía Thôi Thanh Phong, nói: “Ba ba, không cho chú nhìn.”

Hứa Chiêu: “...”

“Tam oa tử, sao ban ngày ban mặt cháu lại đi tắm thế?” Tâm tình Thôi Thanh Phong khoái tra đùa giỡn.

Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm nhìn về phía Thôi Thanh Phong hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”

Thôi Thanh Phong nói: “Đoán xem.”

“...Chán quá không có việc gì làm? Nói mau, có chuyện gì?” Hứa Chiêu dùng khăn mặt lau người cho Hứa Phàm.

“Chuyện bánh trung thu đó!” Thôi Thanh Phong nói.

Chuyện bánh trung thu?

Hứa Chiêu lập tức ngẩng đầu nhìn Thôi Thanh Phong.

Hôm nay Thôi Thanh Phong cố ý mang theo túi công văn tới đây, sau đó lấy ra từ bên trong hai tờ giấy, nói: “Đoán xem, đây là cái gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.