Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 3: Chương 3




~~~~Chương 3~~~~

Edit: Blanche

Hứa Tả Thành cả người phát run, làm cái bát trên tay hắn cũng rung theo. Hắn hung tợn nhìn chằm chằm Hứa Chiêu, giống như muốn dùng ánh mắt giết chết Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

Các bác hàng xóm nhìn không rời mắt vào Hứa Tả Thành.

Hứa Chiêu không lo không sợ nhận ánh mắt của Hứa Tả Thành.

Hứa Tả Thành đột nhiên bưng chén lớn nổi giận đùng đùng mà đi vào phòng bếp. “Rầm” mọt tiếng đem chén nặng nề đặt trên thớt, chiếc đũa ở đó cũng “cạch” một tiếng được đặt lên. Khi ra khỏi phòng bếp, mặt mũi tức giận, Hứa Tả Thành hướng về phía Hứa Chiêu lớn tiếng nói: “Ruộng lúa phía đông của mày, đừng hy vọng tao giúp mày cắt!”

Ruộng phía đông là phân cho Hứa Chiêu, cũng là Hứa Chiêu canh tác.

Hứa Chiêu đáp: “Không cần anh giúp.”

Hứa Tả Thành lại cất cao giọng: “Có bản lĩnh tự cắt lấy.”

“Tự mình cắt thì tự mình cắt.”

“Đi đi, mày đi đi, Hứa Chiêu, mày cút!”

Hứa Tả Thành bị Hứa Chiêu chọc tức chết rồi, hắn không nghĩ có một ngày Hứa Chiêu sẽ phản kháng lại hắn, khiến hắn bẽ mặt trước bao nhiêu người, vấn đề là hắn còn không thể phản bác lại Hứa Chiêu, Hứa gia không ai vì hắn đứng ra lên tiếng. Hắn chỉ vào mầy người họ Hứa: “Ai cũng không được giúp nó gặt lúa mạch”, sau đó phẫn nộ đi vào nhà ngói phía đông sương phòng.

Sân nhà Hứa gia nháy mắt yên tĩnh quỷ dị.

Người nhà Hứa gia hung hăng lườm Hứa Chiêu, nhưng ngại Hứa Tả Thành quả nhiên không có lý, mấy người đều mặt mày xám xịt bưng bát vào nhà chính.

Hàng xóm không còn náo nhiệt để xem, sôi nổi rời đi, trong lòng cảm thấy hồ nghi, Hứa Chiêu sau lần rơi xuống sông, tựa hồ hơi khác.

Sau một lát, trong sân chỉ còn Hứa Chiêu, Hứa Phàm.

“Ba ba.” Hứa Phàm gọi.

Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm ôm đùi Hứa Chiêu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Hứa Chiêu nói: “Ba ba, con giúp ba cắt lúa mạch.”

Hứa Chiêu cười: “Được.”

“Con giúp ba cắt thật nhiều lúa mạch.”

Đúng là một đứa bé ngoan.

Hứa Chiêu lần thứ hai xoa đầu Hứa Phàm: “Đi, chúng ta đi ăn cơm trước.”

“Dạ.”

“Hôm nay cho con ăn no.”

“Ba ba cũng ăn no.”

Hứa Chiêu dắt Hứa Phàm vào phòng bếp. Nhà bếp kiêm làm nhà kho, vậy nên trong bát thường sẽ có bụi đất, vì thế trước khi ăn mọi người thường hay ra giếng rửa một chút mới dùng. Hứa Tả Thành ăn vụng một chén mì sợi mà không bị phát hiện, vì trước khi ăn chén thứ hai, hắn làm bộ như ăn bát thứ nhất, cố ý chạy ra giếng rửa bát. Cho nên trong bát đều sạch sẽ, không dính nước miếng của Hứa Tả Thành.

Hứa Chiêu vớt ba sợi mì ở đấy nồi và một cọng rau xanh cho vào bát, mang Hứa Phàm vào nhà tranh. Đang chuẩn bị ăn, từ cửa sổ nhỏ Hứa gia.

“Hứa gia có phải đã chia ra ở riêng sao?”

“Phân từ sớm rồi, nhưng ăn đều là cùng một chỗ, mỗi nhà cung cấp lương thực, Hứa lão thái thái làm.”

“Vì cái gì lại muốn ăn cùng một chỗ? Tự ăn lấy không phải bớt việc sao?”

“Để bắt nạt Hứa Chiêu, để Hứa Chiêu không đủ ăn.”

“Tại sao lại bắt nạt Hứa Chiêu?”

“Ngu thế! Mấy năm trước cải cách ruộng đất, không là ấn đầu người phân ruộng sao? Lúc ấy ba huynh đệ Hứa Chiêu được chia là mỗi người một mẫu bốn phần, khi đó con Hứa Tả Thành Hứa đại oa còn chưa sinh ra. Sau khi sinh, ngươi ngẫm lại xem một nhà ba người Hứa Tả Thành một mẫu bốn phần, đủ ăn không? Không đủ rồi, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp chiếm của Hứa Chiêu, khi dễ Hứa Chiêu là con mọt sách, nguyên lai Hứa Chiêu có một mẫu bốn phần, giờ chỉ còn bốn phần phía đông thôi, ngươi nói đây không phải khi dễ Hứa Chiêu thì là gì?”

“Hứa Chiêu không phản kháng sao?”

“Phản kháng gì, Hứa Chiêu chính mình nói có thể ăn thiếu, nguyện ý đem một mẫu sung công, nó còn lại bốn phần, dù sao cũng là ăn cùng cả nhà.”

“Chậc chậc, thật khờ, sau vụ này với Hứa Tả Thành, sợ là về sau sẽ không ăn cùng nhau, tám phần phụ tử Hứa Chiêu sẽ bị đói.”

“Cũng không phải là lắm miệng, ta nhiều lần thấy Hứa đại oa ăn trứng gà, Hứa Phàm cứ nhìn theo trông mong, trong nhà nuôi gà, vịt, lợn, bọn họ một miếng cũng không cho. Kỳ thật một mẫu chia cho bố con Hứa Chiêu hai người, cũng không đủ ăn, ngươi xem bộ dáng Hứa Phàm nhỏ gầy, dáng vẻ đâu có giống hài tử hai tuổi hả.”

“Thật đáng thương.”

“Haiz, về sau Hứa Chiêu sẽ khổ sở đấy.”

“...”

Về sau Hứa Chiêu sẽ khổ sở đấy –

Hứa Chiêu cảm giác ngày sau cậu sẽ không khổ sở, cậu cảm thấy bây giờ đã khổ sở rồi, ăn không có ăn, uống không có uống, tiền cũng không có tiền, không nói về sau bị đói chết, bây giờ mỗi ngày Hứa gia đều khiến cậu thấy ngột ngạt, dày vò đủ kiểu, như vậy, cậu có thể làm gì? Có thể làm gì đây?

Hứa Chiêu, Hứa Phàm ăn xong cơm trưa, liền cầm liềm đi về phía đông ngồi dưới tàng cây, còn đang suy nghĩ vấn đề này, đừng nói bốn phần, cho dù có một mẫu, trừ đi thuế lương thực nộp đi, có thể ăn được trong bao lâu? Còn không phải chết đói? Cậu không thể vừa sống lại đã chết đói được! Cậu phải tìm một đường ra mới được.

“Ba ba.” Hứa Phàm ngồi trước mặt Hứa Chiêu gọi.

“Ừ.” Hứa Chiêu đáp.

“Chúng ta đi cắt lúa mạch sao?”

“Đúng rồi.”

“Nhưng con không có dao cắt ạ.” Hứa Phàm nói.

“Con không cần cắt, con ngồi chỗ này nhìn ba ba cắt.”

“Dạ, chờ ông bà về, con sẽ bảo họ cắt giúp ba.”

“Được, con ngồi đây đừng có chạy lung tung.”

Hứa Phàm ngoan ngoãn mà ngồi dứa tàng cây, dùng tay nhỏ bé nhặt những hạt lúa mạch trên mặt đất, nhặt xong liền bỏ vào túi áo.

Hứa Chiêu lúc này mới nhìn thấy đôi giày lộ đầu ngón chân của Hứa Phàm, đũng quần đầy mụn vá mà vẫn rách, nửa cái tiểu kê kê của Hứa Phàm đều lộ ra ngoài.

Thật nghèo quá.

Hứa Chiêu thở ra một hơi, trước cắt lúa mạch đã, cắt cho xong, vì thế đội mũ rơm lên, đi vào trong ruộng màu vàng tươi, bắt đầu cắt lúa. Đời trước, Hứa Chiêu là cô nhi, cái gì khổ đều ăn qua cả, việc gì cũng từng làm qua, nên việc cắt lúa mạch này không làm khó được cậu. Đang cắt, chợt nghe thấy tiếng rao hàng.

“Bán kem cây.”

“Vừa ngọt vừa lạnh vừa giải khát kem cây đây!”

“Vừa ngọt vừa lạnh vừa giải khát kem cây đây, bốn phần tiền một cây, vừa giải khát vừa tiện lợi.”

“...”

Hứa Chiêu nghe xong liền đứng thẳng lên.

Hứa Phàm kích động mà nói: “Ba ba, có bán kem cây.”

Hứa Chiêu ừ một tiếng nói, bởi vì cậu không có tiền, không cách nào mua cho Hứa Phàm một cây kem vào ngày nóng bức này, nhưng cậu vẫn tò mò nhìn ra đường nhỏ, trên đường nhỏ có một nam sinh cưỡi xe đáp rao bán kem cây, không ít người gọi nam sinh mua bốn năm cây, nam sinh thu tiền sau đó lại bắt đầu đạp xe rao hàng, ánh mắt qua lại tìm người mua, đột nhiên dừng tại người Hứa Chiêu.

“Hứa Chiêu.” Nam sinh gọi.

Đến gần Hứa Chiêu mới nhận ra đây là bạn học cùng lớp thời sơ trung của cậu, tên là Thôi Thanh Phong, trước ở tại thôn Bắc Loan, sau được hưởng hào quang của tiểu thúc hắn, giờ cả nhà dọn tới thị trấn, sống không tồi. Lúc này, Thôi Thanh Phong mặc quần áo áo sạch sẽ màu xanh, trên có có một cái khăn mặt trắng, là một thanh niên thực bình dân, hắn nhìn Hứa Chiêu rất vui, hai mắt sáng lên.

“Hứa Chiêu, đúng là cậu rồi!” Thôi Thanh Phong cao hứng nói.

Hứa Chiêu rất đẹp, xa xa vừa thấy là thanh tú, nhìn kỹ, phát hiện phá lệ rất đẹp, nhìn lâu, có thể nhìn ra kinh diễm chi sắc, chính là nam sinh khiến mọi người khao khát, năm đó học sơ trung, trong trường học không ít nam sinh nữ sinh thích Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong cũng từng thích Hứa Chiêu, nhưng khi đó hắn rất mập, cảm thấy Hứa Chiêu đã dễ nhìn lại còn học giỏi, như là giấc mộng không cách nào với tới.

Hắn vẫn luôn không dám tiếp cận, tình yêu đặt ở trái tim, nhoáng một cái đã bốn năm năm, không nghĩ tới có thể gặp lại Hứa Chiêu, Hứa Chiêu tuy rằng quần áo cũ nát, nhưng so với trước kia càng đẹp mắt, khiến hắn trong lòng vui sướng.

“Cậu là Thôi Thanh Phong?” Hứa Chiêu hỏi.

“Ừ, là tớ, cậu còn nhớ rõ tớ sao?” Thôi Thanh Phong ngượng ngùng mà xoa xoa cái ót, trong lòng không kiềm được vui vẻ, Hứa Chiêu cư nhiên còn nhớ rõ hắn, thật sự khiến người ta vui sướng.

Hứa Chiêu nói: “Nhớ rõ, bạn cùng lớp, vì sao cậu lại đi bán kem cây?”

“Nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi kiếm ít tiền thôi.”

“Cậu không đến trường?”

Thôi Thanh Phong lại gãi đầu nói: “Tớ không giống tiểu thúc đọc sách như ăn chữ, đến trường cái gì, tớ học kém, sớm không học rồi.”

“A.” Hứa Chiêu thản nhiên đáp một tiếng.

“Còn cậu?” Thôi Thanh Phong hỏi.

“Tớ cũng không học.” Hứa Chiêu nói.

“Ba ba.” Lúc này Hứa Phàm gọi Hứa Chiêu một tiếng.

Hứa Chiêu vẫy tay gọi Hứa Phàm lại đây.

Thôi Thanh Phong cẩn thận đánh giá mặt mày Hứa Phàm, lại nhìn về phía Hứa Chiêu, kinh ngạc hỏi: “Ba ba? Đây là con của cậu?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Ừ.”

“Cậu kết hôn rồi?”

“Không.”

“Vậy đứa trẻ này – “

Hứa Chiêu không muốn nói chuyện này trước mặt Hứa Phàm, tuy rằng thế giới này chấp nhận tình cảm nam nam, nam nữ, nhưng đối với việc “ăn cơm trước kẻng”, mọi người phần lớn đều không thể tiếp thu, cảm thấy mất thể diễn, hơn nữa Hứa Chiêu còn không biết người ba khác của Hứa Phàm là ai, bởi vậy, có lệ một câu “Tự mình”, liền nói sang chuyện khác, “Cậu bán kem cây sinh ý không tồi.”

Thôi Thanh Phong cũng đáp lại Hứa Chiêu: “Cũng được cũng được, tớ một mình làm, cũng tương đối mệt, à, còn cậu ở nhà làm gì?”

“Cắt lúa mạch, cho heo ăn.”

“Không có chuyện khác à?”

“Không có.”

“À ừ, cậu còn một mình nuôi con, cũng không có thời gian làm việc khác.”

“Ừ, cậu mỗi ngày đều có lãi kem cây sao?”

“Đúng vậy, nhưng tớ chỉ có một người, chỉ có thể chạy trong vùng này.”

“Vì sao lại muốn bán kem cây?”

“Là tiểu thúc của tớ đề nghị, dù sao không khó, trước làm cái này lấy kinh nghiệm.”

Hứa Chiêu cười nói: “Tiểu thúc của cậu thực lợi hại.”

“Đúng vậy.”

Lúc này, lại có người tới mua kem cây, Thôi Thanh Phong không kịp nói chuyện với Hứa Chiêu, vừa bán kem vừa cầm tiền, Hứa Chiêu thì tiếp tục cắt lúa mạch, cắt một hồi lâu, nhìn Thôi Thanh Phong vẫn đang bận rộn, đầu óc của cậu tự dưng có một ý tưởng lớn mật, sau đó nhìn chằm chằm Thôi Thanh Phong không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.