Edit: Blanche
Hứa Chiêu vô cùng nguyện ý mời Thôi Định Sâm vào nhà uống chén nước hay ngủ lại một đêm, nhưng tạm thời Hứa Chiêu không làm vậy, Thôi Định Sâm có tiền có xe lại còn là người thành phố, vô cùng chói mắt, chỉ cần chân trước y bước vào sân nhà Hứa Chiêu, sau lưng huynh đệ Hứa Tả Thành sẽ bổ não một vạn ý nghĩ “đầy tiền”, sau đó có khả năng sẽ tới làm ầm ĩ muốn tiền một phen với Hứa phụ, Hứa mẫu.
Cho nên Thôi Định Sâm không được tới thôn Nam Loan.
Chỉ là, phải nói như thế nào đây?
Hứa Chiêu đang do dự, lại nghe được Thôi Định Sâm nói: “Vẫn là để lần sau đi.”
Hứa Chiêu sửng sốt, cảm giác Thôi Định Sâm có thể hiểu được khó xử trên mặt mình, vì thể thẳng thắn mà nói với Thôi Định Sâm: “Vậy lần sau ạ, xin lỗi tiểu thúc, lần này là do hai người anh trai kia của cháu...”
Thôi Định Sâm ngắt lời: “Ừ, hiểu rồi, cậu làm đúng.”
Nghe vậy, trong lòng Hứa Chiêu thoải mái: “Cảm ơn, cảm ơn tiểu thúc đã hiểểu cho, lần sau có thời gian tiểu thúc bảo cháu một tiếng, cháu mời thúc ăn cơm.”
“Cứ vậy đi.”
“Dạ.” Hứa Chiêu rõ ràng mà đáp ứng.
Khóe miệng Thôi Định Sâm hiếm khi mà lộ ra chút ý cười, khiến cho y càng thêm đẹp trai, không có cách nào mà, đã đẹp thì thế nào cũng đẹp, trong lòng Hứa Chiêu cảm khái một chút, sau đó cùng Thôi Định Sâm khuyên nhủ mẹ Hứa.
Mẹ Hứa lúc này mới tiếc nuối mà thả Thôi Định Sâm đi, nhìn chiếc ô tô biến mất ở cuối con đường, mẹ Hứa không ngừng khen Thôi Định Sâm thật đẹp trai, lại còn biết kiếm tiền, người cũng tốt, khen tới mười cậu phát hiện không có ai tiếp lời, lúc này mới chuyển sang hỏi Hứa Chiêu, Hứa Phàm về truyện trải qua trong thành phố.
Hứa Chiêu đơn giản mà nói tóm tắt tình hình, nói rõ mai mình vẫn phải vào trong thành phố một chuyến, mang năm trăm cái bánh trung thu về Phàm Tiểu Điếm bán thử một chút.
Trong lúc nói chuyện chẳng mấy chốc đã tới đầu thôn Nam Loan, giờ phút này trời đã tối đen, từng nhà trong thôn mở đèn dầu, nhưng hoàn toàn không thể rực rỡ bằng đèn điện trong thành phố, hoàn toàn không tạo được bức tranh đẹp như thế.
Hứa Chiêu sợ cha Hứa ngã, lại sợ mẹ Hứa không kịp đỡ nên giao xe đẹp để Hứa mẫu dắt, còn cậu một tay dắt Hứa Phàm, một tay đỡ Hứa phụ, chậm rãi đi trên đường mòn, đang đi thì có hai đứa trẻ hấp tấp chạy lướt qua.
Không đợi Hứa Chiêu nhìn rõ, hai đứa đã chạy qua.
Lúc này Hứa Phàm mở miệng nói: “Ba ba, Nhị oa vừa đẩy con.”
Hứa Chiêu ngạc nhiên hỏi: “Vừa rồi là Nhị oa chạy qua?”
Hứa Phàm đáp: “Còn có Đại oa, Đại oa không đẩy con, Nhị oa đẩy con.”
“Không sao, để ba ba xoa xoa cho con, lần sau vào ban ngày, cách nó xa một chút, đừng để nó đẩy con.”
“Dạ, lần sau Nhị oa đẩy con, con đẩy lại Nhị oa.”
“Nhị oa?” Hứa mẫu nghe thấy liềền nó: “Vừa rồi là Đại oa Nhị oa chạy qua sao?”
Hứa Chiêu đáp: “Là bọn nó ạ.”
Hứa mẫu lâp tức không vui mà nói: “Hai đứa nhóc này một chút lễ phép cũng không có”
Hứa Chiêu đã sớm quen với sự vô lễ của hai nhà Hứa Tả Thành Hứa Hữu Thành, cho nên không để trong lòng, mẹ Hứa cũng chỉ ở ngoài miệng nói một chút, qua một lúc là quên.
Cứ như vậy đi tới cửa nhà, mẹ Hứa phát hiện ra điểm gì lạ lạ, đầu tiên là cửa sân không đóng chặt, mì sợi để lại trong nồi cho Hứa Chiêu, Hứa Phàm đều không có, mẹ Hứa lúc đó tức giận không nhẹ, nhưng lại không có chứng cớ để đi tìm Hứa Đại oa, Hứa Nhị oa.
Chỉ đành phải đứng ở sân mắng to chó mèo nhà ăn vụng mì sợi, mắng chửi nửa giờ, kéo cả hàng xóm trái phải lại đây, nhưng không có nói thẳng, bọn Hứa Tả Thành chắc chắc không thừa nhận, hơn nữa lần sau còn tiếp tục dùng phương thức này ăn trộm thứ mà họ muốn.
Nhưng, ngược lại chuyện này đã nhắc nhở Hứa Chiêu, sau này có tiền không thể để ở nhà, đồng thời nghĩ ra một cái ý tưởng, kiếm tiền xong phải nhanh chóng chuyển nhà, tuy không thể dọn lên đến thị trần thì cũng có thể xây một căn nhà ngói ở trong thôn.
Nếu không, chỉ bằng cái tường đất trong sân kia không thể ngăn được mấy người nhà Hứa Tả Thành, Hứa Hữu Thành làm chuyện xấu, cho nên sau khi Hứa Chiêu an ủi Hứa mẫu, cậu nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc, chẳng những nghĩ tới chuyện tiêu thụ bánh trung thu mà kiềm tiền, còn phải lợi dụng việc này để ngày càng đi lên, mà lúc này hàng xóm khắp nơi cũng tản đi.
Chỉ còn lại Đại Trang.
Đại Trang cùng Hứa Phàm sờ soạng khắp nơi trong sân, chui vào ngõ ngách nghịch bùn đất, đùa vui vô cùng hang hái.
Đại Trang hỏi: “Tam oa tử, chó nhà cậu ăn mất mì à?”
Hứa Phàm nói: “Không phải là chó, là mèo ăn.”
Đại Trang nói: “Là chó chứ.”
Hứa Phàm kiên định mà nói: “Không phải, là mèo.”
“Là chó.”
“Là mèo.”
Đại Trang giải thích cho Hứa Phàm: “Là chó, mèo không ăn hết được hai bát mì.”
Hứa Phàm cũng giải thích cho Đại Trang nghe: “Chó không với tới nồi được.”
“Là chó.”
“Là mèo!”
Hứa Phàm nói: “Vậy thì cả chó cả mèo cùng ăn đi, Đại Trang, bi của cậu đâu?”
Đại Trang nói: “Ở nhà rồi.”
“Cho tớ mượn chơi một chút nha.”
Đại Trang hào sảng mà nói: “Được, chúng ta cùng về nhà tớ chơi băn bi đi.”
“Đi.”
Hứa Phàm đứng dậy muốn tới nhà Đại Trang chơi.
Vừa lúc Hứa Chiêu đi ra từ phòng bếp, gọi: “Hứa Phàm, còn đi đây vậy?”
Hứa Phàm ôm xe đồ chơi quay đầu lại nói: “Con sang nhà Đại Trang chơi bi.”
Hứa Chiêu hỏi: “Trời đã tối rồi, con không đi ngủ sao?”
Hứa Phàm đáp: “Ba ba, con không buồn ngủ.”
“Con không buồn ngủ, ba mẹ Đại Trang cũng vậy sao?”
“Con chơi với Đại Trang, con không chơi với ba mẹ Đại Trang mà.”
“...” Đáp lời kiểu này... quả thực có lý, không phản bác được.
Hứa Chiêu cuối cùng vẫn cho phép Hứa Phàm tới nhà Đại Trang chơi hơn mười phút, sau đó sang nhà Đại Trang ôm Hứa Phàm về, tắm rửa sạch xong, hai cha con như cũ ngủ ở trong sân, Hứa Chiêu vẫn chua ngủ, nghe được tiếng mẹ Hứa nhỏ giọng quở trách cha Hứa, thỉnh thoảng lại tự trách.
Kỳ thực trong lòng mẹ Hứa vẫn đau lòng bát mì, Hứa Chiêu thở dài một tiếng, chỉ nhanh chóng nghĩ, mong sớm qua rằm tháng tám, cầm được tiền sau đó xây một căn nhà ngói, hoặc chuyển nhà, tóm lại không thể bị dộng như vậy.
Buổi sáng hôm sau Hứa Chiêu được ở nhà, hiện giờ Phàm Tiểu Điếm giao cho Thôi Thanh Phong, buổi chiều nhà máy thực phẩm Tây Châu mới làm xong năm trăm chiếc bánh, cho nên cậu khó có được một hôm nhàn nhã ở nhà, cùng mẹ Hứa cạnh giếng nước cọ sách cối xay tay.
Bởi vì chuẩn bị xay đậu nên mọi công cụ đều phải chuẩn bị kỹ, vẫn luôn bận như vậy tới trưa, Hứa Chiêu đi trong thôn tìm Hứa Phàm về nhà ăn cơm, thấy Hứa Phàm, Đại Trang đang ngồi xổm bên cạnh radio ở nhà ông Vương, tay thịt chống cằm nghe radio kể chuyện “Tây Du Ký”, nghe tới chăm chú.
Nghe xong, Đại Trang nói: “Trời, sư phụ cũng bị, yêu, yêu quái thả vào nồi nấu ăn.”
Hứa Phàm nói: “Sẽ không bị nấu đâu.”
Đại Trang hỏi: “Vì sao?”
Hứa Phàm nói: “Bởi vì Tôn Ngộ Không tới cứu sư phụ đó.”
Đại Trang nói: “Đúng, Ngộ Không tới cứu sư phụ.”
Hứa Phàm bi bô mà nói: “Chỉ là, yêu quái, yêu quái, yêu quái có thể nướng sư phụ lên ăn.”
“...” Hứa Phàm đại khái chính là gian tế được phái tới trong đội ngũ yêu quái nhỉ.
Đồng thời nhóm người lớn ngồi nghe radio ở đấy nghe xong cũng bất cười ha ha, mấy người không thích chơi bài, chỉ cần không có việc gì liền tới nhà ông Vương hoặc nhà ai đó nghe radio, Bình thư, chuyện kể, dự báo thời tiết, hí khúc, cái gì cũng nghe, thường xuyên gặp hai nhóc Hứa Phàm, Đại Trang này tới nghe ké, cũng không phải lần đầu tiên bị hai đứa này chọc cười.
Hứa Chiêu tiến lên trước, xấu hổ mà ôm lấy Hứa Phàm, sau đó trở về nhà, ăn cơm trưa, rồi mang Hứa Phàm đi tới thị trấn xem Phàm Tiểu Điếm, trong cửa hàng ngoại trừ Thôi Thanh Phong, còn có cả Thôi Định Sâm, Hứa Chiêu lập tức cười chào hỏi.
Thôi Định Sâm nói: “Đi vào thành phồ à?”
Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ.”
Thôi Định Sâm nói: “Vừa lúc, tôi cũng đi.”
Lại vừa lúc?
Hứa Chiêu không nghĩ nhiều, dù sao trọng tâm công tác của Thôi Định Sâm là trong thành phố, thường xuyên vào thành phố cũng là chuyện thường tình.
Vì thế xe đạp để lại ở Phàm Tiểu Điếm, cậu ôm Hứa Phàm ngồi lên xe Thôi Định Sâm, tới thành phố Tây Châu, nhận lấy năm trăm chiếc bánh trung thu, sau đó trở lại Phàm Tiểu Điếm, dùng bút viết lên bìa cứng mấy chữ:
- Nhận đặt bánh trung thu.
- Bán bánh trung thu.
- Bánh trung thu của nhà máy thực phẩm Tây Châu.
Chữ viết thực sự... xấu.
Thôi Định Sâm nhịn không được nhìn chiêu bài của Phàm Tiểu Điếm.
Thôi Thanh Phong ở một bên nhỏ giọng nói: “Mấy cái này đều do Hứa Chiêu viết hết.”
Thôi Định Sâm hỏi: “Thế sao cháu không viết?”
“Chữ cháu xấu.”
Thôi Định Sâm ăn ngay nói thật: “So với cái này còn đẹp hơn.”
Thôi Thanh Phong vội vàng làm thủ thế “không”, sau đó chỉ chỉ Hứa Phàm, ý bảo Thôi Định Sâm đừng nói xấu Hứa Chiêu, cũng đừng để Hứa Phàm nghe được, không thì Hứa Phàm sẽ thực tức giận, sợ Thôi Định Sâm không tin, Thôi Thanh Phong còn cố ý trêu Hứa Phàm, hỏi: “Tam oa tử, chữ này ai viết thế?”
Hứa Phàm lập tức kiêu ngạo mà nói: “Ba ba của cháu!”
“Đẹp không?” Thôi Thanh Phong nhìn Hứa Phàm hỏi.
“Đẹp.”
Thôi Thanh Phong nói: “Nhưng mà chú thấy không đẹp tí nào.”
Hứa Phàm quả nhiên tức giận, chân giẫm bụp bụp, thở phì phì mà nói: “Rất đẹp!”
“Không đẹp.”
Thôi Thanh Phong cười ha ha.
“Rồi, đừng trêu nó nữa, cháu đi giúp đi, thúc vào lại thành phố một lúc.” Thôi Định Sâm nói.
Thôi Thanh Phong hỏi: “Tiểu thúc, thúc lại vào thành phố làm gì thế?”
Thôi Định Sâm thản nhiên mà đáp: “Có việc bận.”
“Có việc bận? Gạt người rồi, có phải thúc đi gặp bạn trai bé bỏng của chú đúng không?” Thôi Thanh Phong nửa đùa nửa thật nháy mắt với Thôi Định Sâm.
Mặt Thôi Định Sâm bình tĩnh nói: “Đi sang một bên.”
Thôi Thanh Phong cười hắc hắc.
Thôi Định Sâm không để ý tới hắn, cùng Hứa Chiêu nói một tiếng, sau đó lái xe rời đi.
Thôi Thanh Phong cười đi vào Phàm Tiểu Điếm.
Trong cửa hàng Hứa Chiêu đang bận rộn sắp xếp bánh trung thu, để lại bốn hộp ở trong cửa hàng, bỏ thêm hai trăm chiếc vào trong thùng xốp, sau đó không biết lấy từ đâu những miếng dán hình bánh trung thu dán lên, rồi lập tức ôm thùng xốp đi về hướng xe đạp.
Thôi Thanh Phong giật mình hỏi: “Hứa Chiêu cậu đi đâu vậy?”
Hứa Chiêu nói: “Đương nhiên là đi bán bánh trung thu rồi.”
Thôi Thanh Phong hỏi: “Đi chỗ nào bán, bây giờ chưa tới tết trung thu, bán không được đâu, chờ thêm hai ba ngày rồi bán.”
Hứa Chiêu cười nói: “Tớ biết, tớ cũng không có ý định bán.”
Thôi Thanh Phong lại hỏi: “Vậy cậu đi một chuyến trắng tay thế làm gì?”