Edit: Blanche
Hứa Phàm!
Hứa Chiêu sợ hãi nhảy lên, không kịp dựng xe chắc chắn, thẳng tay ném xe đạp ra ven đường, chạy tới bên người Hứa Phàm ngồi xổm xuống, vừa vội nhìn vết thương trên đầu gối Hứa Phàm vừa vội hỏi: “Còn đau chỗ nào nữa?”
“Còn có tay.” Hứa Phàm khóc nói.
Hứa Chiêu nắm tay nhỏ của Hứa Phàm hỏi: “Còn chỗ nào nữa không?”
“Còn có còn có...” Hứa Phàm khóc nhìn xem cánh tay mình, không quá đỏ, cũng không quá đau, vì thế thút thít hai tiếng nói: “Không có.”
Chân tay chỉ rách da một chút, không có vấn đề gì lớn.
Lại kiểm tra thân thể nhỏ, khuôn mặt, sau đầu của Hứa Phàm một lần, Hứa Chiêu lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, quả thật bị dọa sợ rồi.
Lúc này Hứa Phàm cũng không còn cảm thấy đau đến thế, cũng chậm rãi nín khóc.
Hứa Chiêu bình tĩnh lại, vừa lau nước mắt trên mặt Hứa Phàm vừa hỏi: “Con chạy nhanh như thế làm gì?”
Hứa Phàm trả lời: “Nhớ ba ba.”
Trong lòng Hứa Chiêu ấm áp, cười hỏi: “Thật không? Hứa Phàm nhớ ba ba nhiều như thế nào?”
Hứa Phàm nghĩ nghĩ nói: “Con nhớ, nhớ, nhớ ba ba một trăm cái.”
Nhớ ba ba một trăm cái – trong cuộc đời hai tuổi của Hứa Phàm, “một trăm” là một con số siêu lớn rồi.
Trong lòng Hứa Chiêu vui vẻ, cười hỏi: “Nhớ ba ba nhiều như thế?”
“Dạ.” Hứa Phàm mạnh mẽ gật đầu.
“Ba ba cũng nhớ Hứa Phàm một trăm cái.” Nói xong thơm lên khuôn mặt nhỏ của Hứa Phàm một chút.
Hứa Phàm lập tức vui vẻ mà đong đưa cánh tay, bộ dáng có chút ngượng ngùng.
Nhưng chỉ trong chốc lát, đột nhiên Hứa Phàm mở miệng gọi: “Ba ba”
Hứa Chiêu đáp: “Ừ.”
Hứa Phàm lại gọi: “Ba ba.”
“Ba ba ở đây.”
“Ba ba.”
“Ba!”
“...”
Cứ gọi “ba ba” như vậy, hét tới tận khi về nhà, đến cả sân sau, cứ đi theo Hứa Chiêu gọi, cứ sợ rằng Hứa Chiêu sẽ lại bỏ bé rồi biến mất.
Hứa Chiêu dở khóc dở cười, phải ôm Hứa Phàm vào trong lòng, như vậy Hứa Phàm mới không gọi nữa, Hứa Chiêu mới có thời gian hỏi chuyện ngày mùa với Hứa mẫu.
Nhắc tới ngày mùa, mẹ Hứa mang vẻ mặt tươi cười, năm nay quả nhiên là một năm tốt, không chỉ lúa mạch được mùa, đậu nành cũng được mùa, mọi người ai cũng vui, mùa đông năm nay chắc chắn sẽ ấm áp hơn năm trước, mẹ Hứa còn vô cùng vui sướng mà nói: “Hôm nay là tết Trung Thu, lát nữa mẹ sẽ nấu chè đậu cho mấy đứa.” Trước kia mẹ Hứa rất tiếc dùng đậu nấu chè.
Hứa Chiêu nói: “Mẹ ơi, không cần đâu.”
“Vì sao không cần?”
“Con mua rồi.”
“Con mua gì?”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm tới trước xe đạp, nhấc hai cái bao tải phía sau xe vào phòng bếp, vừa mở ra là thấy bên trong ngoại trừ mấy hộp bánh trung thu lớn, còn có hạt dưa, lạc rang, mễ hoa đường, thịt heo, chân giò, sữa đặc, bánh mì, mì sợi, màn thầu, rau dưa đủ thứ, cơ hồ muốn làm nứt cả hai cái bao lớn.
“Oa oa! Thật nhiều món – “ Hứa Phàm còn chưa kịp nói ra chứ “ăn”, cái miệng nhỏ nhắn đã bị mẹ Hứa bịt kín.
Hứa mẫu nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng xuống, nếu bị bọn đại oa nhị oa nghe được, tụi nó sẽ tới đoạt chân giò của con.”
Hứa Phàm nhìn chằm chằm Hứa mẫu, lập tức tỏ vẻ hiểu.
Hứa mẫu bỏ tay ra.
Hứa Phàm không tiếp tục hô lên nữa.
Mẹ Hứa thì nhìn Hứa Chiêu, nhỏ giọng quá: “Vì sao con lại mua nhiều thứ như vậy!”
Hứa Chiêu nói: “Mừng tết Trung Thu ạ.”
“Tết Trung Thu cũng không ăn hết nhiều như vậy.”
“Có thể làm thịt kho.” Hứa Chiêu nói.
“Làm thịt kho tàu.” Hứa Phàm tiếp lời.
Hứa mẫu cố ý liếc mắt lườm Hứa Phàm một cái, vươn tay chọt vào mặt phung phính của Hứa Phàm.
Hứa Phàm biết bà thương mình, cười hì hì nằm sấp lên vai Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cười rồi lại chuyến hướng về Hứa Chiêu, sắc mặt nghiêm khắc nói: “Con lần này tiêu hết bao nhiêu tiền rồi hả? Con mua hạt dưa với lạc rang làm gì? Còn bánh mì, đường đỏ nữa? Tiền không kịp nóng trong tay con luôn hả? Như con vậy sao có thể sống qua ngày hả?”
Hứa Chiêu cười nói: “Này không tốn nhiều tiền mà mẹ.”
Hứa mẫu hỏi: “Không tốn nhiều tiền là bao nhiêu tiền?”
“Hơn hai mươi tệ.”
Hơn hai mươi tệ?
Hứa mẫu lập tức kinh sợ, mắt thấy mẹ sắp phát hỏa, Hứa Chiêu nhanh chóng nói: “Mẹ, lần này con kiếm được ba bốn ngàn tệ.”
Ba – bốn – ngàn – tệ -
Trời ạ!
Trời ạ!
Hứa mẫu ngây dại.
Ngay cả Hứa phụ vẫn luôn không lên tiếng bên cạnh cũng ngây người.
Bọn họ đã sống nửa đời người rồi mà chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, ba bốn ngàn tệ đó, cái này thực sự quá lớn đối với họ!
Một hồi lâu, mẹ Hứa mới mở miệng hỏi: “Con nói gì cơ?”
Hứa Chiêu lặp lại một lần nói: “Con lần này bán bánh trung thu, lời được ba ba ngàn tệ.”
Chân mẹ Hứa nhất thời mềm nhũn.
Hứa Chiêu, cha Hứa nhanh chóng tới đỡ.
Sau một hồi lâu, mẹ Hứa mới lấy lại tinh thần, hỏi: “Hứa Chiêu, con sao lại kiếm được nhiều tiền như vậy? Có phải con làm chuyện xấu gì không, mẹ nói con nghe, không được làm chuyện xấu.”
Hứa Chiêu sợ mẹ Hứa, cha Hứa không chịu nối kinh ngạc, vì thế buông Hứa Phàm xuống, bảo Hứa Phàm vào trong nhà lấy hai cái ghế con tới để ông bà ngồi, sau đó ôm Hứa Phàm vào trong ngực, Hứa Chiêu lời ít ý nhiều mà kể lại chuyện bán bánh trung thu, nói tất cả cho Hứa phụ Hứa mẫu, từ chuyện cậu thuyết phụ xưởng thép, xưởng thuốc lá, chuyện cậu mang theo Hứa Phàm đi quảng cáo khắp nơi, cậu đi đẩy mạnh tiêu thụ ở thành phố, mọi sự kiện chính đều nói ra.
Hứa phụ Hứa mẫu thật ra không quá hiểu, nhưng bọn họ vẫn rõ một chút, con trai đi học, tuy rằng không tốt nghiệp được nhưng đầu óc so với người bình thường thực sự giỏi hơn rất nhiều, cha Hứa mẹ Hứa vừa mừng vừa sợ lại kích động, mãi cho tới khi dùng xong bữa trưa, trời mát mẻ, vốn là thời điểm ngủ trưa nhưng hai người kích động ngủ không được, đi vào nhà tranh nhỏ của Hứa Chiêu, Hứa Phàm.
Trong nhà tranh Hứa Phàm đang để mông trần ngồi trên giường, bên chân trải báo, bên trên đầy sữa đặc, mễ hoa đường, lạc rang, hạt dưa các thứ, Hứa Phàm nhai chop chép, thỉnh thoảng quay đầu nhìn xem Hứa Chiêu còn ở đó không.
Hứa Chiêu đang ngồi trước bàn viết cái gì, trước mặt là từng hộp từng hộp bánh trung thu.
Hứa mẫu nghi hoặc hỏi: “Hứa Chiêu, con lại đang làm gì thế?”
Hứa Chiêu nói: “Con đang làm danh sách.”
“Làm danh sách gì?”
“Tặng quà cho trưởng thôn ạ.” Hứa Chiêu nói
“Tặng quà cho trưởng thôn làm gì?” Hứa mẫu hỏi.
Hứa Chiêu cười nói: “Bọn họ giúp chúng ta nhiều như vậy, nhất là nhà Đại Trang, không tặng quà họ là không bình thường ạ. Phải cảm ơn họ chứ.”
Hứa mẫu đau lòng, nói: “Bánh trung thu quý như vậy, cất bán đi con, chuyện cảm ơn họ giúp đỡ, để mẹ nấu nồi chè gửi qua là được.”
Hứa Chiêu: “...Mẹ, tết Trung Thu qua rồi, bánh Trung Thu không bán được nữa.”
Hứa mẫu kiên định mà nói: “Vậy thì trả lại xưởng lấy tiền.”
“...”
Cuối cùng Hứa Chiêu với Hứa mẫu bàn đi bàn lại, quyết định biếu thôn trưởng một hộp bánh trung thu, bí thư một hộp, nhà bác Trương một hộp, nhà Đại Trang ba hộp, còn lại không tặng thêm thư khác, đưa nhiều lại khiến người khác suy nghĩ, về việc xử sự làm người, Hứa Chiêu khẳng định kém hơn so với Hứa mẫu, cho nên Hứa Chiêu đồng ý, hơn nữa cũng nghe theo mẹ Hứa, chờ tới khi trời tối đen, mọi người đang vội nấu cơm thì lặng lẽ đi đưa quà.
Vì thế, khi hoàng hôn buông xuống, Hứa Chiêu bắt đầu giúp mẹ Hứa làm cơm, tới lúc không sai biệt lắm, Hứa Chiêu mang theo bánh trung thu ra ngoài, Hứa Phàm đang ngồi trong lòng cha Hứa ngắm trăng lập tức chạy tới trước mặt Hứa Chiêu, tay nhỏ thuần thục giữ chặt tay Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu cúi đầu nhìn Hứa Phàm cười nói: “Đi, cùng đi đưa bánh trung thu nhé.”
Hứa Phàm ngẩng đầu, thanh âm bi bô nói: “Cho cả Đại Trang nữa, Đại Trang cũng thích ăn bánh trung thu.”
Hứa Phàm cư nhiên biết Đại Trang thích ăn bánh trung thu?
Hứa Chiêu nhịn không được cười hỏi: “Không phải con ghét Đại Trang sao?”
Hứa Phàm nói: “Con không ghét mà.”
“Con không phải nói nó hay đoạt đồ ăn của con sao?”
“Con, con, con cũng lấy của nó.”
“...”
Hứa Chiêu không biết nói gì, dắt Hứa Phàm tới nhà thôn trưởng, bí thư thôn biếu bánh, cảm ơn trưởng thôn, bí thư thôn rõ ràng, tiếp đến là đưa tới nhà bác Trương, cảm ơn bác Trương cho Hứa Chiêu mượn điện thoại, tiếp tới là nhà lão Vương, chủ yếu cảm lão Vương hằng ngày cho hai đứa Hứa Phàm tới nghe ké radio, dùng một cái radio khiến đầu óc Hứa Phàm phát triển đến thế, có thể gọi là thầy giỏi.
Cuối cùng mới mang theo ba hộp bánh trung thu tới nhà Đại Trang, còn chưa tới nhà Đại Trang, Hứa Phàm đã ôm ô tô chạy trước, còn chưa vào sân đã lớn tiếng gọi: “Đại Trang! Lý Đại Trang! Lý Đại Trang!”
Đại Trang lập tức từ nhà tranh chạy ra, đứng trong sân hỏi: “Tam oa tử, Hứa tam oa tử, cậu gọi tớ cái gì?”
Hứa Phàm nói: “Tớ đến đưa bánh trung thu cho cậu ăn.”
“Bánh trung thu gì?”
“Bánh trung thu ba ba tớ bán, ăn ngon cực!”
“Tớ muốn ăn, nhưng tớ không có tiền.” Đại Trang nói.
“Không cần tiền, ba ba của tớ nói không cần tiền của cậu.”
“Ba ba của cậu thật tốt.”
“Ừ, ba ba của tớ là tốt nhất toàn thôn!”
Mỗi lần Hứa Phàm cùng Đại Trang đối thoại, đều khiến Hứa Chiêu cảm giác không theo kịp, nhất là hai đứa nói chuyện phiếm, phỏng chừng trên thế giới không tìm thấy người thứ ba có thẻ hiểu, có đôi khi Hứa Chiêu nghĩ, có lẽ chính tụi nó không hiểu chính mình với đối phương đang nói gì.
Cho nên Hứa Chiêu không tiếp tục quản hai đứa trẻ, đi vào nhà tranh, tìm ba mẹ Đại Trang, đưa ba hộp bánh trung thu cho ba mẹ Đại Trang, ba mẹ Đại Trang thụ sủng nhược kinh, rồi sau đó liên tục từ chối, Hứa Chiêu thái độ phải vô cùng cứng rắn, lúc này ba mẹ Đại Trang mới chịu nhận.
Hứa Chiêu nhìn ba Đại Trang nói: “Anh Lý, đều có anh chăm sóc em mới lời được ít tiền.”
Ba Đại Trang có chút ngại ngùng mà nói: “Nói gì thế, là tự cậu có bản lĩnh, không thì cũng toàn là cậu chăm sóc cho tụi anh, cậu gọi anh một tiếng thì anh không thể phụ nó được, có việc gì cứ qua tìm anh.”
Hứa Chiêu đứng dậy, cười: “Được, có việc nhất định tìm anh Lý.”
“Nhớ đấy.” Ba Đại Trang nói: “Hứa Chiêu, đừng đi, buổi tối cùng nhà anh ăn cơm.”
“Dạ không, mẹ em nấu cơm rồi.”
“Nhà anh cũng nấu rồi.”
“Mọi người cứ dùng ạ, tết Trung Thu vui vẻ.”
Hứa Chiêu nói xong rồi đi ra khỏi nhà Đại Trang, ôm Hứa Phàm đi về nhà, trên đường gặp phải Hứa đại oa Hứa nhị oa, nhưng tụi nó không để ý Hứa Chiêu, thở phì phì mà đi rồi.
“Ba ba, là đại oa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm nhìn nói với Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nói: “Ba thấy rồi.”
“Nó không để ý tới con.”
“Con cũng không để ý nó nữa.”
“Dạ.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm về nhà, mẹ Hứa vừa mới dọn mâm cỗ trung thu ra sân, cả bàn tràn đầy món ăn, thịt kho tàu, gà đắp đất, đậu sừng xào, canh đậu phụ, tay nghề mẹ Hứa rất tốt, mỗi món đều đẹp mắt thơm ngon.
Bên cạnh đó còn có bánh trung thu, lạc rang, hạt dưa, nước trái cây, bánh màn thầu, đây chính là bữa ăn tốt nhất từ ngày Hứa Chiêu tới thế giới này, đồng thời cũng là bữa ngon nhất của Hứa phụ, Hứa mẫu.
“Oa! Oa oa!” Hứa Phàm đứng trước bàn nhỏ, hai mắt tỏa sáng.
“Không được dùng tay bốc.” Hứa Chiêu nói.
Hứa Phàm lập tức đáp: “Con biết, người lớn chưa ăn, trẻ nhỏ không được ăn, không được dùng tay bốc, phải phải phải... dùng đũa.”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, tỏ vẻ khen ngợi: “Không sai, Hứa Phàm là một bảo bảo thông minh nha.”
“Dạ, con chính là một bảo bảo thông minh.” Hứa Phàm cao hứng mà nói.
Nói xong thì nhanh chóng dọn ghế nhỏ ra sân, để bốn ghế trước bàn, sau đó gọi ông bà ba ba ngồi xuống, khi bốn người vui vẻ ngồi xuống, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.