Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 53: Chương 53




~~~~ Chương 53 ~~~~

Edit: Blanche

Chị dâu hai tới làm gì?

Lại muốn gây sự sao?

Hứa Chiêu nhanh chóng dừng xe trâu trước sân nhà, ôm Hứa Phàm vào nhà tranh, nghĩ rằng sẽ lại giương cung bạt kiếm, không nghĩ tới chị dâu hai đơn phương khóc rống, hóa ra là chuyên của Hứa Hữu Thành, hình thức xử phạt Hứa Hữu Thành đã được định đoạt – cố ý gây thương tích, tù có thời hạn bốn tháng, mà còn phải đền tiền toàn bộ thuốc men, không tính vào thời hạn thi hành án (?).

Ở niên đại này đã là trừng phạt rất nặng rồi!

Chị dâu hai khóc tới thương tâm, nói là không có tiền đền thuốc men, nói là giờ khổ sở lắm, nói nhị oa về sau ngẩng đầu thế nào được, nói là mình không muốn sống nữa.

Mẹ Hứa thờ ơ, thậm chí cũng nói bóng gió rằng mình không có tiền, mà quả thật bà không có tiền.

Cha Hứa thì hơi run run tay, không biết là di chứng của trúng phong hay bởi vì Hứa Hữu Thành ngồi tù, dù sao tay run bần bật, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Hứa Phàm nhu thuận ngồi ghé vào vai Hứa Chiêu, ánh mắt ngập nước nhìn chị dâu hai Hứa gia, tay nhỏ ôm chặt cổ Hứa Chiêu, thanh âm chị dâu càng ngày càng lên cao, khuôn mặt của bé cũng càng ngày càng vùi sâu vào người Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu ở trong nhà tranh một lát, nói rõ rằng người bị thương là ba Đại Trang để chấm dứt hành vi khóc lóc ăn vạ này, rồi bế Hứa Phàm ra ngoài, lần nữa kéo xe lên thị trấn.

Trên đường, khuôn mặt Hứa Phàm đầy nghi hoặc hỏi: “Ba ba, vì sao bác gái hai lại khóc ạ?”

Hứa Chiêu trả lời: “Bởi vì bác hai của con bị công an bắt đi rồi.”

“Vì sao lại bắt đi ạ?” Hứa Phàm bi bô hỏi.

“Bởi vì bác hai lấy dao chém người.”

“Dao, dao, không được dùng để chém người.”

“Đúng rồi.”

Hứa Phàm ngừng một chút, như là đang tự hỏi cái gì, sau đó vừa nghiêm túc vừa nghiêm khắc mà nói: “Ba ba! Chém người thì phải đánh mông!”

Hứa Chiêu cười rộ lên nói: “Đúng, chém người là phải bị đánh mông.” Hứa Chiêu thêm chữ “bị” vào câu của Hứa Phàm.

“Đánh mông đau lắm.”

“...”

Hứa Hữu Thành là trừng phạt đúng tội, Hứa Chiêu tuyệt đối không đồng tình, dù sao một nhát chém kia của Hứa Hữu Thành quá nguy hiểm, nếu lúc ấy mạnh tay hơn một chút, có thể ba Đại Trang đã không giữ nổi mạng, hoặc là lúc ấy chuyển hướng chém trúng cậu, cậu cũng sẽ không sống nổi, chỉ là, nhìn chị dâu khóc thành như vậy, trong lòng có hơi lung lay một chút. Nhưng sau khi nghe Hứa Phàm “hồ ngôn loạn ngữ” liền nghĩ thông, tâm tình cũng vui vẻ hẳn lên, gọi: “Hứa Phàm.”

Hứa Phàm quay đầu lại kêu: “Ba ba, sao thế ạ?”

Hứa Chiêu cười nói: “Con ngồi chắc.”

“Ngồi chắc làm gì ạ?” Hứa Phàm luôn có một bụng đầy thắc mắc.

Hứa Chiêu kiên nhẫn mà nói: “Ngồi chắc rồi chúng ta nhanh chóng lên thị trấn.”

“Sao lại nhanh chóng ạ?”

Tiếng nói Hứa Phàm vừa dứt, Hứa Chiêu liền đẩy nhanh tốc độ của xe trâu, là tăng tốc từ từ, nên cũng không khiến Hứa Phàm thấy khó chịu, ngược lại vì tốc độ xe trâu càng ngày càng nhanh, tay nhỏ của nhóc kia bám chặt lấy thành xe cười khanh khách không ngừng, tới thị trấn rồi vẫn chưa chán giục Hứa Chiêu nhanh hơn một chút, nhưng thị trấn khắp nơi toàn người là người, căn bản nhanh không nổi.

Hứa Chiêu chậm rì rì mà kéo Hứa Phàm tới trước xưởng thép, nhờ vào sự giúp đỡ của Vân tỷ, cậu tìm được giám đốc xưởng, đặt một lô ống thép, cũng đặt cọc trước ba mươi phần trăm, nói là dựng nhà kính trồng rau.

Không chỉ vậy, cậu còn trêu nói rằng nếu trong một tháng không kiếm được hoàn vốn, sẽ mang rau tới trả nợ, không nghĩ tới giảm đốc nói không thành vấn đề, không ít đơn vị hợp tác của xưởng thép lấy đồ trả nợ, bởi vì mấy năm nay mua bán đều coi là “đầu cơ trục lợi”, mọi người đều là lấy vật đổi vật.

Hứa Chiêu không ngờ thuận lợi như vậy, trong lòng lại cảm kích Thôi Định Sâm lần nữa, nghĩ lát nữa tới nhà họ Thôi sẽ nói tin tức tốt này cho Thôi Định Sâm, tiếp đó bế Hứa Phàm tới các hàng quán trên trấn, mua thanh trúc, mua màng nhựa, dây nilong, dây thừng..., mua hơn nửa xe trâu, còn đang muốn mua nữa, Thôi Thanh Phong đột nhiên xuất hiện.

“Hứa Chiêu!” Thôi Thanh Phong vui vẻ gọi.

Hứa Chiêu kinh ngạc hỏi: “Thanh Phong, sao cậu lại ở chỗ này?”

Thôi Thanh Phong nói: “Tớ tới tìm cậu đó.”

“Tìm tớ, tìm tớ làm gì?”

“Giúp cậu mua đồ đó.” Thôi Thanh Phong vui vẻ mà nói.

“Vậy sao cậu biết tớ ở chỗ này?”

“Tiểu thúc nói cho tớ biết.” Thôi Thanh Phong cười hì hì: “Tiểu thúc của tớ giỏi không? Thúc nói là cậu đang đi mua vật liệu làm nhà kính, chắc chắn sẽ tới chỗ này, nói đồ thì nhiều mà cậu còn mang theo con nhỏ, chắc chắn sẽ rất mệt, nên để tớ tới giúp, có thể làm công cho cậu kiếm tiền cũng được.”

Thôi Định Sâm thực sự thông minh quá!

Hứa Chiêu nhịn không được hỏi: “Tiểu thúc cậu giờ đang ở đâu?”

“Lên thành phố rồi, công ty thúc mới mở thêm chi nhánh, cần thúc có mặt chỉ đạo.” Thôi Thanh Phong nói xong đột nhiên nhớ tới cái gì, lấy một tờ giấy từ túi quần ra đưa cho Hứa Chiêu, nói: “Đúng rồi, đây là số điện thoại tiểu thúc nhờ tớ đưa cho cậu, nói là nếu cậu gặp vấn đề gì về gieo trồng có thể hỏi thúc, một cái là điện thoại công ty, một cái là điện thoại nhà riêng, nếu gọi tới công ty không được thì gọi tới nhà thúc ấy.”

“Nhà thúc?” Hứa Chiêu nhìn những con chữ cứng cáp hữu lực, cực kì giống với con người Thôi Định Sâm, đẹp không giống người thường.

Thôi Thanh Phong trả lời: “Đúng vậy, thúc ấy có ba cái nhà, một cái ở thị trấn, một cái trong thành phố, còn một cái chính là nhớ tớ đó, mỗi nhà đều có điện thoại riêng. Tiểu thúc vẫn nói là chưa đủ, còn nói cái gì mà vốn lưu động với tài chính gì gì đó, vì tiểu thúc vẫn muốn tiếp tục mở rộng công ty đó.”

Lợi hại như vậy!

Hứa Chiêu nhịn không được hỏi: “Thanh Phong, tiểu thúc cậu giỏi như vậy, sao cậu không đi theo thúc?”

Thôi Thanh Phong giải thích với Hứa Chiêu: “Tiểu thúc tớ cũng phải qua một hai năm mới lợi hại như thế, trước kia có chút tiền vốn, nhưng thúc ấy khi đó vàng thau lẫn lộn, thúc nói tớ rất ngốc, tạm thời không thể đi theo được, trước cứ để tớ tiếp xúc với xã hội mấy năm, mở mang đầu óc rồi thì theo thúc, cậu ngẫm xem, ngay cả người thông minh như tiểu thúc còn bị lừa, tớ có thể đi sao?”

Hứa Chiêu tự hỏi trong chốc lát, tiếp lời: “Có lý.”

“Cho nên, đầu tiên phải tự mình rèn luyện, còn có, số điện thoại cậu nhớ cất ký, tiểu thúc tớ đồng ý giúp cậu, khẳng định về sau cậu bớt rất nhiều đường vòng, được rồi, không nói cái này nữa, cậu muốn mua gì? Còn gì chưa mua được không?”

Thôi Thanh Phong nói xong thì nhìn lên xe trâu, thấy bên cạnh vật liệu làm nhà kính còn có một nhóc béo, bé mặc áo ngắn tay màu xám, quần nhỏ, một tay ôm cái xe đồ chơi, một tay cầm một miếng mễ hoa đường, cái miệng nhỏ nhắn chóp chép ăn kẹp, khá là chuyên tâm, căn bản không chịu ảnh hưởng từ gì hết, đây không phải là Hứa tam oa tử Hứa Phàm sao?

“Hứa tam oa tử!” Thôi Thanh Phong hô một tiếng.

Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn Thôi Thanh Phong, trên cái miệng nhỏ còn dính đầy đường, thấy Thôi Thanh Phong dí sát mặt vào, tưởng rằng Thôi Thanh Phong muốn cướp kẹo mình đang ăn, bé nhanh chóng xoay người đi, kiên định mà nói: “Cháu, không cho chú ăn!”

Thôi Thanh Phong cười nói: “Cho chú một miếng nhỏ thôi không được sao?”

“Không được.” Hứa Phàm vẫn kiên quyết một câu.

“Một miếng thôi.” Thôi Thanh Phong nài nỉ nói.

“Không được.”

“Nhà chú còn có đậu phộng, bà ngoại Thôi của nhóc còn mua thật nhiều đồ ăn, sữa, bánh mì nữa cơ.”

Thật nhiều đồ ăn –

Hứa Phàm bắt đầu dao động, lập tức sửa miệng nói: “Cho chú một miếng nhỏ.”

Hứa tam oa tử thực sự thông minh nha! Thôi Thanh Phong cười rộ lên, nói với Hứa Chiêu: “Hứa Chiêu, tam oa tử nhà cậu thật sự keo kiệt.”

Hứa Chiêu phản bác nói: “Ai nói, bé nhà này hơi bị hào phóng đó.”

Thôi Thanh Phong cười không phản bác, hắn chưa từng thấy Hứa Phàm hào phóng bao giờ, chắc là chỉ hào phóng với Hứa Chiêu thôi, giống hệt như tiểu thúc của hắn, chỉ hào phóng với người của mình.

Hứa Chiêu nói: “Được rồi, không nói nữa, chúng ta đi mua đồ đi.”

Thôi Thanh Phong đáp: “Đi.”

Thôi Thanh Phong phụ kéo xe, Hứa Chiêu bế Hứa Phàm, tiếp tục mua đồ trong thị trấn, tới tận trưa, dù đã mua rất nhiều đồ vật, xe trâu tràn đầy nhưng vẫn không mua xong, không có cách nào khác, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong mang theo Hứa Phàm về thôn Nam Loan trước.

Lúc chiều, Hứa Phàm ở lại thôn, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong lại một lần nữa lên thị trấn, lúc này mới đem được hoàn chính các vật liệu về, xưởng thép cũng đã đưa ống thép tới.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hứa Chiêu tổ chức lễ dựng xà ở nhà mới, tại căn phòng vẫn chưa hoàn thiện, mọi người ngồi ngoài sân, treo pháo, cầm giỏ trúc đựng đầy đậu phộng, kẹo đường, hạt dưa, bánh ngô..., vô cùng vui vẻ.

Pháo vừa vang lên, các công nhân xây phòng lập tức từ bốn phương tám hướng tát đậu phộng, kẹo đường linh tinh, cơ hồ toàn thôn đều tới đây, không khí vui mừng náo nhiệt tràn ngập, ngay cả Hứa Phàm, Đại Trang cũng gia nhập đội ngũ hứng trái cây, không đúng, Hứa Phàm, Đại Trang là nhặt.

Bên cạnh là cha Hứa, mẹ Hứa lệ nóng doanh tròng, hai người phấn đấu cả đời được căn nhà ngói ba gian cho con cả con hai ở, con cả con hai lại không hiếu thuận, cả hai nghĩ rằng đời này mình chỉ có thể ở nhà tranh, không ngờ tới con út lại có tiền đồ, lại có tiền đồ như vậy.

Nhị lão nhịn không được vươn tay gạt lệ.

Tiếng pháo qua đi, Hứa Phàm từ trong đám người chui ra, bởi vì Hứa Chiêu đã dặn trước, cho nên Hứa Phàm không dám vào giữa đám đông để nhặt, sợ bị giẫm phải, nên chỉ cùng Đại Trang nhặt ở bên cạnh, nhặt được bốn gói đậu phộng hồng hồng, vui tươi hớn hở mà đưa cho ông một cái, bà một cái, ba ba một cái, chính mình một cái, hơn nữa còn khoe với Hứa Chiêu: “Đại Trang chỉ nhặt được ba cái, còn nhặt được bốn!”

Hứa Chiêu nói: “Hứa bảo bảo, con giỏi quá!”

Hứa Phàm gật đầu thật mạnh, trịnh trọng mà nói: “Con rất giỏi!”

Gương mặt tràn đầy tự tin làm Hứa Chiêu thích cực kỳ, véo véo gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Phàm, hung hăng thơm một cái, làm Hứa Phàm cười khanh khách. Hứa Chiêu phát hiện, Hứa Phàm rất thích được cậu ôm thơm, mỗi lần đều sẽ vui tới hai mắt sáng lấp lánh, vô cùng đáng yêu.

Hứa Chiêu cười ôm Hứa Phàm nhìn căn nhà mới một cái, ba gian nhà đã xây xong, còn phóng bếp và tường sân sẽ rất nhanh hoàn thiện, cũng không cần nhiều người như vậy nữa, lúc này chỉ khâu sau tai ba Đại Trang cũng đã cắt, vừa lúc cùng với những công nhân khác, dựa theo yêu cầu của Hứa Chiêu dựng nhà kính cùng ngày, hấp dẫn không ít chú ý của thôn dân, mọi người sôi nổi thảo luận.

“Ba Đại Trang, các anh đang làm gì thế?”

“Hứa Chiêu, chẳng nhẽ lại xây thêm nhà nữa à?”

“Hứa Chiêu, nghĩ cho kĩ, con sao lại mua mấy cái thứ kia.”

“Ôi, tiểu Hứa Chiêu, con thế này lãng phí đất quá.”

“...”

Hứa Chiêu bị mọi người hỏi nhiều quá, không có cách nào đành thành thật trả lời: “Đó là cái nhà kính, để trồng rau ạ.

Thôn dân ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.