~~~~ Chương 56 ~~~~
Edit: Blanche
Đưa sách?
Sách gì?
Hứa Chiêu chậm nửa nhịp mới phản ứng được, là sách về nông nghiệp, nhưng buổi chiều cậu mới nói, không ngờ buổi tối Thôi Định Sâm đã mang tới đây, cậu giật mình, vui vẻ cực kì mà nhìn Thôi Định Sâm, không thể tin được hỏi: “Tiểu thúc, là sách nông nghiệp ạ?”
“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu.
“Nhanh như vậy ạ?” Tốc độ làm việc của Thôi Định Sâm thực sự rất nhanh.
Thôi Định Sâm vẫn bình tĩnh mà nói: “Tiện thể tìm thêm mấy quyển khác.”
Hứa Chiêu cao hứng mà nói: “Cảm ơn tiểu thúc,“
“Ừ, cầm đi.”
Hứa Chiêu lập tức vươn tay ra nhận, nhanh chóng nương theo ánh đèn ô tô mà nhìn tên những quyển sách.
Còn Thôi Định Sâm thì cực kỳ lễ phép mà hỏi thăm cha Hứa mẹ Hứa.
Hai người nhiệt tình mời Thôi Định Sâm vào nhà.
Hứa Chiêu nhanh chóng cất sách vào phòng mình, để cha mẹ tiếp tục đút cơm cho Hứa Phàm, còn cậu thì dùng đen pin đưa Thôi Định Sâm tham quan nhà mới một lần, sau đó đưa Thôi Định Sâm ra nhà kính trồng rau theo yêu cầu của Thôi Định Sâm, trên đường đi Hứa Chiêu vẫn luôn dùng đen pin soi đường cho Thôi Định Sâm, để Thôi Định Sâm không giẫm phải bùn đất, thập phần cẩn thận.
Thôi Định Sâm nhịn không được nhìn Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Tiểu thúc, làm sao vậy?”
Thanh âm trầm thấp của Thôi Định Sâm nói: “Tôi không phải nhóc béo, không cần chiếu cố tôi như vậy.”
Hứa Chiêu 囧 một chút, giải thích thay Hứa Phàm: “Tiểu thúc, con cháu không gọi là nhóc béo, bé nhà cháu gọi là Hứa tam oa tử, hơn nữa con cháu không mập, về sau thúc đừng gọi nó là nhóc béo nữa, sẽ để lại bóng ma tâm lý cho nó.”
Thôi Định Sâm im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Cậu thức sự rất bênh nó.”
“...” Đương nhiên, con cậu cậu không bênh thì ai bênh?
Thôi Định Sâm không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, nhanh chân hướng về phía nhà kính.
Hứa Chiêu cầm đèn pin đi theo.
Đến khu nhà kính rồi, Thôi Định Sâm cầm đèn pin, nghiêm túc mà vào trong quan sát tỉ mỉ một lần, rồi lại đi vòng quanh một vòng, chuyên nghiệp nói: “Phòng lạnh (?) là cậu đào sao?”
“Dạ.” Hứa Chiêu đáp.
“Kích thước bao nhiêu?”
Hứa Chiêu đáp: “Sâu 60cm và rộng 50cm ạ.”
“Trong đó có những gì?”
“Mùn gỗ, cỏ dại, vỏ đậu, còn có phân trâu.”
Thôi Định Sâm nghe xong gật đầu, rồi lại hỏi: “Cây giống đã mua hết chưa?”
Hứa Chiêu đáp: “Cháu đã mua xong rồi, còn trồng thử mỗi loại một ít, phát triển rất tốt.”
“Trồng thử.” Thôi Định Sâm có chút kinh ngạc.
Tiếp đó Hứa Chiêu đưa Thôi Định Sâm vào phòng kho, trong đó có ba thùng xốp, trong mỗi thùng đều có một nhà kính trồng rau thu nhỏ, bên trong gieo cà, cà chua, dưa chuột, rau xanh, tất cả đều phát triển xanh mởn, rau xanh còn cao thêm cả một gang tay.
Thôi Định Sâm ngạc nhiên nhìn Hứa Chiêu: “Tất cả đều là cậu trồng sao?”
Hứa Chiêu gật đầu nói: “Cháu sợ mua phải giống kém, hoặc là đất có vấn đề linh tinh nên đã trồng thử một ít.”
Hồi còn trẻ, Thôi Định Sâm không chỉ thông minh mà còn rất chăm chỉ chịu khó, là một người đã giỏi giang từ nhỏ như thế, rất ít người có thể khiến y thấy tán thưởng và bội phục, chỉ là lúc này đây Hứa Chiêu lần thứ hai khiến y nể phục, nhịn không được phải nhìn chằm chằm Hứa Chiêu.
Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Tiểu thúc sao vậy?”
Thôi Định Sâm nói: “Tôi thấy cậu cũng khá giỏi.”
Giỏi cũng còn chia ra khá với không khá à?
Hứa Chiêu cười nhẹ, nói: “Cảm ơn tiểu thúc khích lệ.”
Thôi Định Sâm nói: “Rau xanh lớn lên không tệ.”
“Còn ăn ngon nữa.”
“Ăn ngon?” Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu.
“Ăn ngon lắm ạ.” Hứa Chiêu gật đầu nói, lúc này mới đột nhiên nhớ ra là Thôi Định Sâm tới vào giờ ăn cơm, có lẽ chưa dung bữa, không nhịn được hỏi: “Tiểu thúc, có phải thúc chưa ăn trưa đúng không?”
“Chưa.”
Quả nhiên!
Hứa Chiêu ngại ngùng hỏi: “Thúc đói bụng không ạ?”
“Có chút.”
“Nếu không, cháu nấu mì cho thúc nhé?”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, nương theo ánh sáng đèn pin, khuôn mặt của Hứa Chiêu càng thêm hoàn mỹ, cõi lòng luôn tĩnh lặng lại nhiều lần rung động vì Hứa Chiêu, y gật đầu nói: “Được.”
“Vậy dùng chỗ rau xanh này nhé thúc?” Hứa Chiêu hỏi.
“Được.”
Vì thế Hứa Chiêu hái hết chỗ rau xanh, vào phòng bếp nhóm lửa, vừa rửa rau vừa luộc mì sợi. Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Thôi Định Sâm quần áo ngay ngắn mà ngồi ở trước bếp lò, đang thổi lửa, tuy rằng thoạt nhìn không hợp nhau nhưng Thôi Định Sâm vẫn đẹp trai không lời nào nói hết, Hứa Chiêu biết Thôi Định Sâm cùng là người từng trải qua những ngày tháng nghèo khổ, cho nên cũng không cản Thôi Định Sâm nhóm lửa, mà tiếp tục bận rộn.
Phi thơm hành, đun nước, đợi nước sôi lục bục thì bỏ một nắm mì sợi vào trong, thêm chút rau xanh, cũng đánh thêm một quả trứng, chỉ chốc lát sau, một bán mì trứng thơm ngào ngạt ra lò.
Đặt bát mì lên mặt thớt, Hứa Chiêu hỏi Thôi Định Sâm: “Tiểu thúc, cũng không tệ lắm nhỉ.”
“Ừ.” Thôi Định Sâm gật đầu.
“Mời thúc ăn ạ.”
“Cùng ăn.” Thôi Định Sâm gọi Hứa Chiêu lại.
“Cháu ăn trưa rồi.” Hứa Chiêu nói.
Thôi Định Sâm chọc thủng lời nói dối của Hứa Chiêu: “Cậu chưa ăn xong đã phải dẫn tôi đi thăm nhà kính rồi.”
Hứa Chiêu đành phải lấy thêm một cái chén nhỏ, gắp ra một ít mì sợi rồi cùng Thôi Định Sâm ngồi luôn trong bếp dùng bữa. Đôi đũa mới chạm tới sợi mì thì một quả trứng gà đã được đặt vào trong bát, Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm nói: “Cậu ăn đi.”
Hứa Chiêu: “...”
Thôi Định Sâm không nhìn Hứa Chiêu, cúi đầu ăn mì sợi rau xanh, nói: “Mùi vị không tệ.”
Hứa Chiêu hỏi: “Rau ngon lắm đúng không ạ?”
“Ừ, nấu cũng không tồi.”
“Dạ, thúc mau ăn đi.”
Hứa Chiêu đang chuẩn bị ăn bỗng nghe thấy tiếng Hứa Phàm truyền tới từ nhà chính: “Ba ba! Ba ba!”
Hứa Chiêu lập tức đáp: “Ba ở đây.”
“Ba ba ở chỗ nào ạ?”
“Trong phòng bếp.”
Hứa Chiêu vừa mới dứt lời, Hứa Phàm đã ôm xe đồ chơi chạy tới nhìn Hứa Chiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười tươi, vui vẻ mà gọi: “Ba ba! Sao ba lại ở chỗ này thế!”
“Đang nấu cơm đó.” Hứa Chiêu cười sờ sờ khuôn mặt Hứa Phàm, hỏi: “Con đang làm gì thế?”
“Con với ông đang nghe radio.”
“Vậy sao lại không nghe nữa rồi?” Hứa Chiêu hỏi.
Hứa Phàm ôm chân Hứa Chiêu nói: “Bà không cho nghe, bà nói phí điện, nên không cho con với ông nghe nữa, nói là cho ba ba nghe thời tiết.” Ý là nghe dự báo thời tiết.
Thực sự đúng là tính cách tiết kiệm của mẹ Hứa, Hứa Chiêu mỉm cười cho qua, hỏi tiếp: “Nên con tới tìm ba?”
“Dạ.”
Hứa Chiêu cười hỏi: “Có ăn mì không?”
“Ăn.”
Hứa Chiêu lập tức lấy một cái chén con từ tủ bát ra, gắp cho Hứa Phàm mấy sợi mì, rồi lại đem toàn bộ trứng gà trong bát cho Hứa Phàm, một màn này rơi vào mắt Thôi Định Sâm, y nhìn Hứa Phàm, rồi lại nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Đều cho nó, cậu ăn cái gì?”
Hứa Chiêu nói: “Trong bát cháu vẫn còn mà.”
Thôi Định Sâm không nói gì nữa, gắp thêm ít mì của mình vào bát Hứa Phàm.
Hứa Phàm lập tức bi bô: “Cháu cảm ơn Thôi Nhị gia ạ.”
Động tác trên tay Thôi Định Sâm khẽ dừng, xong bỗng lại lưu loát hơn rất nhiều, ánh mắt cũng nhu hòa đi, nói: “Ăn đi, ăn xong đi ra ngoài chơi một chút, tiêu thực.”
Hứa Phàm đáp: “Dạ.”
Sau khi ăn xong, vì sơ Hứa Phàm bỏ ăn tối, Hứa Chiêu thực sự dắt Hứa Phàm đi ản bộ, đi theo còn có Thôi Định Sâm, ba người đi lại trong thôn, thi thoảng có tiếng trâu, dê, vịt, ngan, chó kêu lên, mỗi khi có tiếng kêu, Hứa Phàm sẽ lại bắt chước một lần, vì thế bên tai Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm toàn là tiếng kêu bi bô của động vật hỗn loạn:
“Mị ~~”
“Beee!”
“Quạc quạc!”
“Muuu ~”
“Gâu! Gâu! Gâu gâu gâu!”
Chỉ là đang đi chợt nghe thấy phía trước có tiếng huyên náo, Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm nhanh chóng tiến lên liền thấy trong thôn có hai hộ gia đình đang cãi nhau, hấp dẫn không ít thôn dân vây xem, hai hộ này càng nói càng hang, Hứa Chiêu sợ hãi nhanh chóng kéo Hứa Phàm ra, nhìn lại, thấy Hứa Phàm đang được Thôi Định Sâm ôm vào trong ngực.
Tư thế ôm trẻ con của Thôi Định Sâm cứng ngắc, một lời khó nói hết.
Thân thể tiểu Hứa Phàm lại càng cứng ngắc hơn, bình thường thấy Hứa Phàm nhiệt tình với Thôi Định Sâm, thực ra đều là là do cuồng nhiệt ô tô lớn mà thôi, với cả khi đó có Hứa Chiêu bên cạnh, Hứa Phàm mới dám nhiệt tình chủ động như vậy, nếu như Thôi Định Sâm không có ô tô lớn hay không có Hứa Chiêu bên người, Hứa Phàm nhất định sẽ tránh Thôi Định Sâm thật xa.
Có thể là bởi vì Hứa Phàm hoặc trẻ con trong tiềm thức đều sợ những nam nhân nghiêm túc như Thôi Định Sâm, cho nên bị Thôi Định Sâm ôm như vậy, cả người Hứa Phàm đều không ổn, vừa nhìn thấy Hứa Chiêu, bé đã tủi thân muốn khóc, lập tức giang tay, thân thể nhỏ cố hướng về phía Hứa Chiêu: “Ba ba, ôm một cái, ôm con một cái.”
Hứa Chiêu nhanh chóng đón lấy Hứa Phàm.
Thôi Định Sâm lập tức phủi bụi đất trên người.
“Cảm ơn tiểu thúc.” Hứa Chiêu nói.
Thôi Định Sâm mặt không đổi sắc mà nói: “Không có gì.”
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, đi theo Thôi Định Sâm trở về, đột nhiên nghe thấy trong đám người có ai đó đang thảo luận về Hứa Chiêu:
“Hứa Chiêu dựng cái lều lớn kìa làm gì?”
“Nghe nói là trồng rau bán đó.”
“Bán rau? Đùa à, lớn như vậy rồi còn có ý tưởng đi bán rau? Chờ xem, chắc chắn lỗ vốn.”
“Chắc chắn tiêu rồi, có khi thuế lương thực năm sau cũng không nộp nổi.”
“Cái này cũng không hẳn đâu, tôi thấy Hứa Chiêu rất giỏi, chỉ là nghe chị dâu nó nói là nó chẳng đứng đắn gì, ỷ vào là mình đẹp nên tới trường quyến rũ người ta, hiện tại lại biết có tiếng nói trong thôn như thế, mấy người thấy sao? Vừa rồi có một người đàn ông lái xe tới tìm nó, chắc chắn là đối tượng nó quyết rũ đấy.”
Cậu quyến rũ Thôi Định Sâm – Hứa Chiêu bỗng cảm thấy xấu hổ mà nhìn Thôi Định Sâm.
Thôi Định Sâm cùng lúc nhìn qua.