Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 68: Chương 68




~~~~ Chương 68 ~~~~

Edit: Blanche

Tiểu thúc mua áo cho Hứa Phàm thì rộng, mua cho hắn thì nhỏ, mua cho Hứa Chiêu lại vừa vặn... Tiểu thúc đối xử với Hứa Chiêu... Không có khả năng, tiểu thúc thích nam sinh thanh tú nhã nhặn, không phải là kiểu người giống Hứa Chiêu.

Không thể là Hứa Chiêu! Tuy rằng Hứa Chiêu không đẹp bằng một vài người, nhưng tiểu thúc đối xử với Hứa Chiêu tốt như vậy, cũng hiểu rõ Hứa Chiêu như vậy, đây là ý gì?

Lần đầu tiên ngoài cuộc thi ở trường ra mà Thôi Thanh Phong cảm thấy khó hiểu như vậy, hắn không ngừng phủ định, phủ định rồi lại khẳng định, sau đó nằm trên giường lăn lộn suy nghĩ về vấn đề này, nếu đúng thì làm sao mà nếu sai thì phải làm sao... Trong đầu đủ loại lý do, thích hay không thích.

Trong lòng vừa nghĩ tới tiểu thúc, lại nghĩ về Hứa Chiêu.

Trong lúc này Hứa Chiêu cũng không nhớ tới Thôi Thanh Phong, mà đang suy nghĩ về Thôi Định Sâm, sao Thôi Định Sâm có thể tặng quà quý như vậy, tuy rằng cái áo lông này vì kỹ thuật ở đây chưa cao, nhưng so với những loại áo thông thường thì nhất định vô cùng sa hoa.

“Đắt lắm à?” Mẹ Hứa hỏi.

Hứa Chiêu gật đầu.

Mẹ Hứa nhịn không được sờ sờ mặt vải, tuy rằng không nhận ra đây là loại vải gì nhưng chắc chắn là vải tốt, nhịn không được nói: “Nếu không thì trả lại đi con?”

“Nhận cũng đã nhận rồi, sao trả lại được ạ?” Hứa Chiêu nói.

Mẹ Hứa hỏi: “Vậy làm sao giờ?”

Hứa Chiêu thoáng nghĩ một chút, nhận quà cũng đã nhận, nói: “Vậy sau này con mua tặng lại thúc ấy, có qua có lại.”

“Vậy cũng được, dạo này hơi ấm lên nhưng mấy ngày nữa có tuyết rơi, con mặc cái này đảm bảo không lạnh.” Mẹ Hứa đang nói, thoáng nhìn Hứa Phàm bên giường, nói: “Hứa Chiêu, con xem, tam oa tử nhà chúng ta đang làm gì kìa?”

Hứa Chiêu nhìn lại, Hứa Phàm đang đứng cạnh giường gắng sức mặt bộ đồ mới, chính là áo lông Thôi Định Sâm mua tặng. Tuy rằng rộng nhưng không thể nào mặc ra ngoài áo bông dày của Hứa Phàm được, nhưng Hứa Phàm nhất quyết phải mặc được vào, đang cố gắng nhét tay mập vào ống tay áo.

“Hứa Phàm, con đang làm gì thế?” Hứa Chiêu hỏi.

Tay phải Hứa Phàm đã xỏ được vào áo mới, mặt tràn ngập cảm giác thành công mà nói: “Ba ba, con đang mặc áo mới, nhìn đẹp quá đi.”

Hứa Chiêu: “...” Còn chưa mặc xong đã thấy đẹp, có phải tự luyến quá rồi không.

Mẹ Hứa: “...”

“Không phải mặc như vậy.” Hứa Chiêu vỗ nhẹ vào mông Hứa Phàm một cái, sau đó cởi áo khoác mới và áo bông cũ ra, thay áo lông, bé liền vui vẻ mà nói: “Ba ba, con đẹp không?”

“Đẹp đẹp.”

Hứa Chiêu khen có lệ một câu, rồi vào phòng bếp nấu nước nóng, để Hứa Phàm rửa ráy, giờ đã là mùa đông, cũng là lúc tang trưởng, quả nhiên Hứa Phàm béo ra một chút, nhưng không phải quá béo, rất ưa nhìn.

Tẩy sạch rồi, Hứa Chiêu nhét Hứa Phàm vào trong chăn, Hứa Chiêu cũng đắp chăn cùng, ôm Hứa Phàm, cùng Hứa Phàm nói chuyện: “Hứa Phàm, hôm nay là sinh nhật con, ba ba lại chúc con sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn ba ba.” Hứa Phàm vô cùng lễ phép mà nói cảm ơn, hỏi: “Ba ba, sinh nhật là có bánh sinh nhật ạ?”

“Không sai, sinh nhật sẽ được ăn bánh sinh nhật.”

Hứa Phàm lập tức nói: “Vậy, vậy, vậy, ba ba, ngày mai cũng là sinh nhật.”

“Vì sao?”

“Bánh sinh nhật ăn ngon.”

“...” Huyệt thái dương của Hứa Chiêu nảy thình thịch, nói: “Hứa bảo bảo à, không thể ngày nào cũng là sinh nhật được.”

“Vì sao ạ?” Hứa Phàm hỏi.

“Bởi vì con sinh ra vào ngày nào thì ngày đó mới là sinh nhật, những ngày khác không phải.”

“Nhưng con muốn ăn bánh ngọt.”

Nghe Hứa Phàm bi bô, Hứa Chiêu lại không kìm lòng nổi mà thêm vài phần kiên nhẫn với bé, hỏi: “Con thích ăn à?”

Hứa Phàm đáp: “Thích.”

“Vậy ba ba kiếm tiền mua cho con.”

“Khi nào ba ba kiếm tiền ạ?”

“Nhanh thôi con.”

“Vậy con muốn ăn hai cái bánh ngọt lớn.”

“Nhóc tham ăn.”

Hứa Chiêu thơm thơm khuôn mặt Hứa Phàm, không khỏi nhớ tới đoạn nói của Hứa Phàm vào buổi tối, ước là biến thành Tôn Ngộ Không để ba ba không còn mệt mỏi như vậy, phải bảo vệ ba ba, Hứa Chiêu lúc này vẫn cảm động, nhịn không được hỏi: “Hứa Phàm, sao con biết ba ba mệt?”

Ánh mắt Hứa Phàm ngập nước nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu lại giải thích một lần: “Con nói là muốn biến thành Tề Thiên Đại Thánh, không để ba đạp xe nữa, con mang ba ba bay cao, nói là vì ba ba mệt, làm sao con biết ba mệt?”

Hứa Phàm nghĩ một chút: “Bởi vì ba ba toát mồ hôi.”

Thật sự để ý, ba ba toát mồ hôi cũng biết, Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm, lại hỏi: “Đổ mồ hôi là mệt đó.”

Hứa Phàm lại nghĩ, sau đó bắt chước bộ dáng người lớn thở dốc nói: “Ba ba toàn như vậy, như vậy là mệt mỏi.”

Ôi, Hứa Phàm thực sự rất cẩn thận nha!

Hứa Chiêu thích thú ôm chặt Hứa Phàm, nói: “Bảo bảo, ba ba yêu con.”

Hứa Phàm vui vẻ mà nói: “Con con cũng yêu ba ba.”

“Được, để ba kể chuyện cho con đi ngủ.”

“Ba ba kể chuyện hay nha.”

“Không thành vấn đề.”

Hứa Chiêu vắt óc, kể cho Hứa Phàm một câu chuyện ngụ ngôn, sau đó hai cha con lại nói linh tinh chốc lát, Hứa Phàm liền ngủ trong ngực Hứa Chiêu, Hứa Chiêu cũng được vây quanh bởi tình thân ấm áp mà ngủ.

Sáng hôm sau, trời quả nhiên lạnh hơn, làm người ta thực sự không muốn rời giường, nhưng Hứa Chiêu không thể vậy, Hứa Phàm chưa dậy, say sưa ngủ, vừa lúc để Hứa Chiêu có thể một mình đi đưa rau bán rau. Khi đưa rau tới Phàm Tiểu Điếm, Hứa Chiêu thấy Thôi Thanh Phong có vẻ không tốt lắm.

“Làm sao vậy?” Hứa Chiêu hỏi: “Đêm qua ngủ không ngon giấc à?”

“Ừ, ngủ không ngon lắm.” Thôi Thanh Phong nhẹ nhàng đáp, ngẩng đầu lên nhìn thấy áo lông trên người Hứa Chiêu hỏi: “Cái áo cậu mặc là tiểu thúc hôm qua mua cho đúng không?”

“Ừ.” Hứa Chiêu trả lời bình thường: “Mặc ấm lắm.” Đạp xe trên đường mà không thấy lạnh, chắn gió thật tốt.

Thôi Thanh Phong đánh giá từ trên xuống dưới, lại hỏi: “Vừa người không?”

“Vừa lắm, còn cậu thì sao? Có vừa không?”

Thôi Thanh Phong nhìn áo lông của Hứa Chiêu, quả thực như được may đo riêng cho thân hình Hứa Chiêu, cảm xúc Thôi Thanh Phong càng thêm suy sụp, nói: “Của tớ hơi chật.”

“Vậy cậu cầm đi đổi cái lớn hơn một chút.” Hứa Chiêu càng ngày càng giống người dân nơi đây, nhất là cách sống, mở miệng liền nói: “Đổi cái nào hơi rộng một chút, vừa lúc mùa đông đang rất lạnh, bên trong có thể mặc thêm một cái áo khoác khác.”

“Ừ, tớ cũng định đổi.” Thôi Thanh Phong nhìn Hứa Chiêu, nhịn không được gọi một tiếng: “Hứa Chiêu.”

Hứa Chiêu nhìn Thôi Thanh Phong, chờ Thôi Thanh Phong nói tiếp.

Thôi Thanh Phong dè dặt hỏi: “Cậu thấy tiểu thúc của tớ như thế nào?”

“Tốt lắm, sao vậy?”

“Không có gì, tớ chỉ hỏi chút thôi.”

“Vậy cậu có thích người như tiểu thúc tớ không?”

“Tớ không nói rõ được.” Hứa Chiêu đều đều nói: “Nhưng mà, tớ chắc chắn sẽ thích ai như Hứa Phàm.”

“Hứa Phàm á?”

“Ừ, vừa đáng yêu lại biết thương người khác, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ đi đưa rau đã, gặp lại sau nhé.”

Hứa Chiêu đạp xe đi rồi.

Thôi Thanh Phong ngồi trong cửa hàng ủ rũ, vừa lúc này mẹ Thôi qua nhìn thấy Thôi Thanh Phong ngồi nhàn rỗi liền nói: “Thanh Phong, mấy quyển sách thúc mang tới con đọc hết chưa? Ngồi đó mà ngẩn người, mẹ đã nói với mày rồi, nhân lúc trông cửa hàng rảnh thì đọc chút cho mở mang hiểu biết, rồi nghe thúc mày nói đấy, đi học lấy cái bằng lái nữa, hiểu chưa?”

Thôi Thanh Phong giữ vững tinh thần hỏi: “Mẹ, hôm nay tiểu thúc không qua bên này sao?”

“Đến đây làm gì? Đi từ sớm rồi.” Mẹ Thôi nói.

Thôi Thanh Phong kinh ngạc: “Đi rồi ạ? Đi đâu vậy ạ?”

Mẹ Thôi phủi phủi bụi trên quần áo, nói: “Hình như là dùng xe đi đâu đó.”

“Đi đâu ạ? Sao con không biết?”

Mẹ Thôi lườm Thôi Thanh Phong một cái: “Mày lười như thế, lúc tiểu thúc đi thì mày còn đang ngủ, lần này chú ấy đi Đông Châu.”

“Lúc nào thúc về ạ?”

“Không rõ nữa, chắc tầm tết mới về.”

“Lâu như vậy á?”

“Lâu như thế cũng không lạ, mọi năm không phải đều như thế à, làm sao thế?”

“Không có gì ạ.”

“Không gì thì đọc sách đi, Hứa Chiêu cho mày cơ hội vừa học vừa làm được mà không biết quý trọng à.”

“Biết biết.”

Mẹ Hứa xác túi đi chợ.

Thôi Thanh Phong ngồi trong cửa hàng lại lâm vào trầm tư, tiểu thúc đi Đông Châu, Hứa Chiêu hình như cũng không biết, theo lý thuyết thì tiểu thúc phải nói cho Hứa Chiêu biết, nên rốt cuộc tiểu thúc có thích Hứa Chiêu hay không... Thôi Thanh Phong lần nữa rơi vào vòng xoáy “thích hay không thích”, nhưng tiểu thúc giờ không ở đây, làm sao hắn xác định được bây giờ.

Thôi Thanh Phong vò tai, ngay cả số điện thoại liên hệ bên Đông Châu như thế nào cũng không biết, vì thế đành cất chuyện này vào trong lòng, yên lặng quan sát Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu lại tập trung vào nhà kính trồng rau, thời tiết rét lạnh, nhiệt độ không khí giảm, cây trồng có vẻ sinh trưởng chậm hơn, vậy nên để tang tốc độ sinh trưởng, Hứa Chiêu không chỉ đắp thêm mành cỏ đan bên ngoài, mà còn đốt thêm rạ với củi nhỏ để tăng nhiệt độ cho nhà kính.

Làm như vậy thực sự có hiệu quả, nhà kính lớn, nhà kính nhỏ đều thành thục còn hơn cả dự đoán của Hứa Chiêu, làm Hứa Chiêu vô cùng vui, mỗi ngày đưa rau, bán rau như thế cư nhiên kiếm được khoảng một ngàn, ngay cả mức sống của nhà ba Đại Trang cũng cao hơn không ít, nhưng cả hai nhà đều rất khiêm tốn, cho nên nhiều người trong thôn hoài nghi bọn họ ngày nào cũng bận như vậy mà sao không kiếm được bao nhiêu tiền, bọn họ cũng không giải thích.

Gần tới thời điểm tất niên, nhóm người ra ngoài làm công có Hứa Tả Thành ngồi máy kéo quay lại, lập tức oanh động toàn thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.