~~~~ Chương 71 ~~~~
Edit: Blanche
Hai nhà Hứa, Lý cùng nhà tới nhà kính, lập tức bắt đầu hái ớt, ngắt ngồng tỏi, cắt đậu sừng... Bận không dừng được, nhưng trong lòng mỗi người đều hừng hực lửa, vui sướng, tràn ngập khát khao.
Ngay cả Hứa Phàm, Đại Trang cũng ở trong nhà kính hái giúp, hai đứa nhỏ dùng hai tay mập cầm vào một quả cà chua, dùng sức kéo, kéo đứt, bỏ vào rỏ, lại tiếp tục cầm kéo... Liên tục kéo được bốn, năm quả, cả hai nhóc đều mệt, ngồi cạnh rỏ trức nhìn dưa chuột, cà chua bên trong.
“Oa! Thật nhiều quá nha!” Hứa Phàm bi bô than.
Đại Trang cũng nói theo: “Đây là do hai chúng mình hái được!”
“Là ba ba tớ trồng.”
“Ba ba của tớ cũng trồng.”
Hứa Phàm gật đầu nói: “Ừa, là do hai ba ba của hai chúng ta trồng.”
Đại Trang gật đầu theo: “Đúng.”
Nói xong, tự nhiên hai nhóc lâm vào trầm mặc quỷ dị, rồi sau đó hai cặp mắt nhìn chằm chằm vào rỏ trúc, bộ dáng thèm thuồng, sau đó một lát, Đại Trang mở miêng: “Cà chua ăn ngon.”
Hứa Phàm nói: “Dưa chuột cũng ăn ngon.”
Qua chốc lát, Đại Trang lại nói: “Tam oa tử, tớ muốn ăn cà chua.”
Miệng Hứa Phàm chép chép một chút nuốt nước miếng, tay cho vào trong rổ đè mấy quả cà chua lại nói: “Không được ăn, cái này để bán lấy tiền, không ăn được.”
“Tớ chỉ ăn một quả thôi.”
“Không được, bán lấy tiền, bán xong mới được ăn.”
Hứa Phàm nhất quyết không cho ăn.
Đại Trang nghĩ một hồi, nói: “Bán lấy tiền mua bột ô mai.”
Hứa Phàm nói theo: “Bán lấy tiền, ba ba sẽ cho tớ hai hào, tớ mua hai túi bột ô mai, có, có, có hai cái thìa, tớ thích thìa.”
“Tớ cũng thích thìa.”
Hứa Phàm bám vào rổ trúc đứng dậy, “Vậy, tớ đi hái cà chua, bán lấy tiền mua bột ô mai.”
“Tớ cũng hái.”
Hai nhóc lại chạy đi hái cà chua, kéo không được thì kéo cái khác, kéo cũng không được nữa thì đi kéo ớt, tuy rằng không làm được nhiều lắm nhưng cả hai đứa đều không nhàn rỗi, từ nhà kính lớn đi theo người nhà Hứa, Lý qua nhà kính nhỏ đào khoai tây.
Lại chất đầy một xe trâu của nhà Đại Trang, đợi ba Đại Trang, ông Đại Trang đi rồi, hai nhóc mới đứng lên. Mẹ Hứa nhìn Hứa Phàm, Đại Trang mà hoảng sợ, vừa rồi nhóm người lớn đều bận, chỉ cần hai nhóc kia không gặp chuyện gì nguy hiểm, người lớn liền kệ tụi nó chơi đùa như khi ngày mùa.
Chỉ là bây giờ rảnh rồi mới phát hiện Hứa Phàm, Đại Trang đều thành hai cái tượng đất, nhất là Hứa Phàm, trên quần áo, trên tay, trên mặt, trên đầu đều là bùn đất.
“Ôi trời, tam oa tử ơi!” Mẹ Hứa nói: “Sao con lại bẩn như vậy?”
“Con, con đào hoai tây, Đại Trang cũng đào hoai tây.” Hứa Phàm vẫn chưa nói sõi từ “khoai“.
“Cũng không thể nào bẩn như vậy chứ.”
“Con đào nhiều lắm luôn!” Thực ra cũng không phải, tại bé đào không nổi.
“...Nhanh theo bà về nhà tắm rửa nào, không là ba con về cũng không dám nhìn con luôn.” Mẹ Hứa quay đầu gọi bà Đại Trang, nói: “Bà cũng mang Đại Trang về tắm rửa đi, toàn thân dính đầy đất.”
“Tôi cũng dắt nó về đây.”
Vì thế hai nhà Hứa, Lý lại dắt Hứa Phàm, Đại Trang về nhà, rửa mặt rửa tay cho cháu mình, vừa tắm vừa càm ràm Hứa Phàm, Hứa Phàm im lặng không lên tiếng để mẹ Hứa tắm cho, tắm xong rồi bé nói: “Bà ơi, cho con bôi thơm thơm.”
“Con còn muốn thơm thơm à?” Mẹ Hứa cười hỏi.
Hứa Phàm gật đầu thật mạnh: “Dạ, ba ba nói, tẩy xong phải bôi thơm thơm, không bôi, sẽ đen, con không đẹp trai nữa.”
Mẹ Hứa cười rộ lên: “Con còn biết đen cơ à, để bà bôi dầu con sò cho con nhé.”
“Không bôi dầu, con muốn bôi thơm thơm.”
Cái gọi là thơm thơm, chính là lần trước Hứa Chiêu tới thành phố mua cho Hứa Phàm, vốn là muốn mua kem dưỡng ẩm, nhưng hình như kem dưỡng ẩm không tốt cho trẻ em lắm, cho nên Hứa Chiêu mua loại kem dưỡng dành riêng cho trẻ em. Quả nhiên sau khi dùng xong, Hứa Phàm liền ghét bỏ dầu con sò vừa bí vừa mỡ, mỗi sáng rửa mặt xong phải bôi một chút kem dưỡng, không thì sẽ không đẹp.
“Được được được, cho con thơm thơm.”
Mẹ Hứa cười đi vào phòng Hứa Chiêu, lấy túi kem trên bàn, lấy một chút, bôi lên mặt Hứa Phàm, Hứa Phàm lập tức vươn tay nói: “Bà ơi, trên tay cũng muốn thơm thơm.”
“Được, trên tay cũng cho con thơm thơm, con tự mình chà tay đi.” Mẹ Hứa cười nói: “Tam oa tử, sao còn lại đỏm dáng thế, giống ai hả.”
“Giống ba ba.”
“Ba ba con không điệu thế.”
“Ba ba con có!”
Mẹ Hứa cười véo má Hứa Phàm, đúng lúc này điện thoại trên bàn vang lên, mẹ Hứa nhanh chóng tiếp, bên kia truyền tới tiếng của Hứa Chiêu, mẹ Hứa cao hứng mà gọi: “Hứa Chiêu, Hứa Chiêu con ở chỗ nào?”
“Mẹ, con đang ở nhà Thanh Phong.”
Mẹ Hứa lập tức cười, nói: “Ba Đại Trang kéo một xe rau ra, con nhận được chưa?”
Hứa Chiêu đáp: “Nhận được, nhận được rồi ạ.”
“Xe này bán thế nào con?” Mẹ Hứa hỏi.
“Tốt lắm ạ, nhưng vẫn không đủ bán.”
“Còn chưa đủ bán?” Trên mặt mẹ Hứa lộ ra vẻ vui sướng.
“Dạ, lát nữa lại kéo thêm một xe.”
“Được, mẹ với ba con lập tức đi hái.”
“Mọi người mệt cứ nói, lát con về hái cũng được.” Hứa Chiêu sợ hai người lớn tuổi mệt.
“Không mệt không mệt, có chút này nhằm nhò gì.”
“Vậy cũng được ạ, dù sao hai người chú ý một chút, đừng để mệt, con xử lý chút chuyện bên này rồi con sẽ về hái cùng mọi người, đúng rồi, Hứa Phàm đâu ạ?”
Mẹ Hứa cúi đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm sớm nghe được tiếng Hứa Chiêu, tay kéo quần mẹ Hứa kêu ba ba, mẹ Hứa cười đặt ống nghe bên tai Hứa Phàm, Hứa Phàm lập tức cầm chặt, bi bô gọi: “Ba ba!”
Bên kia lập tức truyền tới tiếng cười của Hứa Chiêu: “Ba ba nghe đây.”
Hứa Phàm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ba ba, ba ăn cơm chưa?” Đây là bắt chước câu của người lớn hằng ngày.
Hứa Chiêu hiểu Hứa Phàm, cũng nghiêm túc mà trả lời: “Đã ăn, vậy con ăn chưa?”
“Con ăn rồi, nhưng giờ con lại đói bụng.”
“Chưa gì đã đói bụng, buổi sáng con làm gì thế?”
“Con hái rau đó!” Hứa Phàm như có chuyện lạ nói.
“Con hái rau? Hái rau gì?”
“Con hái cà chu, dư chụt, hàn tây.”
Cà chua, dưa chuột, hành tây. Tuy tên ba loại rau này không đúng cái nào, nhưng Hứa Chiêu khích lệ bé mà nói: “Oa, Hứa Phàm nhà chúng ta giỏi quá.”
Khuôn mặt Hứa Phàm nháy mắt tràn đầy vui sướng, nghiêm trang chững chạc mà nói: “Dạ, con siêu giỏi!”
“Đúng rồi, Hứa Phàm siêu giỏi, ba ba phải đi bán rau tiếp, con ở nhà tiếp tục thật giỏi, giữa trưa chúng ta gặp lại.”
“Hẹn gặp lại ba ba.”
Nói xong, Hứa Chiêu bảo Hứa Phàm đưa điện thoại cho mẹ Hứa, bởi vì được Hứa Chiêu khen mà vui vẻ không thôi, đứng không vững bên người mẹ Hứa như người say rượu, mẹ Hứa biết nhóc này đang thầm cao hứng rồi, không biết cái tính này giống ai, Hứa Chiêu không như thế này bao giờ.
Nhưng như vậy cũng rất đáng yêu, mẹ Hứa cùng Hứa Phàm, cha Hứa, bà Đại Trang lần thứ hai vào nhà kính hái rau, Hứa Phàm, Đại Trang không ai trông coi cũng ở trong nhà kính chơi.
Bận một lúc lâu, chợt nghe thấy tiếng chuông xe đạp coong coong, Hứa Phàm lập tức bỏ lại một câu “Ba ba của con về rồi”, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài nhà kính, quả nhiên thấy Hứa Chiêu đang đạp xe về hướng này.
“Ba ba! A a! Ba ba!” Hứa Phàm kích động nhảy dựng lên, nhanh chóng chạy tới chỗ Hứa Chiêu: “Ba ba về rồi! Ba ba!”
Nhóc con này sao kích động thế!
Hứa Chiêu nhanh chóng xuống xe đạp, dựng xe, sau đó hơi khom lưng xuống đi nhanh về phía Hứa Phàm, bế Hứa Phàm lên, thơm thơm lên đôi má phúng phính của bé mấy cái rồi mới mở miệng hỏi: “Con đang làm gì thế?”
“Con đang hái rau!” Hứa Phàm nói.
“Ông bà đâu?”
“Ông bà, bà Lý, Đại Trang đều đang hái rau.”
“Vậy chúng ta cũng đi hái nhé.”
Hứa Chiêu ôm Hứa Phàm vào nhà kính, vừa hái rau vừa kể tình hình buôn bán ngoài chợ cho mọi người, năm nay không giống năm trước, ngoại trừ năm nay được mùa, còn vì bên trên ra chính sách thoải mái, các ngành các nghề đều phát triển, hơn nữa càng ngày càng nhiều người ra ngoài làm công cho nên mọi người đều có ít tiền trong tay, khó có được dịp về nhà một chuyến ăn tết nên đều muốn ăn ngon mặc đẹp hơn chút, chi tiêu không hề keo kiệt.
Với cả rau vào mùa đông rất ít, cho nên Hứa Chiêu kéo xe ra chợ trấn mới xuất hiện cảnh tranh mua, dù giá cao hơn một chút vẫn không cản được việc bán chạy.
Hai nhà Hứa Lý nghe xong vui vẻ, càng thêm động lực làm việc.
Mẹ Hứa cười hỏi: “Ba Đại Trang với ông Đại Trang đâu rồi?”
Hứa Chiêu nói: “Ở phía sau ạ, con đạp xe về trước, cùng mọi người hái rau, lát nữa hai người họ về thì lại lên trấn tiếp.”
“Bây giờ còn người mua sao?” Bà Đại Trang hỏi.
“Có ạ, chắc cũng phải tới giữa trưa, dù sao mọi người đều muốn chuẩn bị nhiều món cho năm mới.”
“Nói cũng đúng.”
Chốc lát sau, ba Đại Trang và ông Đại Trang kéo xe về, hai người vô cùng chịu khó gia nhập vào đội ngũ hái rau, hơn nửa tiếng sau, trên xe trâu, xe đạp tràn đầy các loại rau tươi mới.
Ba Đại Trang, ông Đại Trang không biết đi xe đạp nên họ kéo xe, Hứa Chiêu thì đạp xe vào chợ trước, nhưng phía trước xe có thêm một người ngồi – Hứa Phàm.
Hôm nay hai nhà Hứa, Lý hái rau bà lần, thật sự rất mệt nên không thể trông hai đứa nhỏ được, mẹ Đại Trang đang mang thai có thể để ý Đại Trang được, vừa lúc để bà Đại Trang nghỉ ngơi một chút, Hứa Phàm chỉ có thể đi theo Hứa Chiêu, không thể để cha Hứa, mẹ Hứa mệt tới ốm luôn được, vì thế Hứa Chiêu đạp xe chở bé tới chợ trước.
Tại vị trí bày hàng trong chợ ngoài Thôi Thanh Phong đang trông còn ít hành tây, ngồng tỏi, khoai tây, Hứa Chiêu lập tức hạ túi rau trên xe xuống bày ra, lập tức có không ít tới người tới chọn, Thôi Thanh Phong nhanh chóng lấy hàng, cân lên, bỏ túi, tính tiền.
Chỉ một lát sau ba Đại Trang và ông Đại Trang cũng đã kéo xe tới được đây, vừa kịp trước khi đuổi chợ, ba xe trâu và một xe đạp đầy rau đã bán hết, vậy mà vẫn còn người tới đây hỏi, Hứa Chiêu không ngờ rằng bán đắt hàng như vậy, cánh tay tê rần.
Mấy người ngồi bên xe nghỉ tạm, hôm nay mẹ Thôi nghỉ làm cũng nhanh chóng mang nước tới cho mọi người giải khát, nhìn thấy Hứa Phàm liền ôm ngay vào lòng, ôm ôm thơm thơm một hồi, sau đó nhìn Hứa Chiêu hỏi: “Trong nhà còn nhiều rau không con?”
Hứa Chiêu đáp: “Còn hơn phân nửa ạ.”
“Nhiều như vậy?”
“Dạ, kết quả nhiều lắm ạ.” Chủ yếu là do Hứa Chiêu rất dụng tâm, nên thu hoạch tương đối khả quan.
“Sao không kéo hết tới đây bán thế.” Mẹ Thôi chỉ xung quanh, nói tiếp: “Bác thấy còn nhiều người chưa mua mà.”
Hứa Chiêu ăn ngay nói thật: “Kéo không nổi ạ, chỉ có một cái xe kéo, kiểu gì cũng bị hạn chế, nhưng mà mai cháu định mượn cái xe kéo trong thôn dùng một chút.”
Mẹ Thôi đồng tình: “Đúng, tìm cái xe to một chút, kéo ít lần thôi, nếu tiểu thúc Thôi Thanh Phong ở nhà là dùng xe vận tải của nó thì tốt biết mấy!”
Hứa Chiêu cười nói: “Tiểu thúc đang ở đế đô mà, hai ngày nay cũng chưa về nữa.”
Tiểu thúc đang ở đế đô –
Thôi Thanh Phong nghe vậy nhìn Hứa Chiêu, hỏi: “Hứa Chiêu, sao cậu biết thúc ấy ở đế đô?”
Hứa Chiêu cười trả lời: “Ngày hôm qua tiểu thúc gọi điện thoại cho tớ.”