Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 75: Chương 75




~~~~ Chương 75 ~~~~

Edit: Blanche

Hứa Chiêu lái xe kéo, chở Hứa Phàm, ba Đại Trang vào thị trấn, gọi Thôi Thanh Phong tới chợ bán rau dưa tiếp, nhưng hôm nay sẽ không ra chợ phía đông nữa, mà bán ở chợ phía tây. Dù là chợ nào, rau dưa ở khoảng thời gian này vẫn hiếm, cho nên còn chưa tới lúc đuổi chợ, một xe kéo toàn rau đã hết sạch.

Hứa Chiêu lại chở Hứa Phàm, ba Đại Trang vui vẻ về nhà. Về tới nhà, Hứa Chiêu nghe mẹ Hứa nói lần này Hứa Tả Thành có vẻ bị bệnh nặng.

“Nặng như thế nào ạ?” Hứa Chiêu giật mình hỏi.

“Nghe người ta nói có khi phải nằm giường mười ngày nửa tháng.” Mẹ Hứa nói.

Hứa Chiêu có hơi chột dạ mà nói: “Vẫn không sao mà.”

Mẹ Hứa nói: “Nhưng tới năm mới rồi, ốm đúng lúc này, món mặn cũng không ăn được. Cũng không biết sao lại bệnh nữa, nghe bảo là bị lạnh, cũng không phải không biết mặc quần áo, lớn như vậy rồi, lạnh mà không biết sao? Tại sao lại để bị lạnh tới phát sốt ho khan cơ chứ, mẹ thấy, có khi do nó xấu tính quá, đi đêm gặp phải thứ gì không sạch sẽ rồi.”

Thứ không sạch sẽ ở thôn Nam Loan ý chỉ mấy thứ ma quỷ, vô cùng mê tín.

Hứa Chiêu không lên tiếng, chuyện ngày hôm qua mẹ Hứa chỉ biết những điều giống như thôn dân, chỉ biết là có trộm tới, không biết trộm chính là Hứa Tả Thành, càng không biết Hứa Tả Thành vì ngã xuống nước nên mới sinh bệnh.

Mẹ Hứa cũng không rối rắm chuyện của Hứa Tả Thành nữa, ngược lại nói: “Đúng rồi, Hứa Chiêu, có việc này, mẹ muốn nói với con một chút.”

Hứa Chiêu nhìn mẹ Hứa hỏi: “Chuyện gì ạ? Mẹ cứ nói.”

Mẹ Hứa hỏi: “Người trong thôn muốn mua rau, mình có bán không con?”

“Bán chứ ạ.” Hứa Chiêu nói: “Đều là tiền cả, sao lại không bán?”

“Vậy bán thế nào? Bao tiền một cân?”

“Mẹ cứ chiết khấu đi một chút là được.” Hứa Chiêu nói.

“Cần giảm nhiều không?” Mẹ Hứa không nguyện ý lắm.

Hứa Chiêu nói: “Vậy cứ lấy tám phần giá thôi, dù sao giá cả năm mới cũng đắt hơn ngày thường rồi, lấy tám phần nhà mình vẫn có lãi, mẹ cứ bán với giá tám phần ngoài chợ là được.”

“Được rồi.” Mẹ Hứa gật đầu, hỏi: “Trưa muốn ăn gì?”

“Mẹ hỏi Hứa Phàm đi.”

“Tam oa tử chỗ nào rồi?” Mẹ Hứa hỏi.

Hứa Chiêu nhìn xung quanh một chút: “Hình như ngồi nghe radio với ba ở ngoài cửa, để con đi gọi.”

“Đi đi.”

Hứa Chiêu chạy ra ngoài sân, cha Hứa, ông Đại Trang cùng Hứa Chiêu, Đại Trang đang ngồi trên tảng đá nghe radio, nghe “Dương gia tướng”, bốn người nghe hết sức chuyên chú, Hứa Chiêu gọi Hứa Phàm vài tiếng mà bé không quay lại, thật sự rất nghiêm túc.

Chờ tới lúc Hứa Chiêu tới gần, vừa lúc một hồi của “Dương gia tướng” kết thúc, tiếp theo là dự báo thời tiết, nói rằng ngày hai chin sẽ có tuyết lớn.

Tuyến lớn!

Từ đầu đông tới giờ có tuyết hai lần, nhưng đều là tuyết nhỏ, hơn nữa khi đó rau dưa chưa chin hết, chỉ cần giữ ấm tốt là được, bây giờ phải vào trấn bán, từ thôn Nam Loan tới thị trấn là một đoạn đường đất dài, trời đẹp còn được, chứ trời tuyết to mưa lớn thì xe kéo chắc chắn sẽ bị kẹt không đi được, vậy bán kiểu gì bây giờ.

Cha Hứa, ông Đại Trang cũng nghĩ tới điều này, cùng nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cũng sửng sốt, không ngờ hai chín lại có tuyết lớn.

Cha Hứa chống gậy đứng lên, hỏi: “Hứa Chiêu, hai chin, khi đó chưa bán hết rau đúng không?”

Hứa Chiêu gật đầu: “Đúng vậy ạ.”

“Giờ làm sao?”

“Không sao ạ.” Đại não Hứa Chiêu nhanh chóng suy nghĩ nói: “Không sao ạ, hai tám con sẽ bán hết.”

Cha Hửa hỏi: “Bán thế nào?”

Hứa Chiêu trầm tư một chút, đáp: “Vất vả một chút là được ạ.”

“Chỉ là, thu hoạch không kịp.”

“Kịp ạ.”

“Kịp kiểu gì?”

“Nhờ người ạ.”

Hứa Chiêu sở dĩ một ngày chỉ ra chợ một lần, ngoại trừ theo quy luật họp chợ của trấn, thực ra cũng vì một ngày cậu chỉ có thể thu hoạch tối đa như vậy.

Nếu hái lượng quá lớn chỉ sợ mệt bệnh những người cao tuổi của hai nhà Hứa Lý, bản thân cậu cũng không chịu nổi, nhưng sắp tới sẽ gặp tuyết lớn, hai nhà không thể chịu cực tới vậy được, cậu sẽ phải vất vả hơn một chút, mỗi ngày hai lần vào trấn, về phần thu hoạch, chỉ có thể nhờ người trong thôn.

“Nhờ ai?” Cha Hứa hỏi.

“Nhờ một vài người thành thật chịu khó là được ạ.” Hứa Chiêu nói.

“Phải đưa người ta tiền công con nhỉ?” Cha Hứa hỏi.

“Chắc chắn rồi ạ, nhưng vẫn tốt hơn để rau dưa rụng thối hết, hơn nữa sắp tới hai chín rồi, không nắm chắc thời gian bán cũng không tốt.”

Cha Hứa nghĩ một chút, lúc này nói: “Được, để ba đi hỏi.”

“Để con đi.”

Cha Hứa kiên trì nói: “Ba đi, con có hiểu rõ người trong thôn, như ba không.”

“Dạ.” Hứa Chiêu cũng không tiếp tục tranh nữa.

Vì thế cha Hứa chống gậy đi vào thôn tìm người, không lâu sau đã tìm được bốn thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh tới. Hứa Chiêu giải thích một chút, cả bốn người đều đồng ý, chiều hôm đó vào nhà kính thu hoạch.

Thu hoạch xong, Hứa Chiêu liền lái xe vào thị trấn, lần này không vào chợ mà chỉ đứng ven đường bán, bởi vì rau dưa tươi mới, khan hiếm, nên bán cũng vô cùng đắt hàng, hoàn toàn không thua kém trong chợ.

Chưa đầy hai ngày nữa sẽ tới hai tám tết, Hứa Chiêu, Thôi Thanh Phong, ba Đại Trang, Hứa Phàm đang bán rau, trên không trung rơi xuống vài bông tuyết.

“Tuyết rơi rồi.” Thôi Thanh Phong nói.

“Không phải mai mới có sao?” Ba Đại Trang mắng một câu: “Mả cha nó! Dự báo thời tiết không chuẩn tẹo nào, chúng ta còn chưa bán hết đâu.”

“Không sao.” Hứa Chiêu nói. “Tuyết rơi vẫn bán được, chỉ là Hứa Phàm.”

Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, Hứa Phàm đang ngoan ngoãn ngồi trên xe kéo, cúi đầu, tay cầm vỏ đậu phộng chơi, rồi lại bóc một viên đậu phộng mới trong túi áo.

Nghe thấy hai chữ “Hứa Phàm,“ Hứa Phàm lập tức ngẩng đầu: “Ba ba, ba gọi Hứa Phàm.”

“Đúng rồi, ba gọi con đó Hứa Phàm.” Hứa Chiêu nhịn không được cười, ngẩng đầu nói: “Nhìn kìa, tuyết rơi.”

Hứa Phàm ngẩng đầu nhìn lên trời một cái, trả lời: “Tuyết rơi không bán rau được.” Đây là câu mà Hứa Phàm nghe người lớn nói nhiều nhất.

Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm, nhẹ nhàng cười nỏi: “Bán được, tuyết nhỏ vẫn bán được rau, nhưng con không được xuống chỗ tuyết.”

Hứa Phàm mở to mắt hỏi: “Vì sao ạ?”

Hứa Chiêu giải thích: “Trẻ con mà rơi vào tuyết, sẽ bị ốm, bị ốm phải uống thuốc, còn phải đi tiêm, cho nên bây giờ, con đi với chú Thôi về nhà của bà Thôi.”

“Con không đi.” Hứa Phàm trực tiếp từ chối, nói: “Con muốn ở với ba ba.”

“Ba ba đang bán hàng.”

“Con cũng bán hàng.”

Thật sự dính ba! Hứa Chiêu nghĩ một chút, sau đó đổi phương thức nói: “Chỉ là ba ba bán hàng xong sẽ khát, muốn uống nước, ở đây lại không có nước, con về nhà bà, bảo bà đun cho ba ít nước uống, được không?”

Ba ba khát muốn uống nước!

Hứa Phàm bật người xuống lao vào vòng tay Hứa Chiêu, lúc này gật đầu: “Dạ, đun nước, cho ba ba uống.”

“Đúng rồi, vậy con về trước nói cho bà Thôi, lát nữa đem ra cho ba uống.”

“Dạ.” Hứa Phàm gật đầu.

Hứa Chiêu cười: “Đi đi, Hứa Phàm của chúng ta giỏi quá! Đi đi, đi với chú Thôi, lát ba ba đi tìm con.”

“Ba ba, ba nhanh tới nha.”

“Được, ba ba nhất định nhanh xong việc, con ở nhà bà Thôi phải ngoan nghe chưa.”

“Dạ, con ngoan lắm.”

“Hứa Phàm nhà chúng ta không như những đứa trẻ khác, siêu giỏi luôn.”

Hứa Phàm đang khen đồng ý đi cùng Thôi Thanh Phong về rồi.

Hứa Chiêu lúc này mới nhìn Thôi Thanh Phong, để Thôi Thanh Phong dắt Hứa Phàm về.

Thôi Thanh Phong đồng ý: “Được, lát nữa cậu có đi đâu không? Tớ lấy ô cho cậu.”

Hứa Chiêu cười nói: “Không cần đâu, tuyết nhỏ thôi, không sao hết, chỉ sợ Hứa Phàm bị ốm. Đúng rồi, Hứa Phàm hay chạy loạn lắm, cậu giúp tớ trông nó một chút, tớ bán xong sẽ tới liền.”

“Được, yên tâm đi.”

Thôi Thanh Phong ôm Hứa Phàm vào người, nhìn Hứa Chiêu lái xe kéo đi mất không thấy được nữa, lúc này mới ôm Hứa Phàm đi dọc theo đường về. Đi chưa được hai bước mới phát hiện Hứa Phàm đang mếu máo, một bộ muốn khóc lại không khóc.

“Sao thế?” Thôi Thanh Phong hỏi.

Hứa Phàm mếu miệng: “Ba ba đi rồi.”

“...Ba cháu đi bán rau.”

“Cháu cũng đi bán rau.” Hứa Phàm tiếp tục mếu, sắp khóc tới nơi.

Thôi Thanh Phong nhanh chóng tiếp tục câu chuyện vừa nãy của Hứa Chiêu: “Cháu mà đi bán rau cùng thì nước uống của ba ba cháu biết làm sao?”

Hứa Phàm lập tức không mếu nước, mắt ngập nước nhìn Thôi Thanh Phong.

Thôi Thanh Phong nói: “Chúng ta nhanh chóng về bảo bà Thôi nấu nước, nấu xong đưa cho ba ba uống, đúng không?”

“Đúng.”

“Được rồi, vậy chúng ta nhanh về nhà thôi.”

“Dạ.” Hứa Phàm gật mạnh.

Thôi Thanh Phong ôm Hứa Phàm, tuyết rơi thưa thớt, hắn rảo bước nhanh hơn, vào nhà, nhanh chóng ôm Hứa Phàm đặt vào phòng, lấy khăn mặt lau sạch bông tuyết li ti trên người Hứa Phàm. Vừa nhấc mắt liền thấy Thôi Định Sâm mặc áo lông đen, thân hình cao lớn đi từ phòng ngủ ra, hắn lập tức kinh hỉ mà gọi: “Tiểu thúc! Tiểu thúc về rồi!”

“Ừ.” Thôi Định Sâm cười nhẹ: “Thúc về rồi.”

Vẻ mặt Thôi Thanh Phong tươi cười: “Thúc về lúc nào thế?”

Tâm tình Thôi Định Sâm cũng thoải mái: “Vừa về.”

“Cháu cứ tưởng thúc phải ba mươi mới về.”

“Mai có tuyết lớn, đường không đi được, nên về sớm hơn.”

Thôi Định Sâm nói xong, ánh mắt rơi xuống người Hứa Phàm như quả cầu bông, Hứa Phàm đã hơn một tháng rồi chưa gặp Thôi Định Sâm, có chút không nhận ra, bản năng bị Thôi Định Sâm dọa sợ. Bé ôm lấy chân Thôi Thanh Phong, mặt nhỏ phúng phính dán vào quần Thôi Thanh Phong, chỉ lộ ra ánh mắt nhìn chằm chằm Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm: “...Hứa tam oa tử, cháu không nhận ra tôi?”

Hứa Phàm không nói lời nào, chỉ nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm nói tiếp: “Tôi có sữa tươi, còn mang theo cả chân giò về.”

Hứa Phàm sáng hai mắt.

Nhận ra rồi nhỉ, Thôi Định Sâm hơi cúi người, hỏi: “Nhận ra tôi là ai chưa?”

Hứa Phàm nghĩ nghĩ, nói: “Cháu biết, ba ba của cháu cũng biết.”

Thanh âm Thôi Định Sâm ôn hòa mà nói: “Vậy tôi là ai? Nói đúng cho cháu sữa uống.”

Hứa Phàm lập tức nói: “Cháu còn muốn ăn chân giò.”

“Nói đúng, cả sữa cả chân giò đều cho cháu.”

Hứa Phàm lập tức vui vẻ mà nói: “Bác là người lái xe ô tô lớn!”

Thôi Định Sâm: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.