Sau khi nói xong, Hứa Phàm cầm điện thoại yên lặng mà nghe, sau đó “dạ” một tiếng, kiễng chân đặt điện thoại lên bàn, xoay người chạy tới bếp gọi: “Ba ba, điện thoại, điện thoại tìm ba ba.”
Hứa Chiêu quay đầu hỏi: “Ai thế?”
Ai tìm ba ba? Hứa Phàm bị hỏi khó, ngây người một chút.
Nhìn bộ dáng đáng yêu cảu Hứa Phàm, Hứa Chiêu cười rộ lên hỏi: “Không hỏi là ai đúng không?”
Hứa Phàm ngơ ngác mà nói: “Con, con quên.”
Hứa Chiêu sờ sờ khuôn mặt phúng phính của Hứa Phàm nói: “Không sao, lần sau nhớ hỏi rõ là được.Hứa Phàm vui vẻ mà gật đầu: “Dạ, ba ba, lần sau, lần sau có sẽ nói là 'Chú là ai thế ạ” nha, không nói, là, là con không nghe điện thoại nữa.”
“Đúng rồi, thông minh quá!” Hứa Chiêu cười rời khỏi bếp, vào phòng ngủ nhấc điện thoại lên, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc.
“Hứa Chiêu, là mình, Chu Hướng Tiền.”
Là Chu Hướng Tiền, Hứa Chiêu không khỏi nhíu mày, nhưng do rèn luyện hàng ngày nên cậu vẫn ôn hòa nói chuyện: “Chào anh.”
“Ừ, nghe bảo mấy hôm trước cậu đi đế đô à?” Chu Hướng Tiền hỏi.
Hứa Chiêu đáp lời.
Chu Hướng Tiền lại hỏi: “Về khi nào thế?”
“Hôm nay về, vừa về tới nhà xong.” Hứa Chiêu thành thật trả lời.
“Vậy, ừ thì, ngay mai cậu rành không? Mình vừa lúc về lại Giang Bình.”
“Tôi,“ Hứa Chiêu dừng một chút nói: “Tôi không có thời gian.”
Chu Hướng Tiền ở bên kia điện thoại hơi ngập ngừng một chút.
Hứa Chiêu không thích dài dòng dây dưa, cũng không muốn để Chu Hướng Tiền cứ mãi không bỏ, làm tổn thương người khác cũng là tổn thương chính bản thân mình, vì thế cậu nói thẳng: “Chu Hướng Tiền, thật sự xin lỗi, tôi nghĩ chúng ta không hợp nhau, coi như là bạn thôi được không?”
Chu Hướng Tiền hỏi: “Bởi vì mình không tiếp nhận Hứa Phàm sao?”
Hứa Chiêu nghiêm túc trả lời: “Mới đầu là vậy, về sau không phải.”
“Vậy về sau là vì sao?”
“Bởi vì tôi, tôi không có cảm giác với anh.”
“...”
Hứa Chiêu lại nói tiếp: “Chu Hướng Tiền, xin lỗi.”
“Cậu không thể cho tôi mộ cơ hội sao?” Thanh âm của Chu Hướng Tiền suy sụp.
Hứa Chiêu không nói gì, thái độ rất rõ ràng.
Sau một lát, Chu Hướng Tiền lại hỏi: “Hứa Chiêu, mình có thể hỏi cậu một câu không?”
Hứa Chiêu đáp: “Anh nói đi.”
Chu Hướng Tiền rốt cục cũng hỏi ra khỏi miệng: “Hứa Phàm là con của Tề Soái à? Các cậu đã – “
“Không phải.” Hứa Chiêu đáp.
“Vậy vì sao cậu lại quan tâm nó như vậy?” Ở thế giới này, mỗi nhà có hai, thậm chí là ba bốn đứa là bình thường, trả con cũng chẳng phải thứ quý giá gì, bao nhiêu người tái hôn đều ném con cho đối phương hoặc cha mẹ của mình, nhưng Hứa Chiêu lại không giống thế, chỉ vì hắn nói một câu là để Hứa Phàm cho ông bà nuôi mà Hứa Chiêu đã phán “tử hình” hắn, hắn có chút không phục.
Hứa Chiêu bình tĩnh nói: “Bởi vì tôi là người dẫn nó tới thế giới này, không phải ai khác.”
Chu Hướng Tiền nháy mắt trầm mặc.
Giây lát sau, Hứa Chiêu lần nữa cất tiếng: “Cứ như vậy đi, hẹn gặp lại.”
Chu Hướng Tiền vẫn không nói gì.
Hứa Chiêu cúp điện thoại, nhẹ thở dài một tiếng, cúi đầu thấy Hứa Phàm đang một tay ôm chân mình, một tay cầm một miếng khoai tay, nói: “Ba ba, con cho ba miếng khoai tây ăn nè, bà làm đó.”
Hứa Chiêu cự tuyệt: “Ba không ăn.”
“Vì sao ba không ăn ạ?”
“Tay con bẩn, ba không thèm ăn của con.” Hứa Chiêu cười nói: “Ghét bỏ con đấy.”
Hứa Phàm nhìn tay mình, nói: “Ba ba, con rửa tay rồi.”
Hứa Chiêu hỏi: “Rửa sạch chưa?”
Hứa Phàm trả lời: “Con rửa hai lần lận.”
“Vậy ba đây miễn cưỡng ăn một miếng vậy.”
Hứa Chiêu bế Hứa Phàm lên, cắn một miếng khoai tây chiên, sau đó về phòng bếp giúp mẹ Hứa nấu cơm, người một nhà cùng ăn xong, thể lực khôi phục, Hứa Chiêu liền mang hoa quả, quần áo, đồ ăn mua từ đế đô lấy ra, không chỉ cho cha mẹ Hứa, còn cho cả nhà Đại Trang.
Biết mẹ Đại Trang sắp sinh nên cậu có mua thêm một bộ đồ lót, đơn giản nhưng làm ba mẹ Đại Trang vui muốn ngất.
Ba Đại Trang hết cảm ơn lại cảm ơn Hứa Chiêu, Hứa Chiêu cũng không ở lại nhà Đại Trang lâu, trở về nhà thì xếp lại hành lý, rồi đi xem rau dưa trong nhà kính, được một lúc đã tới chạng vạng.
Ăn cơm tối xong, Hứa Chiêu tắm rửa cho Hứa Phàm trước, sau đó để Hứa Phàm lên giường, mình cũng đi rửa mặt gội đầu một chút. Khi quay về phòng thì thấy Hứa Phàm đang mặc quần áo mỏng, chân trần đứng bên bàn nghe điện thoại, có một câu nói vọng ra bên ngoài.
“Ba ba của cháu đi tắm sạch sẽ rồi.”
“...”
“Buổi tối ăn cơm, cháu ăn nhiều lắm nha.”
“...”
“Ba ba, ba ba của cháu cũng ăn nhiều, ba ba của cháu ăn mì, ăn bánh màn thầu, còn ăn cả rau.”
“...”
Cái nhóc béo này không chỉ không đi giày đã xuống giường mà còn tiếp điện thoại nhiệt tình như thế.
“Hứa Phàm.” Hứa Chiêu hơi cao giọng.
Hứa Phàm cầm điện thoại quay đầu lại cười hì hì mà gọi: “Ba ba.”
Hứa Chiêu hỏi: “Con đang làm gì đấy?“. Truyện Điền Văn
Hứa Phàm trả lời ngay: “Con đang nghe điện thoại ạ.”
Hứa Chiêu hỏi: “Ba hỏi giày của con đâu?”
“Giày, giày của con đâu?” Hứa Phàm nghe vậy cúi đầu nhìn, không đi giày, rửa sạch chân rồi mà không đi giày sẽ bị đánh mông, bé nhanh chóng kiễng chân đặt điện thoại lên bàn, bạch bạch chạy lên giường.
“Chạy chỗ nào đấy?” Hứa Chiêu hơi cao giọng nói: “Trên chân con toàn đất là đất!”
Hứa Phàm không dám động đậy, quay đầu lại, ánh mắt ngập nước, sợ hãi mà nhìn Hứa Chiêu, nói: “Con, con rửa lại một lần.”
Hứa Chiêu mới hơi dịu mặt: “Đi rửa chân với ông đi.”
Nghe thế, Hứa Phàm không chút do dự, chạy bạch bạch ra khỏi cửa mà gọi: “Ông ơi, chân con bị bẩn, con lại rửa một lần, ba ba nói, con rửa lần nữa.”
Hứa Chiêu nhìn Hứa Phàm lảo đảo chạy vào phòng ông bà mới thu hồi ánh mắt, đi tới trước bàn cầm điện thoại, áp vào tai: “Alo, xin chào.”
“Là tôi, Thôi Định Sâm.” Bên kia truyền tới tiếng nói dễ nghe của Thôi Định Sâm.
Tim Hứa Chiêu lập tức nhảy dựng: “Tiểu thúc.”
“Ừ, vừa rồi em hung dữ nhỉ.” Trong tiếng nói của Thôi Định Sâm mang theo ý cười.
Hứa Chiêu xấu hổ: “Có đôi khi Hứa Phàm không nghe lời.”
“Ừ, mắng là đúng.”
Ngữ khí của Hứa Chiêu có hơi mất tự nhiên: “Cái kia, tiểu thúc, thúc có việc gì ạ?”
Thôi Định Sâm ngược lại nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng của em một chút.”
“...” Tâm Hứa Chiêu lại loạn, cố gắng tự trấn định hỏi: “Tiểu thúc, thúc đang ở chỗ nào thế? Thúc đi công tác rồi ạ?”
“Vẫn đang ở thị trấn, ngày mai mới đi công tác.” Thôi Định Sâm nói xong lại hỏi: “Ngày mai em tính làm gì? Bắt đầu gieo trồng hoa quả à?”
“Tạm thời chưa được ạ.”
“Vì sao?” Thôi Định Sâm hỏi.
Nói tới chuyện công tác là thông thuận hơn rất nhiều, Hứa Chiêu đáp: “Rau xanh cháu vẫn chưa thu hoạch, cháu còn định dành ra hai ngày lên thị trấn, tới xưởng thép, khách sạn Giang Bình với Phàm Tiểu Điếm xem xét một chút. Tiện thể cháu mua cho ba cháu ít thuốc, rồi qua chợ mua ít thịt cá gì đó. Từ khi cháu với Hứa Phàm đi đế đô, ba mẹ cháu ở nhà mỗi ngày chỉ ăn bánh ngô dưa muối, cháu muốn bồi bổ cho hai người một chút.”
“Ừ, không tồi, tiếp tục đi.”
“Tiếp tục cái gì ạ?”
“Em tiếp tục nói, tôi thích nghe.”
“...”
Hứa Chiêu lập tức cạn lời, không biết nói gì cho phải, cảm giác Thôi Định Sâm giống như thay đổi thành một con người khác, từng câu từng chữ đều có thể làm lòng cậu loạn như cào cào. May vào lúc đó mẹ Hứa ôm Hứa Phàm vào phòng, cậu tìm được cớ, nhanh chóng cúp điện thoại.
Mẹ Hứa đặt Hứa Phàm lên giường, quay đầu hỏi: “Điện thoại của ai thế?”
“Thôi Nhị gia ạ!” Hứa Phàm đứng ở trên giường lớn tiếng trả lời, bởi vì bé là người nhận điện thoại, bé hỏi chú là ai, Thôi Nhị gia nói là Thôi Nhị gia, nên bé nhớ rõ.
Hứa Chiêu quay đầu trừng mắt với Hứa Phàm một cái.
Hứa Phàm biết ý của Hứa Chiêu, ba ba sẽ bé ngã từ trên giường xuống, vậy nên nhanh chóng vào vào trong chăn, ngoan ngoãn, không lăn lộn, sau đó nghịch ngợm nhìn Hứa Chiêu cười he he.
Hứa Chiêu lúc này mới nhìn mẹ Hứa, nói: “Là tiểu thúc gọi ạ.”
Mẹ Hứa thuận miệng hỏi một câu: “Người ta gọi điện vào đêm hôm này làm gì thế?”
Hứa Chiêu gãi đầu, nói: “Thúc nói là ngày mai thúc đi công tác ạ.”
“À.”
Mẹ Hứa cũng không hỏi nhiều, để Hứa Chiêu nhanh chóng đi ngủ. Mẹ Hứa về phòng rồi, Hứa Chiêu thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Hứa Phàm.
Hứa Phàm giang hai tay nói: “Ba ba, ba ba ôm con một cái.”
Hứa Chiêu từ chối: “Không ôm.”
“Ôm con một cái.”
“Không ôm, không ôm, không thèm ôm.”
Hứa Chiêu ngồi trên giường, Hứa Phàm tự động chui vào ngực Hứa Chiêu như lợn sữa nhỏ, chỉ là Hứa Phàm vừa mềm vừa thơm, Hứa Chiêu bị Hứa Phàm chọc cười, vươn tay cù lòng bàn chân Hứa Phàm, làm Hứa Phàm cười khanh khách không ngừng, chân ngắn tay ngắn quơ loạn trên giường, cuối cùng tay của Hứa Phàm ấn được tay Hứa Chiêu xuống, bi bô mà nói: “Ba ba, không cào, không cào, không cào nữa, không cào con nữa.”
Hứa Chiêu không cù nữa, ôm Hứa Phàm nằm xuống, kể chuyện cho Hứa Phàm để Hứa Phàm đi ngủ, cuối cùng cậu cũng yên tĩnh lại, lúc này mới có thời gian nghĩ về chuyện của Thôi Định Sâm. Vừa nghĩ tới Thôi Định Sâm, bàn tay được Thôi Định Sâm nắm hơi hơi nóng lên.
Thật sự không có tiền đồ!
Hứa Chiêu tự mắng mình như vậy, nhưng trong lòng không nhịn được vui vẻ một chút, làm cậu không cách nào khống chế được mà nghiêng người, đối mặt với Hứa Phàm, khó hiểu mà cảm thấy bộ dáng khi ngủ của Hứa Phàm hơi giống với Thôi Định Sâm. Thật sự là điên rồi, vốn là muốn tự hiểu nỗi lòng của bản thân, kết quả càng nghĩ càng loạn, đầu óc cũng hơi chút nóng lên.
Nghĩ kĩ lại một chút, Thôi Định Sâm sẽ đi công tác, cậu có thể chậm rãi suy nghĩ, không cần phải gấp gáp, vẫn nên lý trí một chút. Cứ như vậy, Hứa Chiêu nhanh chóng nghĩ tới chuyện công việc, tự hỏi kế tiếp mình càn làm gì, không bao lâu cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Hứa Chiêu đã chuẩn bị xong xuôi, đạp xe chở Hứa Phàm lên thị trấn. Trên đường đất, cậu nhìn thấy nhà kính rau dưa của Hứa Tả Thành, quá đơn sơ, Hứa Chiêu không nhìn nhiều, chở Hứa Phàm lên thẳng thị trấn.
Cậu đi vào Phàm Tiểu Điếm nói chuyện với ba Thôi, sau đó tới xưởng thép tính tiền, rồi lại tới khách sạn Giang Bình tính tiền, rồi lại tới bênh viện lấy thuốc cho cha Hứa, rồi lại đạp xe tới khu chợ phía đông, hai chan con đều không nghe thấy tiếng gọi đằng sau.
Người gọi cậu là Chu Hướng Tiền
Chu Hướng Tiền sáng nay mới về Tây Châu, đạp xe lên trấn mua đồ, không ngờ có thể gặp được Hứa Chiêu. Tuy rằng Hứa Chiêu từ chối hắn, nhưng hắn vẫn muốn chào hỏi Hứa Chiêu, vì thế hắn đạp xe đuổi theo.
Hứa Chiêu tới đường chợ thì dừng lại, không tính bế Hứa Phàm xuống, dắt xe đi trong chợ, chợt nghe thấy có tiếng gọi phía sau.
“Hứa Chiêu.”
Hứa Chiêu quay đầu lại thấy Thôi Định Sâm, lập tức kinh ngạc hỏi: “Tiểu thúc, sao thúc lại ở đây.”
Thôi Định Sâm xuống xe, mỉm cười: “Đang đi thì thấy em.”
Hứa Chiêu hỏi: “Thúc đi công tác luôn ạ?”
Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu, gật đầu: “Ừ.”
“Lần này là đi đâu ạ?”
“Đi Nam Châu.”
Thôi Định Sâm nói xong, nhìn thấy vạt áo Hứa Chiêu hơi lệnh, y cười dùng tay chỉnh lại áo cho Hứa Chiêu, Hứa Chiêu nhất thời sửng sốt.
Cách đó không xa, Chu Hướng Tiền mới đạp xe tới nhìn thấy một cảnh như vậy, trong lòng thắt lại, ánh mắt từ người Hứa Chiêu rơi xuống mặt Thôi Định Sâm, sau đó ngẩn ra, người này, người này... Vô cùng quen thuộc, giống như đã gặp ở đâu đó, đã gặp ở đâu đó.
Đã gặp ở đâu?