Trọng Sinh Thập Niên 80 Dưỡng Tể Tể

Chương 96: Chương 96




Âm thanh thật sự làm chết người mà!

Hứa Chiêu ngẩng đầu nhìn Thôi Định Sâm, trong màn đêm tối đen vẫn thấy được con ngươi của Thôi Định Sâm lộ rõ ý cười.

“Không phải sao?” Thôi Định Sâm cười hỏi.

Hứa Chiêu miễn cưỡng đáp: “Coi như thế cũng được.”

Thôi Định Sâm cười nhẹ ra tiếng.

Hứa Chiêu lập tức luống cuống tay chân.

Thôi Định Sâm nhìn bộ dáng đánh yêu của Hứa Chiêu, trong lòng như bị mèo cào, cười hỏi: “Lúc tôi gọi điện cho em, em đang làm gì đấy?”

Hứa Chiêu trả lời: “Làm, làm kế hoạch ạ.”

“Kế hoạch trồng hoa quả à?”

“Dạ.” Hứa Chiêu gật đầu.

“Trồng nhà kính à?”

“Không phải tất cả ạ.”

“Hửm? Có ý gì?” Thôi Định Sâm hỏi.

“Cháu đang chuẩn bị một kế hoạch là phần lớn sẽ trồng hoa quả theo mùa, một phần nhỏ là hoa quả rau dưa trồng trong nhà kính.” Nói đến sở trường của bản thân, Hứa Chiêu vô thức nói nhiều hơn: “Hoa quả với rau dưa không giống nhau, đất trồng, phân bón, nhân công đều phức tạp hơn nhiều, thôn Nam Loan không có ai trồng hoa quả với quy mô lớn, cháu cũng mới học ở đế đô được một tuần, cho nên nhiều mặt vẫn không ổn.

Nếu muốn trồng cả hoa quả theo mùa, cả hoa quả nhà kính, cháu muốn tích lũy kinh nghiệm nhiều hơn là kiếm tiền, vào thu sẽ trồng rau diện rộng, năm sau lại trồng hoa quả, thay phiên nhau, không sợ bị lỗ vốn.”

Dù sao cậu trên có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, không thể nào bước quá dài, cần bước từng bước vững vàng mà tiến lên.

Thôi Định Sâm nghe vậy gật đầu: “Cũng được, em suy nghĩ chu đáo lắm, như vậy khá ổn, vậy em muốn trồng loại quả nào?”

Hứa Chiêu trả lời: “Chủ yếu là dưa hấu, những thứ khác cháu sẽ xem lại sau.”

Thôi Định Sâm cười nói: “Tôi thích ăn dưa hấu.”

Hứa Chiêu nói theo: “Hứa Phàm cũng thích.”

“Ừ.”

Hứa Chiêu mỉm cười: “Dạ, chờ dưa hấu lớn, thúc cứ tới nhà cháu, cháu mời thúc ăn miễn phí.”

“Khi nào thì lớn?”

“Mùa hè, lúc lúa mạch chín đó ạ.”

“Ừ.” Thôi Định Sâm cười nhìn Hứa Chiêu, đột nhiên hỏi: “Không hồi hộp nhỉ?”

Hứa Chiêu nghi hoặc nhìn Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm nói: “Nói chuyện với tôi không hồi hộp nhỉ?”

Hứa Chiêu: “...”

Thôi Định Sâm nhẹ giọng nói: “Không cần hồi hộp, tôi sẽ không ăn em.”

Hứa Chiêu vừa rồi thật sự hồi hộp, chủ yếu là Thôi Định Sâm đứng gần quá, thanh âm vừa dễ nghe vừa quyến rũ, cậu có hơi không chống đỡ nổi.

Thôi Định Sâm cũng biết tính cách Hứa Chiêu như vậy, nhìn qua thì lãnh tính, kỳ thật nội tâm rất ngại ngùng. Y cười cười, chợt nhớ tới cái gì, nói: “Hứa Chiêu, em chờ tôi một chút.”

Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Dạ?”

Thôi Định Sâm xoay người đi về phía xe, mở cửa, từ trong xe lấy ra một cái túi đen đưa cho Hứa Chiêu, nói: “Cho em.”

Hứa Chiêu nhận rồi hỏi: “Cái gì thế ạ?”

Thôi Định Sâm nói: “Sữa bột với quần áo.”

“Thúc mua làm gì thế ạ?” Hứa Chiêu tò mò hỏi.

“Tiện hôm đó lão Lưu mua cho vợ, tôi cũng mua luôn.”

Lão Lưu mua cho vợ -

Hứa Chiêu nghe câu này cứ thấy có gì đó sai sai?

Thôi Định Sâm cón muốn nói tiếp, tài xế lại gọi một tiếng, nhắc Thôi Định Sâm nên xuất phát rồi. Thôi Định Sâm đáp lại một tiếng, rồi nhìn Hứa Chiêu: “Tôi phải đi rồi, chúng ta liên lạc điện thoại sau nhé.”

Hứa Chiêu gật đầu: “Dạ, thúc đi đường cẩn thận.”

“Tôi biết rồi.”

Thôi Định Sâm xoay người đi về xe, đi được hai bước lại quay đầu nhìn Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu nghi hoặc hỏi: “Tiểu thúc, chuyện gì vậy ạ?”

Thôi Định Sâm dừng một chút rồi nói: “Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, nhớ kỹ là còn có tôi ở đây.”

Hứa Chiêu ngẩn ra.

Thôi Định Sâm nhìn Hứa Chiêu cười, lên xe.

Xe quay đầu lại, chạy về hướng thị trấn, chốc lát đã biến mất trong bóng đêm. Hứa Chiêu lúc này mới thu hồi ánh mắt, ôm túi đồ nặng trịch về nhà, rồi đặt lên bàn. Bên phòng cha mẹ truyền tới thanh âm của Hứa Phàm.

“Ba ba! Ba ba!”

“Làm sao?” Hứa Chiêu đáp một tiếng.

“Ba còn bận không ạ?”

“Bận lắm.”

“Ba ba, bận, bận xong chưa ạ?”

“Chưa xong.”

“Khi nào ba bận xong ạ?”

“...”

Hỏi lắm thế!

Hứa Chiêu không để ý Hứa Phàm, để Hứa Phàm tự mình nói, cậu đóng cửa phòng lại, ngồi vào bàn tiếp tục đọc sổ sách, xác định lưu trình gieo trồng không có vấn đề gì nữa, Hứa Chiêu lúc này mới yên tâm.

Đứng dậy, vươn vai, lúc này cậu mới sang phòng bên kia bế Hứa Phàm về, nhưng Hứa Phàm đã ôm bình sữa ngủ.

Rốt cục cũng an tĩnh lại.

Hứa Chiêu đặt Hứa Phàm lên giường, rửa sạch bình sữa, khi quay lại phòng mới nhớ ra túi quà của Thôi Định Sâm. Mở ra đã thấy bên trong có hai bịch sữa bột, một bộ quần áo thể thao cho trẻ con, một bộ quần áo nam mùa xuân.

Thôi Định Sâm thật sự rất tri kỷ!

Hứa Chiêu nhìn túi đen, trong lòng nổi lên từng gợn song, hơn nữa nghĩ tới câu nói kia của Thôi Định Sâm “ Đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, nhớ kỹ là còn có tôi ở đây“. Đúng thế, y vẫn luôn ở đó, ở đó, luôn luôn ở đó, giúp đỡ cậu, đến giờ vẫn thế... Hứa Chiêu nằm trên giường, trong đầu đều là những suy nghĩ về Thôi Định Sâm. Cậu giống như không cách nào kháng cự được Thôi Định Sâm.

Thật sự là không kháng cự được.

Hứa Chiêu chìm đắm trong “Thôi Định Sâm” mà ngủ say, sáng hôm sau tỉnh dậy thì cho Hứa Phàm mặc thử quần áo mới, bộ đồ thể thao màu tím mặc trên người Hứa Chiêu vô cùng đẹp.

Tất nhiên là làm Hứa Phàm phát cuồng, cứ đứng trước gương không ngừng nói “Ôi trời mình đẹp quá, mình đẹp quá đi”, cũng không chịu cởi ra, bị Hứa Chiêu mạnh mẽ lột còn khóc lóc tủi thân một hồi.

Hứa Chiêu giải thích: “Hiện tại trời vẫn lạnh, mặc mỏng như thế sẽ bị ốm.”

Hứa Phàm tức giận xoay mặt qua một bên, không thèm để ý t ới Hứa Chiêu.

Hứa Chiêu cũng không dỗ Hứa Phàm.

Chả được bao lâu Hứa Phàm tự động nguôi giận, lại gọi “ba ba, ba ba” không ngừng. Hứa Chiêu cũng không đếm xỉa tới Hứa Phàm, mà đưa Hứa Phàm cho mẹ Hứa, còn Hứa Chiêu cùng ba Đại Trang đi gặp Trương Tiểu Hổ, Điền Đại Khuê và Tô Khánh Khánh, chỉnh sửa lại nhà kính trồng rau, quấn gọn mành cỏ lại, sau đó bón phân xới đất lại ở cả hai nhà kính, tất cả những việc này đương nhiên không thể làm xong trong một ngày.

Hứa Chiêu giao toàn bộ cho ba Đại Trang, cậu thì chuyên tâm ươm mầm dưa hấu. Lần trước cậu từ đế đô trở về được Chu Khánh Thu cho một ít hạt giống hoa quả, trong đó có cả dưa hấu, nhưng số lượng hữu hạn, không thể lãng phí.

Cho nên cậu dùng phương pháp ươm giống trước, ở vườn nhà mình đào ra một vòng nhỏ, xới đất, bón phân, tưới nước rồi gieo hạt giống xuống, mỗi ngày tưới hai hoặc ba lần, khoảng hơn mười ngày, trên khoanh đất xuất hiện một mầm cây con con.

Hứa Chiêu nhấc gốc cây non ra, cùng nhóm ba Đại Trang đưa mầm cây vào trong nhà kính kín gió, trên mặt đất phủ ít rơm vụn, vừa đảm bảo độ ấm, vừa phòng cỏ dại, vừa làm đất phì nhiêu hơn, như vậy việc gieo cây non đã xong rồi.

Kế tiếp, Hứa Chiêu giao toàn bộ việc trồng hoa quả và rau dưa theo mùa cho ba Đại Trang, cậu toàn tâm toàn ý chú ý tình huống rau dưa trong nhà kính, từ cây non, thời kì sinh trưởng, nở hoa, kết quả thu được đều do Hứa Chiêu tự mình quan sát, ghi chép vào vở nhỏ.

Từng ngày trôi qua, đến mùa thu hoạch lúa, thôn Nam Loan bận bù lu bù loa.

Cả gia đình Hứa Chiêu cũng thế, nhưng nhà Hứa Chiêu chỉ có hai mẫu lúa mạch nên gặt rất nhanh.

Cắt lúa mạch xong, dưa hấu Hứa Chiêu trồng cũng đã thành thục, tới gần trưa, Hứa Chiêu kéo xe trâu, Hứa Phàm ngồi bên trên, hai cha con cũng tới nhà kính thu hoạch dưa hấu.

Bởi vì là trồng dưa hấu đúng mùa nên không cần nhà kính giữ ấm nữa, nên toàn bộ lớp nilong xung quanh đã được tháo ra cất đi, tới gần đã thấy rõ một mẫu đất toàn dưa hấu, một đám quả vừa to vừa tròn nằm trên mặt đất hoặc nằm trên giá đỡ, tương đối khả quan.

“Oa! Thật nhiều dưa hấu này!” Hứa Phàm hô lớn một tiếng.

“Đúng rồi, thật nhiều dưa hấu.” Hứa Chiêu nói.

“Ba ba, con có thể ăn không ạ?” Hứa Phàm hỏi.

“Có thể.”

“Vậy chúng ta ăn quả dưa hấu lớn nhất đi.”

“Ngày hôm qua con ăn một quả rồi còn gì.”

“Ngày hôm qua là ngày hôm qua mà.” Bây giờ Hứa Phàm còn biết cãi.

Hứa Chiêu giải thích: “Giờ không ăn, chiều ăn, chúng ta thu hoạch đầy một xe, lên thị trấn bán lấy tiền.”

Hứa Phàm nói theo: “Bán lấy tiền.”

“Đúng rồi, xuống đây đi, chúng ta đi cắt dưa hấu.”

“Dạ.”

Hứa Chiêu bước vào trong ruộng, nhặt những quả dưa có phần cuống đầu đã thâm lại, cắt xong thì đặt gọn vào một góc, từng quả từng quả, chỉ trong chốc lát đã có được một hàng dài, chỉ là Hứa Phàm một quả cũng không thu được. Bé đang ôm một quả dưa hấu nói: “Đi đi, theo ta đi, theo ta đi mà!”

Chỉ là dưa hấu liền với dây leo, sao có thể nói đi là đi được.

Khuôn mặt Hứa Phàm đỏ bừng ôm một quả dưa hấu lớn, gọi to: “Ba ba! Ba ba! Dưa hấu, dưa hấu nó không nghe lời, nó không chịu đi theo con, con mệt quá đi!”

Cố tính chọn quả dưa to như thế mà ôm, không mệt mới lạ?

Hứa Chiêu dùng kéo, cắt đứt dây leo của quả dưa hấu bên chân, nói: “Thả qua đó xuống, tới ôm quả này đi, đảm bảo nó theo con.”

“Ta không cần mi nữa!” Hứa Phàm nói với quả dưa hấu trong ngực một câu, sau đó chạy tới bên cạnh Hứa Chiêu ôm quả dưa hấu kia lên, ôm được rồi thì vui vẻ nói: “Ba ba, nó nghe lời con ne.”

Hứa Chiêu không ngẩng đầu lên mà chỉ đáp một câu: “Ừ, nghe con nói.”

“Con muốn ôm thêm nữa.”

“Ừ, đừng để bị ngã.”

“Dạ.”

Hứa Phàm ôm dưa hấu đi tới ven đường, cẩn thận đặt quả dưa hấu xuống, ngẩng đầu thì thấy Thôi Định Sâm đang mặc quần áo thường tới, vội vàng nói: “Ba ba! Ông lái xe ô tô tới!”

Thôi Định Sâm run rẩy khóe miệng.

Hứa Chiêu nhanh chóng quay đầu lại, thật sự thấy được Thôi Định Sâm.

Hứa Chiêu bận rộn mấy ngày nay, Thôi Định Sâm cũng bận, nhưng cứ mười ngày nửa tháng Thôi Định Sâm đều sẽ về gặp Hứa Chiêu một chút, tuy rằng đều vào buổi tuổi, mỗi lần chỉ nói mấy câu linh tinh nhưng thời gian kéo dài hơn mười phút, kéo gần hai người lại với nhau.

“Tiểu thúc.” Hứa Chiêu cười bước tới: “Sao sáng nay thúc đã về rồi?”

Thôi Định Sâm nói: “Hết bận rồi.”

“Hết bận rồi? Là sao ạ?”

“Dạo này rảnh rỗi nên tới giúp em thu hoạch dưa hấu.” Thôi Định Sâm đi tới, nhấc hai quả dưa còn ở trên đất ôm lên rồi đặt ở ven đường, sau đó lại về bên người Hứa Chiêu, nhận kéo trong tay Hứa Chiêu, cắt dây, ôm dưa hấu, bộ dáng vô cùng thành thục.

Hứa Chiêu vội vàng ngăn cản: “Tiểu thúc, không cần không cần, cháu tự làm được mà.”

Thôi Định Sâm nói: “Cùng làm đi, làm cùng sẽ nhanh hơn chút, hôm nay rất nóng.”

Hứa Phàm cũng nói theo: “Hôm nay nóng quá nha.”

Thôi Định Sâm cười.

Hứa Chiêu cũng không ngăn Thôi Định Sâm nữa.

Tiếp đó Hứa Chiêu và Thôi Định Sâm cùng nhau thu hoạch dưa hấu.

Hứa Phàm thấy người lớn bận rộn, bé càng bận hơn, chân ngắn chạy qua chạy lại trong ruộng.

“Hứa Phàm, chậm một chút, đừng làm dưa hấu ngã.” Hứa Chiêu nói.

“Con, con sẽ không làm dưa hấu ngã đâu.”

Hứa Phàm sẽ không làm dưa hấu ngã, mà là bé và dưa hấu cùng nhau ngã.

“Bộp” một tiếng thu hút sự chú ý của Hứa Chiêu, Thôi Định Sâm. Hai người quay đầu lại thấy Hứa Phàm đang chống tay đứng lên, dưa hấu vỡ chia năm xẻ bảy. Ánh mắt Hứa Phàm ngập nước nhìn dưa hấu, tay cọ cọ vào bụng, ngẩng đầu nhìn Hứa Chiêu, ngơ ngác mà nói: “Ba ba, dưa hấu, dưa hấu, nó, nó lại không nghe lời.”

Biết ăn nói thật đấy... Thôi Định Sâm muốn cười.

Hứa Chiêu nghiêm mặt hỏi: “Thật sự là do dưa hấu không nghe lời sao?”

Hứa Phàm nói: “Không phải ạ.”

“Vậy có chuyện gì?”

“Là con ngã ạ.”

“Vậy là ai sai?”

“Con ạ.” Hứa Phàm dũng cảm thừa nhận.

“Sai thì phải làm sao?”

“Sai thì, thì phải nhận sai, lần sau không, không phạm sai nữa.”

Hứa Chiêu vừa lòng mà gật đầu: “Ừ, lại đây đi, tí nữa chúng ta ăn nó.”

Hứa Phàm ngẩng đầu hỏi: “Ba ba, cho con ăn không ạ?”

“Cho con ăn.”

Hứa Phàm vui vẻ trở lại.

Tiếp đó Hứa Chiêu thu dọn quả dưa hấu tới dưới tán cây, chuẩn bị một quả dưa hấu nguyên vẹn cho Thôi Định Sâm, Thôi Định Sâm không đồng ý, bảo rằng ăn quả bị vỡ ka cũng được, vì thế mà hai lớn một nhỏ ngồi dưới bóng mát ăn dưa hấu.

Hứa Phàm ăn xong một miếng, nhìn trong giỏ trúc còn một miếng, nhìn Hứa Chiêu đang ăn dưa hấu, lại nhìn Thôi Định Sâm không ăn dưa hấu nữa, bạch bạch mà chạy tới ngồi bên giỏ trúc, vui vẻ mà vươn tay lấy miếng dưa hấu cuối cùng, sắp chạm được dưa hấu đột nhiên lại bị một bàn tay khác nhanh hơn tới trước.

Hứa Phàm sửn sốt, sau đó nhìn theo miếng dưa hấu tới phía Thôi Định Sâm.

Thôi Định Sâm cầm dưa hấu nhìn Hứa Phàm.

Hứa Phàm lập tức nhăn mày nó: “Không được ăn nhiều dưa hấu, bụng sẽ bị đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.