Tác giả: Trang Mun
--------------------------------------------------------
”Tôi nhìn thấy tổng giám đốc nắm tay một cô gái đi vào công ty đấy” Một nữ đồng nghiệp lên tiếng.
”Tôi còn thấy tổng giám đốc đưa cô gái đó vào phòng làm việc của mình, mọi người nghĩ mà xem, từ trước đến nay, ngoài thư ký Vũ Yến Linh ra thì có người phụ nữ nào vào được phòng làm việc của tổng giám đốc không?” Một nữ đồng nghiệp khác lên tiếng.
”Không biết quan hệ của hai người là gì nhỉ? Chưa bao giờ nghe nói tổng giám đốc có em gái hay chị gái. Mà cũng là người thân cũng không có nắm tay bước vào công ty như vậy. Chẳng lẽ là...bạn gái?”
Kết luận đó được đưa ra khiến mọi người trầm mặc.
”Không đi làm việc đi ở đây bàn cái gì?” Vũ Yến Linh khó chịu lên tiếng.
Mọi người thấy là thư ký bên người tổng giám đốc thì cũng không dám cãi lại mà ngoan ngoãn giải tán. Đây là người mà thân cận với tổng giám đốc nhất, chẳng may đắc tội cô ta thì có lẽ bị đuổi việc không chừng.
Vũ Yến Linh nghe được mọi người bàn tán về cô gái được tổng giám đốc đích thân đưa vào, cô khẽ cắn môi. Cô thật sự muốn nhìn xem cô gái đó là người như thế nào.
Vũ Yến Linh nhìn đồng hồ, 15 phút nữa sẽ đến giờ họp. Cô vào nhà vệ sinh, sửa sang lại mình rồi đến phòng tổng giám đốc.
Vũ Yến Linh gõ cửa, khi bên trong vang lên giọng nói lạnh lùng quen thuộc thì cô khẽ mỉm cười: “Vào đi”
Vũ Yến Linh đẩy cửa vào thì thấy anh đang ngồi trước bàn làm việc. Cô nhìn xung quanh, không thấy cô gái mà mọi người bàn tán. Cô cười khẩy, cô biết là tổng giám đốc sẽ không coi trọng người phụ nữ nào mà.
Hàn Phong cầm cặp tài liệu. Anh với lấy chiếc áo khoác mắc trên ghế rồi đi ra phía cửa.
Vũ Yến Linh vội vàng đi theo anh.
...
Hân Nhi vừa gặm táo vừa nghịch điện thoại, dáng vẻ không có một chút gì gọi là thục nữ.
”Anh đang làm gì vậy?” Hân Nhi nhắn tin hỏi thăm.
Sáng nay mẹ cô cảm thấy không khỏe nên cô đưa mẹ đến bệnh viện. Người khám cho mẹ cô là một người đàn ông vô cùng đẹp trai và dịu dàng, Hân Nhi bị đổ ngay tư cái nhìn đầu tiên.
Cô năn nỉ cộng với lấy lí do sức khỏe mẹ cô không tốt thì có người để hỏi, cô thành công lấy được số của anh.
Rất nhanh sau đó có tin nhắn trả lời: “Ai vậy?”
Hân Nhi nhìn tin nhắn, cười tủm tỉm: “Anh đoán xem”
Lâm Vĩ Thiên nhìn tin nhắn, nhíu mày: “Xin lỗi tôi rất bận”
Hân Nhi thấy có tin nhắn báo đến thì vội vàng mở ra xem. Sau khi đọc cô biết là anh đã giận thì không dám đùa nữa. Cô vội nhắn lại: “Là em. Lúc sáng anh đã khám cho mẹ em đấy. Anh còn nhớ không?”
Lâm Vĩ Thiên suy nghĩ một lát thì nhớ ra là cô gái lúc sánh nằng nặc đòi xin số anh. Anh rất kiên nhẫn nhắn lại: “Bác xảy ra chuyện gì à?”
Hân Nhi lăn lộn trên giường. Cô không biết nên lấy lí do gì đây.
Suy nghĩ một lát, cô quyết định thổ lộ với anh: “Anh có tin vào tình yêu sét đánh không? Nếu anh không tin thì em là một ví dụ. Em đã thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp. Anh cho phép em theo đuổi anh nhé?” Hân Nhi đọc một lượt. Ngón tay để vào phím gửi mà không dám hạ xuống. Cô cắn môi, quyết tâm liều chết.
Hân Nhi nhắm chặt mắt gửi tin nhắn đó đi. Cô đang chờ đợi phản hồi từ anh.
Trong vài phút này Hân Nhi cảm nhận tâm trạng thấp thỏm đầy hồi hộp. Khi điện thoại báo có tin nhắn, cô thấy tim mình như ngừng đập.
Khẽ hít một hơi dài, cô mở mắt nhìn màn hình.
”Xin lỗi, tôi đã có người trong lòng”
Dòng chứ đó đập vào mắt cô đau nhức, chưa gì mà cô đã không có cơ hội rồi sao?
Không được. Chỉ là có người trong lòng chứ không phải người yêu. Cô vẫn còn có thể cố gắng mà.
Nghĩ vậy Hân Nhi tự lên tinh thần cho mình. Cô nhất định sẽ không bỏ cuộc đâu.
...
Lâm Vĩ Thiên ngồi trước bàn làm việc, chăm chú nhìn tin nhắn mà mình vừa gửi đi. Anh cũng không hiểu tại sao mình lại lấy một cái cớ như vậy, nhưng khi đó trong đầu anh bỗng hiện lên một khuôn mặt của cô gái đó.