Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 44: Chương 44: Chương 42




Tác giả: Trang Mun

-------------------------------------------------

Diệp Vy thấy Lâm Vĩ Thiên đang đi về phía mình thì cảm thấy không biết phải làm sao? Không biết có phải do cô mẫn cảm không mà cảm giác như người đàn ông này luôn muốn tiếp cận mình, cô cũng không phải tự kỷ đến mức nghĩ anh đã có tình cảm với cô, hai người cũng chỉ gặp nhau một hai lần, nhưng cử chỉ và hành động của anh khiến cô không thể không suy nghĩ sâu xa được.

Lâm Vĩ Thiên đi đến trước mặt cô, anh nở một nụ cười đầy tao nhã và dịu dàng, chiếc áo blu mặc trên người anh khiến con người anh càng trở nên ấm áp: “Chúng ta lại gặp nhau rồi! Em đang đi dạo sao?” Anh nhìn cô mặc bộ đồ thể thao thoải mái thì suy đoán.

Diệp Vy cũng nở một nụ cười đầy lịch sự: “Vâng.”

”Vậy thì cùng đi nhé, dù sao anh cũng tan làm rồi, em mới vào trường chắc không quen thuộc đường lắm.” Lâm Vĩ Thiên vừa nói vừa cởi chiếc áo blu trên người ra, anh không nói với cô khi anh đang ở trong phòng làm việc, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy cô đi ngang qua, lúc đó trong đầu anh không nghĩ được gì đã lao ra ngoài. Anh cũng không hiểu cảm giác này bắt đầu từ bao giờ, nhưng có lẽ là anh đã động tâm rồi, động tâm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Diệp Vy nghe thấy vậy thì hơi nhăn mày lại nhưng rất nhanh đã dãn ra, cô nở nụ cười từ chối: “Không cần đâu, em bây giờ về phòng luôn, chút nữa em có hẹn với bạn trai rồi.”

Nụ cười của Lâm Vĩ Thiên cứng lại khi nghe hai từ “bạn trai“.

Diệp Vy chào tạm biệt anh rồi xoay người rời đi.

Lâm Vĩ Thiên nhìn theo bóng lưng hoàn mỹ của cô, môi mím chặt, không lẽ anh chưa bắt đầu mà đã thua rồi sao, suốt 26 năm qua đây là lần đầu tiên tim của anh đập nhanh vì một người, chưa đến mức không có cô thì không sống được, nhưng cảm giác này cũng chẳng dễ chịu gì.

Diệp Vy cũng không biết cảm xúc đau buồn của Lâm Vĩ Thiên, Hàn Phong gọi điện nói một lát nữa anh sẽ đến trường đón cô, Diệp Vy về ký túc để sửa soạn và thay quần áo.

TRong phòng lúc này chỉ có một mình Cẩm Tố Mai, Hà Như thì chạy đi khắp nơi làm quen với bạn mới, Bảo Nghi thì cô đoán là lại lên thư viện rồi, con mọt sách này ngoài thư viện thì cũng chỉ có chỗ làm thêm thôi.

Diệp Vy cũng chỉ mỉm cười thay cho lời chào, cô không phải cảm giác nữa mà chắc chắn người bạn cùng phòng này không thích mình, Diệp Vy nhún vai tỏ vẻ không sao cả, cô cũng chẳng cần cô ta thích.

Cẩm Tố Mai thấy Diệp Vy vào phòng thì rời mắt khỏi điện thoại liếc nhìn cô một cái, một lúc sau thấy cô đi ra, trên người đã thay bằng một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu hồng nhạt, phối cùng một chiếc váy xòe màu đen dài đến đầu gối, đôi môi đỏ tươi căng mọng, làn da trắng như trong suốt, cô khẽ mỉm cười khiến mọi thứ xung quanh dường nhạt nhòa, làm nền cho cô.

Cẩm Tố Mai càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, cô mím môi lên tiếng: “Tối nay cậu có tham gia buổi tiệc chào đón tân sinh viên không?”

Diệp Vy thấy bất ngờ khi Cẩm Tố Mai lên tiếng hỏi, nhưng khi nghe giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn của cô ấy thì cô cũng chẳng thoái mái gì, cô chỉ đáp cho có lệ: “Không, tớ có hẹn rồi.”

”Với bạn trai à?” Cẩm Tố Mai không suy nghĩ gì mà buộc miệng ra hỏi, thấy người đối diện nhíu mày không vui thì cô mới nhận ra là mình thất thố, cô khẽ cắn môi không nói gì.

Diệp Vy cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy, khi cô nhận điện thoại của Hàn Phong nói anh đang đợi cô ở cổng trường, cô đứng lên, không nói gì rồi đi ra cửa.

Cẩm Tố Mai nhìn theo bóng dáng cô đi khuất thì trầm ngâm, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Diệp Vy vừa ra khỏi cổng trường thì thấy một chiếc Lamborghini đang đậu ở bên kia đường, cô bước đến mở cửa rồi ngồi vào ghế lái phụ, quay đầu nhìn về phía người đàn ông anh tuấn bên cạnh: “Anh vừa mới tan làm à?” Cô nhìn người đàn ông vẫn mặc trên người bộ đồ tây, cà vạt đã bị anh tháo ra, chiếc áo sơ mi được tháo hai cúc đầu khiến anh càng thêm quyến rũ và..... ừm..... Gợi cảm.

Hàn Phong thấy cô chăm chú nhìn mình thì khẽ cười, anh tháo dây an toàn, vươn người về phía cô, chóp mũi anh khẽ cọ lên chiếc mũi trắng mịn của cô, anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Nhớ anh không?”

”Nhớ!” Diệp Vy mỉm cười nhìn anh, mặc dù hai người thường xuyên gặp nhau và ngày nào anh cũng gọi cho cô ít nhất hai cuộc điện thoại, nhưng dường như vẫn không đủ với người đàn ông này.

Hàn Phong nghe thấy câu trả lời thì rất vui vẻ, anh hôn lên chóp mũi cô, rồi di chuyển xuống đôi môi đỏ mọng mà anh khao khát.

Diệp Vy vòng tay lên cổ anh, đôi mắt nhắm lại bắt đầu hôn đáp trả.

Hàn Phòng chỉ dịu dàng được lúc đầu, về sau nụ hôn càng ngày càng dữ dội, anh cạy mở hàm răng của cô, cuốn lấy lưỡi cô, bên trong xe vang lên những âm thanh đầy ám muội.

Một lúc lâu sau Hàn Phong mới buông cô ra, anh không vội dời khỏi mà bắt đầu dịu dàng nhấm nháp môi cô.

Diệp Vy dường như chết chìm trong sự dịu dàng đó của anh, không cách nào thoát ra được.

Hàn Phong dời khỏi môi cô, anh cảm thấy nếu tiếp tục nữa thì anh sẽ không kiềm chế được mình mất.

Anh cúi đầu, khẽ vén những sợi tóc trước trán cô, rồi đặt lên đó một nụ hôn.

”Anh biết một nhà hàng rất ngon, chúng ta đến đấy nhé?” Vừa nói anh vừa thắt dây an toàn cho cô.

Diệp Vy nhu thuận gật đầu: “Cũng được!”

Hàn Phong khẽ cười, anh ngồi thẳng dậy, thắt dây an toàn rồi nổ máy. Trước khi đi, đôi mắt anh liếc về phía góc khuất bên cạnh ghế lái, nơi đó có một xấp ảnh, người trong ảnh là một trai một gái. Hàn Phong liếc nhìn, đôi mắt đầy âm u tàn bạo, dường như chỉ cần hơi chạm nhẹ là nó sẽ bùng nổ, nhưng chỉ trong nháy mắt tất cả lại khôi phục thành sự dịu dàng, ấm áp và ôn nhu, giống như người vừa nãy không phải là anh vậy. Anh lái xe rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.