Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 54: Chương 54




“Em ngồi đây đi, cứ tự nhiên không phải ngại.” Lưu Diệc Nam đứng lên, nhường ghế của mình cho cô.

Từ Minh Tuấn thấy tên này xum xoe thì hừ lạnh, cậu biết thừa tính thằng này rồi, cứ thấy gái đẹp là mắt sáng lên, cậu liếc mắt nhìn Lưu Diệc Nam như muốn cảnh cáo, “Cấm được động đến em gái tao.”

Lưu Diệc Nam không thèm để ý cái nhìn của Từ Minh Tuấn, cậu vui vẻ nói chuyện với cô bé dễ thương này.

Từ Lệ Chi thấy bên cạnh cô còn một người nữa, từ khi cô đến đây anh vẫn chưa hề lên tiếng, cô quay sang nhìn Diệp Hàn, thấy cô chơi đùa với chiếc điện thoại, như là trông mong ai gọi đến vậy.

Từ Lệ Chi nhìn chằm chằm sườn mặt đẹp trai của Diệp Hàn, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.

Diệp Hàn quay sang nhìn bên cạnh, thấy một khuôn mặt lạ hoắc đang nhìn mình chằm chằm, cậu nhíu mày khó chịu.

Từ Lệ Chi thấy bị cậu bắt gặp thì ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô vội cúi đầu.

Lưu Diệc Nam thấy vậy thì chậc lưỡi, ông trời thật bất công mà, bộ cậu không đẹp trai à? Vì sao mấy cô bé này cứ thích bộ mặt bất cần đời kia vậy, nhiều lúc còn như một khối băng không thèm để ý đến ai nữa chứ, haizzz....

Lưu Diệc Nam thở dài đầy ngao ngán.

Từ Minh Tuấn cũng bắt gặp cảnh này, cậu yên lặng không nói gì.

Từ Lệ Chi cúi đầu một lúc không thấy cậu bảo gì, cô lấy dũng khí ngẩng đầu lên, thấy cậu lại quay sang nghịch điện thoại, “Chào anh, em tên Từ Lệ Chi.” Giới thiệu xong rồi cô tò mò hỏi, “Anh đang đợi ai à?”

Cô bé mở đôi mắt tròn xoe tò mò hỏi, khuôn mặt ngây thơ khiến ai cũng cảm thấy đáng yêu.

Nhưng đáng tiếc có kẻ không biết thương hoa tiếc ngọc, Diệp Hàn không trả lời câu hỏi của cô, cậu thấy điện thoại sắp hết pin, quay sang nhìn đang pha chế rượu ở quầy bar, hỏi mượn sạc điện thoại.

Anh bồi bàn cũng quen với mấy cậu ấm con nhà giàu này vì vậy không hỏi gì nhiều, lấy ra cho cậu mượn.

Diệp Hàn cắm sạc vào nhưng không nghịch nữa, anh ném điện thoại sang một bên, cúi đầu uống rượu.

Từ Minh Tuấn thấy bộ dạng chán nản của cậu thì tò mò, anh đẩy tay của Lưu Diệc Nam, mắt đánh về phía Diệp Hàn, “Sao vậy?”

Lưu Diệc Nam nhún vai, “Chịu!” Cậu cũng không biết thằng này đang phát rồ cái gì.

.......

Đến tối Diệp Vy không về ký túc xá mà về căn hộ nhỏ ở gần trường, căn hộ này là do Diệp Lâm Thiên mua cho cô, nói cô không muốn ở ký túc xá thì có thể đến đây ở. Lúc đầu Diệp Vy không muốn nhận, cô không muốn nhận bất cứ thứ gì của ông ta, nhưng Diệp Hàn lúc đó luôn đi bên cạnh cô năn nỉ, còn nói, “Chị cứ nhận đi, ông ta cho chị mà, nếu không em mua cho chị căn hộ khác nhé?”

Diệp Vy nghe vậy thì bật cười, tên này nghĩ mua cho cô thì không phải là tiền của ông ta à?

Diệp Hàn dường như cũng nhận ra, cậu bĩu môi, sau này cậu sẽ cố gắng tự mình kiếm tiền mua đồ cho chị.

Vì thế sau khi Diệp Hàn năn nỉ Diệp Vy lấy, cậu sợ chị ở ký túc xá sẽ chịu khổ, muốn chị ra ngoài được thoải mái hơn.

Diệp Vy không còn cách nào khác là nhận lấy chìa khóa căn hộ, cô chưa ở đây lần nào, trừ đến đây để dọn dẹp ra thì không có lần khác nữa.

Diệp Vy mở cửa đi vào, căn hộ lâu không có người ở nên có chút lạnh lẽo, Diệp Vy kiểm tra xung quanh, rất sạch sẽ, cô đoán là Diệp Hàn cho người thường xuyên dọn dẹp, nghĩ như vậy cô mỉm cười, hình như lâu rồi cô không có gọi điện cho cậu, cũng sắp thi đại học rồi nhỉ?

Diệp Vy mệt mỏi ngả người xuống ghế sô pha, cô có chút đói, nhưng nghĩ đến chút nữa phải đến nhà chú của Hàn Phong thì không dám ăn thêm gì, cô sợ đến đấy lại không ăn được gì thì hơi ngại.

Diệp Vy lôi điện thoại ra, ba mươi phút nữa Hàn Phong sẽ đến đón cô, cô nhắn tin cho anh địa chỉ căn hộ của mình.

Bấm nút gửi đi, cô định cất điện thoại vào túi thì dừng lại, nghĩ một lát cô gọi cho Diệp Hàn.

Từ Lệ Chi buồn chán ngồi một mình, Diệp Hàn đi vào nhà vệ sinh, Lưu Diệc Nam và Từ Minh Tuấn đang điên cuồng ở ngoài kia, vừa nãy cô quấn lấy anh trai hỏi về Diệp Hàn, Từ Minh Tuấn thấy vậy thì cũng nhận ra em gái mình đã thích Diệp Hàn ngay từ lần gặp đầu tiên, anh thở dài, sao con nhóc này thích ai không thích lại thích cái thằng không ai quản được kia vậy, anh kể hết cho em gái mình những sự tích huy hoàng của tên kia, từ việc đánh nhau cho đến việc đội sổ, anh mong sao con nhóc này có thể thay đổi người thích.

Nhưng có lẽ sau khi kể xong thì Từ Minh Tuấn mới thấm thía được câu “Trai không hư thì gái không yêu”, anh nhìn em gái từ nhỏ luôn ngoan ngoãn của mình lộ ra vẻ mặt giống như càng thích Diệp Hàn hơn thì cảm thấy bất lực, thôi kệ vậy.

Từ Lệ Chi ngồi một mình ở quầy bar, bỗng cô thấy điện thoại ở góc bàn reo lên.

Từ Lệ Chi nhìn sang, nhận ra đây là điện thoại của Diệp Hàn, cô nhìn xung quanh, không thấy cậu đâu, cô lại nhìn vào điện thoại, thấy tên hiển thị người gọi là “Chị gái“.

Từ Lệ Chi cắn môi do dự, cô có nên nhấc máy không đây, là chị gái của anh Diệp Hàn gọi, nhỡ may có việc đột xuất gì thì sao.

Từ Lệ Chi nghĩ như vậy để che giấu tâm tư nhỏ của mình, cô muốn lấy lòng chị gái của Diệp Hàn.

Mắt nhìn điện thoại sắp tắt, cô cắn răng cầm lấy, bấm nút nghe.

”Alo.”

Diệp Vy nghe thấy đầu dây kia là giọng nữ thì hơi nghi hoặc, cô bỏ điện thoại xuống, nhìn vào màn hình, đúng là Diệp Hàn mà.

Diệp Vy lại áp điện thoại lên nghe, “Cho hỏi đây có phải là số của Diệp Hàn không?” Cô hỏi.

Đầu dây bên kia là một giọng nữ ngọt ngào trả lời cô, “Đúng vậy, nhưng anh Diệp Hàn không có ở đây, chị là ai vậy? Chị có chuyện gì thì nói với em, em giúp chị chuyển lời cho anh ấy?” Từ Lệ Chi cố làm ra vẻ mình không biết ai đang gọi điện, cô muốn tạo ấn tượng tốt với chị gái của anh.

Diệp Vy cảm thấy có chút mờ mịt, đây là.... Bạn gái của Diệp Hàn sao?

Diệp Vy thấy đầu bên kia ồn ào thì đoán có thể cậu đang ở quán bar nào đấy, cô nhìn đồng hồ, thấy Hàn Phong cũng sắp đến, cô cũng không nói nhiều nữa.

”Không có chuyện gì, tôi là chị gái của Diệp Hàn, muốn gọi hỏi thăm nó một chút.” Cô đang định nói sẽ gọi lại sau, suy nghĩ một lát, cô ngập ngừng hỏi, “Cho hỏi.... Cô là ai vậy?”

Từ Lệ Chi nghe Diệp Vy hỏi thì hơi sững người, chỉ mấy giây sau cô trả lời Diệp Vy, giọng nói ngọt ngào gây thiện cảm cho người khác, “Em chào chị, em là bạn của anh Diệp Hàn.”

Diệp Vy gật gù, thấy cô bé này một câu “Anh Diệp Hàn”, hai câu “Anh Diệp Hàn” ngọt lịm như thế, cô đoán không phải là bạn bè bình thường rồi.

Diệp Vy đang định tắt máy thì đầu bên kia ngập ngừng như có điều muốn nói.

”Có chuyện gì nữa à?” Diệp Vy hỏi.

”Dạ....” Từ Lệ Chi ngừng một lát, “Em từ nhỏ sống ở nước ngoài, mới về nước hôm qua, chị có thể cho em cách liên lạc không?” Từ Lệ Chi cảm thấy hơi ngượng, mới nói được mấy câu, chưa biết mặt thế nào đã xin cách liên lạc của người ta, là ai cũng cảm thấy không thích hợp, “Vì em không có bạn ở đây, em muốn xin chị cách liên lạc, lúc nào rảnh em có thể rủ chị ra ngoài chơi, được không chị?” Cô bé dùng giọng điệu có chút cầu xin, giọng nói lại ngọt ngào, rất ít người có thể cự tuyệt được.

Diệp Vy nghe vậy thì im lặng một lúc, cô cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Cuối cùng thì Diệp Vy cũng đồng ý, Từ Lệ Chi nghe vậy vui vẻ cảm ơn Diệp Vy rồi tắt máy.

Từ Lệ Chi đang chìm trong vui sướng, khi cô ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt rét lạnh của Diệp Hàn thì chột dạ, nhìn cậu đầy sợ hãi.

”Em.... Em xin lỗi, em không.... Cố ý....” Từ Lệ Chi cúi đầu, lắp bắp nói, lần này tiêu thật rồi, có vẻ như anh rất tức giận.

Diệp Hàn giật mạnh chiếc điện thoại từ trong tay của Từ Lệ Chi, mở nhật ký cuộc gọi ra, thấy người gọi đến là Diệp Vy, trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lùng đã biến mất không thấy, thay vào đó là sự vui vẻ.

Cậu vội vàng gọi lại.

Nói chuyện được vài giây thì cậu tiếc nuối tắt máy, chị bảo đang bận, sẽ gọi lại cho cậu sau.

Diệp Hàn cảm thấy chán nản, biết thế cậu nên cầm điện thoại theo.

Từ Lệ Chi ngẩng đầu nhìn Diệp Hàn, cô đang muốn nói gì đó, bị ánh mắt lạnh lùng của cậu làm cho không thốt ra được.

”Lần sau còn động vào đồ của tôi thì cái tay cô sẽ không còn đâu.” Nói rồi cậu xoay người rời đi.

Từ Lệ Chi nhìn theo bóng lưng cậu, có chút ủy khuất, đôi mắt đỏ bừng nhưng không khóc, ngay lần gặp đầu tiên cô đã để lại ấn tượng không tốt cho cậu rồi.

......

Hàn Phong đến đón Diệp Vy, thấy cô xách túi lớn túi nhỏ thì tò mò hỏi.

”Đây là quà gặp mặt, em hỏi anh cô chú thích cái gì thì không chịu nói, không biết em mua mấy thứ này có hợp ý cô chú không?” Diệp Vy thở dài, có chút lo lắng.

Hàn Phong có chút bị oan, không phải anh không muốn nói mà anh cũng không biết họ thích gì, anh và gia đình của chú cũng ít khi nói chuyện với nhau, với lại sao cô phải để ý cái nhìn của người khác như vậy, cô chỉ cần để ý mỗi anh là được rồi.

Hàn Phong giúp cô để mấy thứ này lên xe, anh vòng ra ghế lái, nổ máy, lái xe rời đi.

Diệp Vy cảm giác được từ khi lên xe tâm trạng anh có vẻ không tốt, ừm, hình như có chút bực bội.

Dù sao cũng là bạn gái của anh, cô nên quan tâm hỏi han một chút, “Anh sao vậy? Có chuyện gì không vui à?”

Hàn Phong nghe cô hỏi thì mím chặt môi không nói, chẳng lẽ nói anh đang ghen với cô chú mình sao? Như vậy anh cũng cảm thấy không còn mặt mũi nữa.

Diệp Vy đợi mãi không thấy câu trả lời thì trợn mắt, kệ anh vậy.

Hàn Phong thấy cô im lặng không nói nữa, anh quay sang nhìn, thấy cô đang chơi trò chơi trong điện thoại, cơn khó chịu trong lòng càng tăng lên.

Vì thế suốt cả quãng đường Diệp Vy vui vẻ chơi game, còn người nào đó bên cạnh bực bội đến sắp hỏng mất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.