Tác giả: Trang Mun
---------------------------------------
”Vy.....” Hàn Phong gọi tên cô một cách cẩn thận, “Có chuyện gì vậy?”
Hàn Phong cố tỏ ra bình thản, nhưng chỉ có anh mới biết trong lòng anh đang dậy sóng cỡ nào, đủ loại ngờ vực, sợ hãi, nếu bây giờ cô chỉ cần nói một câu không tốt thôi, nó sẽ hóa thành cơn hồng thủy nhấn chìm anh.
Anh nhìn vẻ mặt lạnh lùng đầy tức giận của cô, cố gắng suy nghĩ xem mình đã làm sai cái gì.
Diệp Vy im lăng không lên tiếng, cô nhìn thấy sự dè dặt thận trọng của anh, cả sự sợ hãi trong mắt sắp tràn ra kia, tất cả những điều đó khiến cô có chút đau lòng.
Diệp Vy bình tĩnh lại, có thể cô nghĩ sai thì sao? Có thể cô đã hiểu lầm anh, cô không nên kết luận mọi chuyện khi không nghe anh giải thích được.
Suy nghĩ kĩ xong Diệp Vy cảm thấy mình không đúng, cô thấy Hàn Phong vẫn đang nhìn cô đầy sợ hãi, cô nhẹ giọng nói với anh, “Chúng ta về đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Hàn Phong do dự một lát rồi gật đầu, anh cẩn thận nắm lấy tay cô, Hàn Phong ngẩng đầu lên nhìn Diệp Vy, thấy cô không có ý địmh giãy ra hay tránh thoát, anh khẽ mỉm cười tự trấn an mình.
Vợ chồng Hàn Chí Cường nghe Diệp Vy nói có việc đột xuất phải đi, cũng không cố gắng giữ cô lại, chỉ dặn lúc nào rảnh thì đến chơi.
Diệp Vy mỉm cười, khi đứng trước vợ chồng Diệp Chí Cường cô vẫn tỏ ra bình thường, không có vẻ gì khác lạ nên hai người không nhận ra điều gì.
Hàn Phong luôn trầm mặc nắm chặt tay cô, dường như anh nghĩ mình chỉ cần lơi lỏng một chút thì cô sẽ vĩnh viễn rời khỏi anh vậy.
Suốt cả quãng đường hai người luôn im lặng không ai nói câu gì, Hàn Phong lái xe, được mấy phút anh lại liếc nhìn Diệp Vy, lo lắng trong mắt càng ngày càng sâu.
Cô sẽ nói chia tay sao?
Két!
Diệp Vy đang nhìn ra ngoài cửa xe, cô đang suy nghĩ chuyện vừa rồi, không chỉ vì một tấm hình không rõ nguồn gốc mà tức giận với anh được, Diệp Vy thở dài, đang định quay sang nói chuyện với anh.
Bỗng nhiên xe thắng gấp khiến Diệp Vy bất ngờ, nếu không phải có dây an toàn thì cô đã đập đầu vào cửa kính xe bất tỉnh nhân sự rồi.
Cô quay sang nhìn Hàn Phong, có chút sững sờ.
Hàn Phong cúi gằm mặt, tay vẫn đặt trên vô lăng, thân mình run rẩy lợi hại.
”Phong...” Diệp Vy khẽ gọi.
Hàn Phong nghe thấy tiếng cô gọi, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng nhìn cô.
”Anh sẽ không bao giờ chia tay, cũng không cho phép em chia tay.” Hàn Phong bá đạo nói, trong giọng nói còn lộ ra chút tàn nhẫn.
Diệp Vy ngạc nhiên, cô bảo sẽ chia tay anh bao giờ, nhưng nhìn anh sợ hãi như vậy cô cũng cảm thấy mình có lỗi, Diệp Vy tháo dây an toàn, nhoài người về phía ghế lái ôm lấy anh.
”Chúng ta sẽ không chia tay!” Diệp Vy nhẹ giọng dỗ dành. Hàn Phong cũng vòng tay ôm chặt lấy cô, mùi hương của cô ngập tràn trong mũi anh, nó như một liều thuốc an thần khiến anh an tâm.
Một lúc sau Diệp Vy thấy anh đã bình tĩnh lại thì buông anh ra, cô ngồi ngay ngắn vào ghế, lôi tấm hình cô vừa mới nhặt được trên xe đưa cho anh.
Hàn Phong nhìn cô rồi cầm lấy tấm hình lên xem, sau khi nhìn thấy người trong hình cả người anh cứng lại.
Trong ảnh là một nam một nữ, họ đang đứng nói chuyện dưới tán cây, hai người cũng không có bất kỳ cử chỉ thân mật gì, họ chỉ đứng song song nói chuyện với nhau.
Người trong hình là Diệp Vy và Lâm Vĩ Thiên.
Diệp Vy quan sát anh, thấy anh không có biểu tình khác thường gì, chỉ trầm mặc nhìn bức ảnh cô đưa.
”Cái này em nhặt được ở trong xe của anh, sao anh lại có bức ảnh này?” Anh theo dõi em sao?
Diệp Vy không có nói câu này ra khỏi miệng, cô chăm chú nhìn anh, chờ đợi đáp án.
”Là Lăng Vũ gửi cho anh!” Hàn Phong lúc này mới dời mắt khỏi bức ảnh, anh nhìn cô nói nghiêm túc, “Nó chụp ảnh rồi đưa cho anh, bảo anh nên giữ chặt lấy em, ở trường có nhiều người..... Để ý đến em.....”
Hàn Phong nói với giọng điệu bình thản không có điểm gì khác thường, khiến người khác không tự giác tin tưởng.
Diệp Vy nghe anh giải thích thì thở phào nhẹ nhõm, thì ra là thế, may mà không phải như cô nghĩ, bất kỳ ai khi biết mình bị theo dõi từng cử chỉ, hành động cũng không thể nào chấp nhận được.
Diệp Vy nhìn anh cười, “Anh đừng nghe lời cậu ta nói, đây là nhân viên y tế trường em, em có quen một chút, ngay cả bạn bè cũng chưa có chạm đến.” Diệp Vy giải thích cho anh, cô không nhắc đến chuyện Lâm Vĩ Thiên có tình cảm với mình.
”Với lại anh ấy cũng nghỉ việc rồi, anh không cần lo lắng đâu.” Diệp Vy nói với giọng có chút trêu đùa.
Khi Hàn Phong nghe thấy hai từ “nghỉ việc” thì thân mình hơi run lên, Diệp Vy không để ý đến.
”Vậy.... Em còn giận không?” Anh cẩn thận hỏi.
Bỗng nhiên Diệp Vy lao về phía anh, Hàn Phong theo bản năng vươn tay ôm chầm lấy cô.
Diệp Vy ngồi trên đùi anh, khuôn mặt vùi vào ngực Hàn Phong khẽ cọ, rầu rĩ lên tiếng, “Làm sao em có thể còn giận ang, em xin lỗi, chưa biết chuyện gì đã lạnh lùng với anh rồi.” Diệp Vy tự trách bản thân, chưa tìm hiểu kĩ mà đã loạn lên rồi.
Hàn Phong nghe vậy ôm cô chặt hơn, ở chỗ cô không nhìn thấy, mắt lóe lên vẻ tàn bạo, “Lần sau đừng có không nói gì với anh được không, anh rất sợ!” Anh sợ không khống chế được, sẽ giống như kiếp trước giam cầm cô, kiếp này anh muốn cô luôn vui vẻ, nhưng điều kiện là cô phải luôn ở bên cạnh anh.
Diệp Vy gật đầu kiên định, “Em biết rồi!”
Hàn Phong nghe vậy mỉm cười, cưng chiều hôn lên mái tóc cô, “Mau ngồi ngay ngắn anh đưa em về.”
Diệp Vy nghe vậy nhìn lướt qua đồng hồ trên xe, thấy đã gần 12 giờ, cô càng cảm thấy phỉ nhổ mình, nháo ra mọi chuyện rồi đòi về nữa chứ.
Diệp Vy ngoan ngoãn ngồi về chỗ, thắt dây an toàn ngồi ngay ngắn.
Hàn Phong thấy vậy nở nụ cười bất đắc dĩ, anh lái xe đưa Diệp Vy về căn hộ của cô.