Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 63: Chương 63




Diệp Vy có một chút bất ngờ khi gặp lại Lâm Vĩ Thiên, từ khi anh nghỉ việc ở trường đến bây giờ đã gần một tháng cô không gặp anh rồi, cũng không phải là cô nhớ gì, dù sao khi biết một người mà mình không thích lại có tình cảm với mình, thì theo bản năng cô muốn tránh mặt anh, Lâm Vĩ Thiên nghỉ việc thật ra lại hợp ý cô.

Lâm Vĩ Thiên đi đến trước mặt Diệp Vy, đôi mắt anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, sau một thời gian không gặp Diệp Vy khiến anh không chỉ không quên đi cô, mà tình cảm đó càng ngày càng bành trướng, nhưng anh biết cô sẽ không bao giờ thuộc về mình, anh chỉ biết chôn chặt tình cảm không có kết quả đó vào sâu trong lòng, anh không muốn làm cô khó xử....

Diệp Vy nhìn Lâm Vĩ Thiên, cô nở một nụ cười chào hỏi, “Trùng hợp thật, anh cũng đến đây ăn sao?”

Lâm Vĩ Thiên mỉm cười, anh đang định nói mình chỉ đi ngang qua đây thôi, đột nhiên một giọng nữ vang lên cắt đứt lời anh định nói ra.

”Vy, đợi lâu chưa, xin lỗi tao bị tắc đường.....” Hân Nhi chạy đến chỗ Diệp Vy, sau khi nhìn người đàn ông đang nói chuyện với cô, nụ cười trên môi cô biến mất.

”Bác sĩ Lâm, sao anh lại ở đây?” Giọng nói của Hân Nhi có chút lạnh nhạt, sau lần tỏ tình rồi bị từ chối đó, cô cũng không ôm hy vọng nhiều về đoạn tình cảm này nữa, một thời gian cũng khiến cho tình cảm nhất thời bộc phát này cũng vơi đi phần nào, bây giờ gặp lại Lâm Vĩ Thiên cô cũng chỉ tỏ ra lạnh nhạt, và có một chút khó xử.

Lâm Vĩ Thiên cũng đã nhận ra Hân Nhi, anh nhìn hai người trước mặt, có vẻ hai người là bạn tốt của nhau, Lâm Vĩ Thiên cười khổ, đúng là vận mệnh trớ trêu mà.

”Thật trùng hợp, tôi cũng đến đây ăn, tôi có thể mời hai người bữa này chứ?” Lâm Vĩ Thiên nhìn sang Diệp Vy, không hiểu sau anh có chút thay đổi ý định ban đầu.

Diệp Vy nhìn thần sắc của bạn tốt, lại quay sang nhìn Lâm Vĩ Thiên, trong đầu bỗng hiện lên tình huống cẩu huyết nào đó.

Không đợi Diệp Vy lên tiếng, Hân Nhi đã trả lời, “Được thôi!” Cô cũng không làm gì mà phải trốn tránh, có người mời cơm tội gì không ăn, Hân Nhi da mặt có chút dày, sau một hồi cảm thấy khó xử thì cũng không còn cảm xúc gì nữa, cô vui vẻ kéo tay Diệp Vy đi vào.

Diệp Vy bị kéo vào không biết nó sao, cô có thể từ chối bữa cơm này được không, da mặt con nhỏ này dày nhưng cô thì không, cô sẽ cảm thấy khó chịu a=.=“.

Vì thế ba người cùng ngồi chung một bàn, Hân Nhi và Diệp Vy ngồi cùng nhau, đối diện là Lâm Vĩ Thiên, ở giữa ba người là nồi lẩu đang sôi sùng sục, tỏa ra mùi thơm, khiến mọi người ở đây có chút đói bụng.

Bầu không khí có chút im lặng, ba người không ai nói câu gì, phải nói là không ai biết nói gì giờ phút này.

Hân Nhi bỏ đồ vào trong nồi, cô không ngẩng đầu lên, dường như không có chút nào để ý hỏi, “Hai người quen nhau à?”

Sau khi thấy Diệp Vy và Lâm Vĩ Thiên đứng nói chuyện với nhau, cô không ngờ hai người lại biết nhau, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, cô cũng quyết định hỏi ra.

Nhìn biểu tình của Hân Nhi và những gì cô đã tâm sự, Diệp Vy có thể đoán được phần nào người đàn ông mà bạn tốt đã phải lòng là Lâm Vĩ Thiên, cô không biết nên nói cái gì, cô quay sang nhìn Hân Nhi, trong lòng có chút lo lắng cô hiểu nhầm mình.

”Chúng tôi chỉ là bạn thôi!” Lâm Vĩ Thiên lên tiếng, anh không muốn vì mình mà khiến hai người khó xử, chung quy anh và Hân Nhi là người đồng cảnh ngộ, yêu phải người không yêu mình.

Động tác gắp đồ của Hân Nhi dừng lại trong vài giây rồi lại tiếp tục, sau khi cô thấy đủ thức ăn trong nồi rồi thì buông đũa xuống chờ thức ăn chín.

Không khí lại rơi vào im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng nồi lẩu đang sôi và tiếng mọi người nói chuyện trong quán.

Diệp Vy thở dài, cô cảm thấy bữa ăn này thật là nuốt không trôi mà.

Bỗng Diệp Vy thấy Hân Nhi ngồi bên cạnh đứng dậy, Diệp Vy quay sang nhìn.

”Tao đi rửa tay một lát.” Cô nói với Diệp Vy, rồi quay sang Lâm Vĩ Thiên, khẽ gật đầu với anh.

Diệp Vy không biết làm sao chỉ gật đầu, cô thật muốn kết thúc bữa ăn này rồi ngồi nói chuyện với Hân Nhi.

Lúc này trên bàn chỉ còn lại hai người, không khí dường như còn đè nén hơn vừa rồi.

Thấy đồ ăn đã chín, Lâm Vĩ Thiên gắp thịt và một ít hải sản vào bát của Diệp Vy, “Em ăn đi!”

Diệp Vy giật mình, cô vội xua tay, “Cảm ơn anh, em tự làm được.”

Lâm Vĩ Thiên mỉm cười không nói gì.

Dường như Diệp Vy không chịu nổi bầu không khí này nữa, cô mới lên tiếng, “Sao anh lại nghỉ việc đột ngột vậy?” Diệp Vy cũng không phải là quan tâm đến anh, mà cô có chút tò mò, thật sự là quá đột ngột mà.

Lâm Vĩ Thiên nghe cô hỏi vậy thì biết cô đang hỏi chuyện anh đột nhiên nghỉ việc ở Đại học H. Lâm Vĩ Thiên nhớ hôm đó hiệu trưởng có gọi anh lên nói chuyện, nhìn vẻ mặt đáng tiếc rồi không biết làm sao của hiệu trưởng khi nói anh không nên làm việc ở đây nữa, với khả năng của anh thì có thể làm việc ở những bệnh viện lớn, hay thậm chí là ra nước ngoài, Lâm Vĩ Thiên biết đây là có ý muốn đuổi anh, với bằng cấp và những kinh nghiệm của anh thì không lý do nào lại bị đuổi việc khi chỉ là nhân viên y tế của một trường Đại học, chỉ có lý do duy nhất đó là có người không muốn anh làm việc ở đó.

Lâm Vĩ Thiên nhìn Diệp Vy, nhớ đến ánh mắt lạnh lùng và đầy cảnh cáo của người đàn ông hôm nọ, khi anh ta đến đón Diệp Vy ở phòng y tế, anh biết thân phận của người đàn ông đó không đơn giản.

Nghĩ đến đây anh cảm thấy khó chịu, khi nghe cô hỏi vậy thì cũng không giấu giếm, “Tôi bị đuổi việc!”

Diệp Vy nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên, khi nghe Hân Nhi kể thì cô biết được trước đây anh làm việc ở một bệnh viện lớn, khả năng của anh thì không phải bàn, muốn gặp anh thì cũng phải hẹn trước rất lâu, những người được anh khám phải là những người có thân phận mới có thể chịu được chi phí đắt đỏ của anh, không nói đến có rất nhiều bệnh viện muốn nhận anh vào làm, thậm chí họ có thể cho anh lên làm chức viện trưởng của bệnh viện. Diệp Vy cũng không biết tại sao anh bỏ qua nhiều cơ hội như vậy để đến làm việc tại phòng y tế của một trường đại học, nhưng cô biết anh không thể nào bị đuổi việc như vậy được, chỉ có hai lý do, một là anh đã phạm phải sai lầm to lớn nào đó khiến hiệu trưởng bắt buộc phải đuổi việc anh, hai là có người không muốn anh làm ở đấy.

Nghĩ đến đây Diệp Vy khẽ cau mày, nếu là thứ nhất thì cô cảm thấy có thể loại bỏ, với một bác sĩ như anh thì việc mắc sai lầm thì rất ít, chưa kể đến phòng y tế của trường cũng không phải là bệnh viện lớn, những người vào phòng y tế cũng chỉ là vài bệnh vặt vãnh không đáng nhắc đến, với lại dạo gần đây cô cũng không trong trường phát sinh chuyện gì, vì thế chỉ còn lý do thứ hai....

Diệp Vy cũng cảm thấy mình thật rảnh rỗi, tự nhiên ngồi suy đoán việc sao anh ta lại bị đuổi việc, có liên quan đến cô đâu chứ.

Diệp Vy cố gắng nghĩ như vậy, dường như theo bản năng cô muốn chối bỏ một khả năng nào đó, nếu khả năng này nếu xảy ra sẽ khiến cô cực kỳ khó chịu....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.