Diệp Vy cố gắng bình ổn nhịp tim bỗng nhiên dồn dập của mình, cô bấm số của Hàn Phong nhưng điện thoại đã tắt máy.
Diệp Vy lại gọi mấy lần nữa nhưng vẫn là giọng nữ vang lên nói điện thoại không liên lạc được.
Diệp Vy rất lo lắng, cô ném điện thoại sang một bên chạy đi thay quần áo, tóc chưa kịp khô đã vội vàng đi ra ngoài.
Diệp Vy vừa gọi điện thoại vừa vẫy một chiếc taxi đang đến gần, cô mở cửa ngồi vào.
Điện thoại vẫn không kết nối được, Diệp Vy cảm thấy có chút bất lực, nỗi lo lắng càng ngày càng dâng trào, trái tim lơ lửng không cách nào buông xuống được.
Đột nhiên Diệp Vy nhớ đến hơn mười cuộc gọi nhỡ mà cô không biết là ai, Diệp Vy vội gọi vào số đó, lần này Diệp Vy nghe thấy tiếng chuông từ đầu dây bên kia.
Rất nhanh thì có người bắt máy, Diệp Vy chưa kịp thì một giọng người đàn ông trung niên dồn dập vang lên: “Alo, cô Diệp phải không? Tôi là quản gia của cậu Hàn Phong, cô mau đến đây đi, cậu chủ xảy ra chuyện rồi!” Quản gia vừa nói vừa lo lắng nhìn cánh cửa đang đóng chặt trước mặt.
Nghe thấy Hàn Phong đã xảy ra chuyện, Diệp Vy cảm thấy trái tim mình ngừng đập một nhịp, cô nắm chặt chiếc điện thoại, cố gắng khiến mình không mất bình tĩnh, chậm rãi hỏi, “Hiện tại anh ấy đang ở đâu?”
”Cậu chủ đang ở căn hộ của mình, tôi.... Tôi không biết làm sao bây giờ? Cậu chủ luôn nhốt mình trong phòng.... Gọi thế nào cũng không ra, tôi cảm thấy cậu chủ đã xảy ra chuyện.....” Quản gia lo lắng nói, hôm nay theo thường lệ quản gia đến căn hộ của Hàn Phong để dọn dẹp và mua đồ để vào trong tủ lạnh cho anh, vì Hàn Phong không thích có người lạ vào nhà mình, trước thì có giúp việc theo giờ nhưng Hàn Phong đã đuổi đi, nên bây giờ quản gia Lưu thường đến dọn dẹp và mua đồ cho anh, Hàn Phong cũng ngầm đồng ý.
Theo thường lệ sáng nay quản gia có đến mang theo bữa sáng và bữa trưa cho Hàn Phong, sau khi ông dọn dẹp mọi thứ đâu vào đấy nhưng vẫn không thấy cậu chủ xuống ăn sáng, ngày thường giờ này Hàn Phong đã xuống ăn sáng rồi đi làm, ông bèn đi lên phòng xem thế nào, thấy cửa phòng đang đóng chặt, quản gia có gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời, ông nghĩ chắc do cậu chủ tối hôm qua làm việc đến khuya nên sáng nay hơi mệt nên cũng không gọi nữa.
Nhưng đến trưa rồi mà quản gia vẫn không thấy Hàn Phong đi xuống, ông cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra, vội vàng chạy lên gọi Hàn Phong.
Lần này vẫn không thấy ai trả lời, quản gia vội gọi vào di động của Hàn Phong nhưng không gọi được, ông lo lắng không biết phải làm sao, cửa phòng thì khóa trong ông cũng không có chìa khóa dự phòng, ông nghĩ xem có nên gọi cho thợ phá cửa đến không.
Bỗng quản gia Lưu nhớ đến Diệp Vy, ông cũng có số của cô nên vội vàng gọi, nhưng gọi hơn mười cuộc cũng không có ai nhấc máy, quản gia gấp đến độ đi đi lại lại trước cửa phòng, thỉnh thoảng lại đập cửa gọi Hàn Phong.
Đột nhiên quản gia nghe thấy tiếng va chạm trong phòng, rồi tiếp theo đó là vật gì rơi vỡ, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Lúc này quản gia đã lo lắng đến phát điên lên rồi, ông định gọi cho thợ phá cửa thì đúng lúc Diệp Vy gọi đến.
Diệp Vy sau khi nghe mọi chuyện thì lo lắng càng ngày càng tăng cao, cô dặn ông bình tĩnh, nếu Hàn Phong vẫn không trả lời thì gọi thợ phá khóa đến, cô rất nhanh sẽ đến nơi.
Diệp Vy cúp điện thoại, cô đọc địa chỉ cho bác tài, luôn miệng giục tài xế chạy nhanh hơn một chút.
Diệp Vy đến chỗ của Hàn Phong đã là 20 phút sau, quản gia cũng đã gọi thợ phá khóa đến, Diệp Vy gặp họ đang định vào nhà.
Diệp Vy không đợi họ đã chạy nhanh vào nhà, cô chạy đến trước cửa phòng của Hàn Phong.
Quản gia thấy Diệp Vy đã đến, theo sau là thợ phá khóa mà ông vừa gọi.Diệp Vy không để ý mọi người xung quanh, cô đến trước cửa phòng, giơ tay lên đập cửa, “Phong, Phong, anh có ở trong phòng không? Là em đây! Anh mau mở cửa cho em đi!” Diệp Vy dừng một lát để nghe động tĩnh, cô nghe thấy sau khi mình dứt lời, trong phòng như có vật nặng gì đập xuống.
Diệp Vy nghe thấy vậy càng gấp, đôi mắt đỏ bừng sắp trào ra nước mắt, cô quay sang nhìn thợ phá khóa từ khi đến đây vẫn luôn im lặng đứng ở một bên.
”Anh mau phá cửa ra đi!”
Lúc này anh ta mới gật đầu rồi lôi đồ nghề ra bắt đầu công việc của mình.
Khoảng thời gian chờ đợi khiến quản gia và Diệp Vy cảm thấy vô cùng khó khăn, hai người cảm thấy có thứ gì đó đang mắc ở cổ họng, nỗi lo lắng sắp đến bùng đến cực hạn.
Khoảng 20 phút sau thì có một tiếng “cạch” vang lên, cửa phòng mở ra.
Diệp Vy vội vàng chạy vào, theo sau là quản gia.
Căn phòng được kéo rèm tối ôm, nhưng ánh sáng từ bên ngoài cũng đủ cho Diệp Vy nhìn thấy khung cảnh ở bên trong, cô giơ tay lên bịt miệng mình, đôi mắt mở to sợ hãi.
”Phong!”
Diệp Vy bật điện lên, lúc này mọi thứ trong phòng rõ ràng hơn.
Quản gia theo sau nhìn thấy tình cảnh kia cũng sợ hãi đến phát run.
Máu!
Rất nhiều máu dưới sàn!
Diệp Vy run rẩy chạy đến bên cạnh Hàn Phong, lúc này anh đang nằm dưới sàn, xung quanh anh là máu và những mảnh sứ vỡ, Diệp Vy kiểm tra xung quanh người anh, thấy cổ tay trái của anh có một vết rách rất sâu.
Trái tim Diệp Vy run lên, anh.... Tự tử sao?
Diệp Vy vội chạy vào nhà tắm cầm theo khăn mặt ra rồi buộc lên cổ tay cho Hàn Phong.
”Phong, Phong anh mau tỉnh lại đi!” Diệp Vy vừa khóc vừa gọi anh.
Hàn Phong vẫn chưa hoàn toàn bất tỉnh, sau khi nghe thấy giọng nói cảu Diệp Vy, đôi mắt anh rung lên, chậm chạp mở ra.
”Vy....” Hàn Phong giơ tay lên muốn chạm vào mặt của Diệp Vy, nhưng bàn tay anh đang nhuốm máu, anh vội vàng bỏ xuống.
Diệp Vy cầm lấy bàn tay đang chuẩn bị hạ xuống, áp nó lên má mình, “Phong, chúng ta mau đi bệnh viện....” Diệp Vy vừa khóc vừa nói.
”Đừng.... khóc.....” Hàn Phong khó khăn mở miệng, anh không muốn thấy cô khóc.
”Được... em không khóc.... chúng ta mau đi bệnh viện....”
Quản gia lúc này chạy đến đỡ Hàn Phong, ba người vội vàng lái xe đến bệnh viện.