Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 70: Chương 70




Diệp Vy bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, cô mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong lòng Hàn Phong.

Diệp Vy ngẩng đầu lên, thấy anh vẫn đang ngủ, cô nhẹ nhàng bỏ cánh tay đang khoác lên eo mình, có lẽ do mất máu nhiều khiến Hàn Phong không bị đánh thức.

Diệp Vy đi ra ngoài nghe điện thoại.

Đầu dây bên kia là một giọng nam vang lên, “Alo, bạn học Diệp Vy phải không?”

Diệp Vy nghe vậy cô nhìn vào điệm thoại, thấy là một dãy số lạ, cô lại đưa lên tai nghe, “Đúng vậy, bạn là ai?”

”Mình là lớp trưởng, mình muốn báo cho bạn biết bạn đã hai buổi không lên giảng đường rồi, thầy giáo cũng đã nhắc nhở, nếu bạn còn không đi học thì sẽ không được dự thi môn mà bạn đã nghỉ.” Giọng nam đầu dây bên kia nói với giọng nghiêm túc.

Nghe lớp trưởng nhắc nhở Diệp Vy mới nhớ ra mấy buổi nay cô không có lên lớp, Diệp Vy bóp trán đang đau nhức của mình, chuyện của Diệp Hàn rồi lại đến Hàn Phong khiến cô bận rộn không nghĩ được gì nữa.

Diệp Vy thở mạnh một hơi, cô nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn bạn đã thông báo cho mình, ngày mai mình nhất định sẽ đi học.” Không đợi người bên kia nói câu nào cô đã tắt máy.

Diệp Vy trở lại phòng bệnh, thấy người đáng lẽ ra đang nằm trên giường lúc này đang ngồi dưới đất, một tay vịn vào giường cố gắng muốn đứng lên.

Diệp Vy hoảng sợ vội vàng chạy đến, “Anh có sao không?” Vừa nói cô vừa đỡ anh lên giường.

Hàn Phong thấy người đến là Diệp Vy, khuôn mặt vẫn còn vẻ sợ hãi nhìn cô.

”Sao vậy?” Diệp Vy kê cao gối để cho anh dựa vào, cô hôn lên môi anh, dịu dàng hỏi.

Hàn Phong lúc này mới dần dần bình ổn lại, vẻ lo sợ cũng mất đi, “Em đi đâu vậy?”

Trời mới biết khi tỉnh dậy không thấy cô anh đã sợ hãi như thế nào, anh nghĩ cô bỏ đi rồi.

”Em ra ngoài nghe điện thoại một lát, anh đói bụng không?”

Nghe cô hỏi vậy anh lúc này mới nhận ra mình rất đói, anh đã hai ngày không ăn gì rồi.

Diệp Vy nhìn vẻ mặt của anh cũng đoán ra được là anh đang rất đói, cô thở dài, đi đến chiếc bàn bên cạnh, ở đó có một cái cặp lồng, có lẽ quản gia Lưu vừa mới mang đến, thấy hai người đang ngủ thì để lại đây.

Diệp Vy vừa đổ cháo ra bát vừa lên tiếng giáo huấn anh, “Lần sau không được nhịn đói như vậy nữa.” Dừng một chút, cô nói tiếp, “Cũng không được làm mình bị thương.”

Diệp Vy cầm bát cháo đến gần, cô ngồi xuống mép giường.

”Nghe thấy chưa?” Diệp Vy nghiêm khắc hỏi.

Hàn Phong gật đầu, trong lòng anh bổ sung thêm, chỉ cần em vẫn luôn ở bên cạnh anh.

Diệp Vy thấy anh đồng ý thì hài lòng, cô xúc một thìa cháo đưa lên miệng thổi, thấy đã nguội rồi thì đưa đến trước mặt Hàn Phong.

Hàn Phong mỉm cười, anh há miệng ra, ngoan ngoãn ăn cháo cô bón.

”Diệp Lâm Thiên bị ung thư dạ dày phải nhập viện.” Đột nhiên Diệp Vy lên tiếng, cô không nhìn anh, tay xúc tiếp một thìa cháo khác.

Hàn Phong nghe vậy thì nhíu mày, anh biết Diệp Lâm Thiên là ai, nhưng sao tự dưng cô lại nói đến chuyện này.

Diệp Vy thấy anh ngơ ngác vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, nhưng cô vẫn chưa vội lên tiếng, bình tĩnh đút hết bát cháo cho Hàn Phong.

Hàn Phong muốn lên tiếng hỏi, nhưng thấy cô im lặng thì không dám hỏi sợ chọc giận cô.

Sau khi bát cháo đã thấy đáy, Diệp Vy bỏ bát sang một bên, cô nghiêm túc nhìn Hàn Phong.

”Không phải mấy ngày nay em muốn rời khỏi anh, mà Diệp Lâm Thiên đột ngột phải nhập viện, em tuy rằng không quan tâm đến ông ta nhưng em lo cho Diệp Hàn, điện thoại em hết pin chứ không phải là em cố tình tắt máy.” Diệp Vy giải thích, mỗi lần nghĩ đến cảnh tượng kia là cô lại sợ hãi, nếu Hàn Phong mà xảy ra chuyện gì, cô sợ mình sẽ không chống đỡ nổi mất, đến bây giờ cô mới nhận ra cô yêu anh nhiều đến mức nào.

Hàn Phong nghe cô giải thích thì rất vui vẻ, từ hôm qua đến giờ anh đã cố gắng không nhắc đến vấn đề này, anh sợ cô sẽ nói ra những lời khiến anh không chịu đựng nổi, nhưng không ngờ mọi chuyện không phải như anh nghĩ, cô không phải muốn rời khỏi anh, thật tốt!

Diệp Vy nhìn vẻ mặt bừng sáng của anh thì cảm thấy đau lòng, từ hôm qua đến giờ tuy anh không nói gì nhưng có biết anh vẫn luôn có gánh nặng trong lòng, sau khi nghe cô giải thích, anh mới bắt đầu vứt bỏ được gánh nặng đó.

Bỗng nhiên Diệp Vy cảm thấy tự trách mình, là do cô không thể hiện rõ tình cảm của mình mình mới khiến cho Hàn Phong không có cảm giác an toàn?

”Đang nghĩ gì vậy?” Diệp Vy đang chìm trong suy nghĩ thì một cánh tay vòng lên eo cô, Hàn Phong dùng một tay nhấc cô ngồi lên chân anh, khuôn mặt của anh lập tức sán lại gần, cọ cọ lên cổ cô.

Diệp Vy trừng mắt nhìn anh, cô đẩy đầu anh ra, “Anh đừng có lộn xộn, tay vẫn còn đang bị thương đấy.” Mặc dù nói như vậy nhưng cánh tay cô đã vòng lên cô anh, cả khuôn mặt vùi và trong ngực của Hàn Phong, cô rầu rĩ lên tiếng, “Lần sau đừng làm như vậy nữa, em rất sợ, vì.... Em yêu anh.... Rất, rất yêu.”

Sau khi cô dứt lời thì cả căn phòng chìm vào yên lặng, Diệp Vy rõ ràng có thể nghe thấy tiếng tim đập dồn dập của anh, cô khẽ mỉm cười.

Hàn Phong ôm chặt cô hơn, anh áp má mình lên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn đầy quyến rũ, “Anh cũng rất yêu em.” Rất rất nhiều, nhiều đến mức em không thể nào nghĩ đến.

Nhưng câu đó anh không nói ra.

.......

Đến chiều Hàn Phong nhất quyết đòi về nhà, cho dù cô khuyên thế nào cũng không được, anh luôn nói là mình không thích ở trong bệnh viện.

Diệp Vy có hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói anh có thể về nhà nhưng cần thường xuyên theo dõi để tránh trường hợp xấu xảy ra.

Vì vậy Diệp Vy đành làm thủ tục xuất viện cho anh, cô cảm thấy mình nên đi giải vận đen, trong năm nay cô ra ra vào vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần.

Khi hai người về căn hộ của Hàn Phong thì trời đã tối, quản gia ở lại nấu cơm và dọn dẹp mọi thứ cho Hàn Phong xong đâu đó mới rời đi, ông cũng không muốn ở lại cản trở hai người.

Diệp Vy bỏ túi đồ lên bàn, cô quay lại nhìn Hàn Phong đang đi ở phía sau, đợi anh đến gần cô kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh, “Anh mau đi tắm đi rồi ăn cơm, tránh tay bị thương ra, đừng có tắm lâu đấy.” Diệp Vy dặn dò, cô định nói anh không nên tắm, nhưng biết anh mắc bệnh sạch sẽ nhất định không nghe nên mới dặn dò.

Hàn Phong mỉm cười, anh cúi xuống, cọ mặt mình lên má cô, một lúc sau mới hài lòng đi lên lầu.

Diệp Vy thấy vậy bật cười, nhiều lúc cô thấy anh như một đứa trẻ con thích làm nũng, khiến cô không tự giác mềm lòng.

Sau khi Hàn Phong đi Diệp Vy xoay người vào trong bếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.