Trọng Sinh Thịnh Sủng

Chương 6: Chương 6: Dị thường




Edit & Beta: Thỏ Cô Cô

Thẩm Thất cảm thấy, Thẩm Trọng Hoa thực không bình thường, mệnh lệnh mà hắn chỉ thị cho nàng cũng càng thêm không bình thường.

Tỷ như, hắn mệnh lệnh cho nàng chưa đến giờ Tỵ thì không được phép rời giường, bữa sáng cần thiết phải ăn thịt và húp canh, quần áo không được tiếp tục mặc loại quần Tống cùng áo tay bó để dễ cho việc thi hành nhiệm vụ như lúc trước mà bảo nàng mặc vào vân sa hương mềm trước đây nàng chưa bao giờ xuyên qua, ngay cả tóc cũng không thể cột cao lên giống như lúc trước mà phải sơ thành búi tóc, trên trâm cài còn phải đính thêm những trang sức châu báu hắn đưa tới.

Đúng vậy, đã nhiều ngày qua vẫn luôn có ban thưởng cuồn cuộn không ngừng được đưa tới Phương Hoa uyển, châu báu trang sức, lăng la tơ lụa, son phấn, tất cả những thứ mà trước đây Thẩm Thất chưa từng thấy qua hoặc là vật nàng đã từng thấy chỉ có ở chỗ Tô Liên Tuyết, Thẩm Trọng Hoa đều ban thưởng cho nàng. Hơn nữa, cho nàng ở trong Phương Hoa uyển cũng là mệnh lệnh của Thẩm Trọng Hoa.

Thẩm Thất không rõ Thẩm Trọng Hoa rốt cuộc đang muốn làm cái gì, nàng thậm chí còn mơ thấy ác mộng, Thẩm Trọng Hoa bỗng nhiên đối đãi tốt với nàng như vậy là bởi vì trước khi hòa thân, hắn muốn thay đổi thân phận của nàng để nàng thay thế Tô Liên Tuyết gả cho nam nhân ác danh lan xa ở Bắc Quốc kia.

Tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, toàn thân Thẩm Thất đều là mồ hôi lạnh, mấy ngày kế tiếp, nàng càng thêm thấp thỏm. Mỗi lần nàng đi tìm Thẩm Trọng Hoa, Thẩm Trọng Hoa đều chỉ dùng đồng tử sâu thẳm nói cho nàng biết: “Đây là mệnh lệnh.”

Buổi tối, Thẩm Thất vẫn cứ cực kỳ không thói quen để Lăng Giác cùng Liên Hương hầu hạ mình tắm. Đến khi nàng lo lắng sốt ruột chuẩn bị nằm lên giường thì Lãnh Tinh lại tới gõ cửa, sắc mặt hắn không tốt, có vẻ đã do dự thật lâu rồi mới nói: “Thẩm Thất, ngươi đi xem Vương gia đi.”

Thẩm Thất vừa nghe xong thì trong lòng “Lộp bộp” một chút, tổng cảm thấy những chuyện nên tới đến cuối cùng vẫn sẽ tới, chỉ sợ không biết đại họa trước mắt rốt cuộc là cái gì.

“Nô tỳ trang điểm cho cô nương nhé?” Lăng Giác cùng Liên Hương phá lệ hào hứng.

“Không cần.” Thẩm Thất căn bản không có tâm trạng để trang điểm, nàng lo lắng sốt ruột mặc y phục vào, ngay cả thắt lưng cũng cài sai, vẫn là nhờ Lăng Giác giúp nàng buộc lại một lần nữa.

Thẩm Thất theo Lãnh Tinh tới Túc Uyên các, đèn vẫn còn sáng, cửa không có khóa. Lãnh Tinh ngừng ở cửa, ý bảo Thẩm Thất đi vào trong.

Thẩm Thất lòng mang thấp thỏm đẩy cửa ra rồi thử hô một tiếng: “Vương gia.”

Không một ai trả lời nàng. Nhưng Thẩm Thất có võ nên tất nhiên là thính lực rất nhạy bén, nàng nghe được có tiếng nước mơ hồ nên liền đi theo hướng có thanh âm phát ra kia.

“Vương gia?” Thẩm Thất vén rèm châu lên, Thẩm Trọng Hoa cũng không có ở trong bồn tắm. Thẩm Thất có cảm giác không đúng, nàng ngồi xổm xuống, dùng tay thử nhiệt độ nước thì phát hiện nước đã lạnh.

Tính cảnh giác cao của tử sĩ làm Thẩm Thất trong nháy mắt rút đao nhỏ giấu ở trong tay áo ra, nàng phóng nhẹ bước chân, mày hơi nhíu, ánh mắt giống một con mèo săn thú trong đêm tối, từng bước một đi theo dấu chân ướt nước trên mặt đất.

“Thất Thất...” Bỗng nhiên có người hô một tiếng, Thẩm Thất nhanh chóng xoay người, tốc độ cực nhanh, đao nhỏ hết sức nắm chặt trong tay cũng đã để ở kế bên yết hầu của người nọ.

Chỉ có điều là, người bỗng nhiên xuất hiện kia không phải ai khác mà chính là Huyên vương Thẩm Trọng Hoa.

“Vương gia...” Thẩm Thất kinh sợ, nhưng cũng may là nàng phản ứng nhanh, ra tay mau, thu tay lại cũng mau, kịp thời dừng thế đao vừa rồi lại nên mới không tạo ra vết rạch ở trên cổ Thẩm Trọng Hoa.

Thẩm Trọng Hoa chưa vấn tóc, một đầu tóc đen rũ xuống, mái tóc đen dài đẫm nước làm ướt áo lót che đậy thân thể hắn và còn như ẩn như hiện phác hoạ ra dáng người hắn. Vạt áo rời rạc càng để lộ xương quai xanh hẹp dài của Thẩm Trọng Hoa, còn có thêm bọt nước chảy xuống ngực hắn.

Thẩm Thất không dám nhìn nhiều, nàng thu đao, cúi đầu, thân mình khuỵu xuống, chuẩn bị quỳ ở trước mặt Thẩm Trọng Hoa và nói: “Vương gia thứ tội!”

Thế nhưng, Thẩm Trọng Hoa đã kịp nâng hai tay nàng, không cho nàng quỳ xuống dưới đất, hắn còn dùng danh xưng Thẩm Thất chưa bao giờ nghe qua để gọi nàng: “Thất Thất...”

Hắn còn hỏi nàng: “Thất Thất... Tại sao... Nàng lại tới đây...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.