Dương Nhất Phàm phát hiện Bạch Dịch không đặt chú ý ở thành Thanh Thủy mà nhìn về nơi khác, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Hắn đang ở gần đây?”
Bạch Dịch khẽ gật đầu, chân mày luôn luôn nhíu chặt.
”Hắn” trong miệng Dương Nhất Phàm nói chính là Đại sư huynh Đan Các, Dương Hải.
“Cao Nhân, ngươi lập tức trở về tông môn, ta còn có chút việc vặt phải xử lý.” Bạch Dịch nói qua, để lại ba trăm khối Linh thạch cấp thấp cho Cao Nhân, mệnh lệnh hắn lập tức xuất phát trở về tông môn. Dương Nhất Phàm thì đưa Pháp khí phi hành của mình cho Cao Nhân.
Cao Nhân không hỏi nhiều, thi lễ một cái thật sâu về phía hai người. Khi phi thuyền bay lên, hắn lớn tiếng hô to: “Bạch huynh, Dương Chấp sự, các ngươi yên tâm, sau khi trở về ta sẽ bế quan không ra ngoài, không đến Luyện Khí hậu kỳ tuyệt không gặp người!”
Ba trăm Linh thạch không coi là nhiều, Bạch Dịch không muốn trên người Cao Nhân có quá nhiều Linh thạch, dù sao hắn chỉ có cảnh giới Luyện Khí trung kỳ, có quá nhiều Linh thạch chỉ đưa tới tai họa cho hắn. Chẳng qua đối với nghị lực của Cao Nhân, Bạch Dịch vẫn có chút tin tưởng. Chịu đả kích tàn khốc như thế, nếu như có thể đứng lên một lần nữa, tâm tính vị thế tử Cảnh Vương sẽ càng thêm trầm ổn hơn.
Cao Nhân đã khống chế phi thuyền bay xa, biến mất ở một mảnh dãy núi sau đó. Bạch Dịch trầm ngâm hồi lâu, thả ra Thanh Vân Tước, một bước đạp vào.
Dương Nhất Phàm có chút do dự, cuối cùng thở dài, nói: “Ta không đồng hành cùng ngươi được rồi, ta và Đại sư huynh gặp mặt có chút nguy hiểm. Chẳng may Tào Cửu Tiền động tay chân trên người ta, chỉ sợ chỗ ẩn cư của Đại sư huynh sẽ lộ ra, vẫn là không thấy cho thỏa đáng.”
Bạch Dịch dùng linh thức cẩn thận cảm giác Dương Nhất Phàm một lần, nói: “Trên người ngươi không có loại pháp thuật truy tung, ngươi vừa vào Đan Các Tào Cửu Tiền liền bế quan không ra ngoài, lần này đi ra ngoài cũng là sự tình phát sinh bất ngờ, có lẽ hắn không kịp động tay chân trên người ngươi, cùng đi đi.”
Lần trước đã đồng ý mang Dương Nhất Phàm gặp mặt vị đại sư huynh Đan Các này. Nếu Bạch Dịch đã muốn đi gặp Dương Hải, bỏ Dương Nhất Phàm lại không tốt, hơn nữa trên người đối phương đích thực không tồn tại loại pháp thuật truy tung, Bạch Dịch mới nói như thế.
Dương Nhất Phàm lộ ra chút mừng rỡ, nói: “Vậy tốt, ta đi bái kiến Đại sư huynh Đan Các nhất mạch. Nghe đại danh Dương Hải sư huynh vài thập niên, cuối cùng có cơ hội gặp mặt một lần.”
Dương Nhất Phàm không hề do dự, nhảy lên Thanh Vân Tước, cùng Bạch Dịch bay về hướng trấn Vĩnh Đông.
Thành Thanh Thủy cách trấn Vĩnh Đông cũng không quá xa, với phàm nhân mà nói cần hai ngày đường, trong nửa ngày Thanh Vân Tước đã bay đến.
Thu hồi Yêu Thú phi hành bên ngoài trấn, hai người tới căn nhà trước kia của Bạch Dịch trong hẻm Bố Y.
Tòa viện trong hẻm Bố Y vẫn gieo rất nhiều rau quả, xanh xanh đỏ đỏ lộ ra vẻ sinh cơ bừng bừng. Đừng thấy tòa viện nho nhỏ này cực kỳ nghèo túng cũ kĩ, ngược lại được Dương Hải thu dọn sạch sẽ.
Trong ánh mặt trời sau giờ ngọ, một hán tử đội mũ rơm đang lao động trong vườn rau, khi có mồ hôi từ trên cổ nhỏ xuống, hắn lại hồn nhiên không phát hiện ra, vẫn tỉ mỉ chăm sóc những rau quả giá rẻ kia, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
Thấy Dương Hải trong vườn rau, Bạch Dịch mỉm cười nói: “Mảnh vườn rau này của Dương huynh quả nhiên sinh cơ bừng bừng. Chỉ là côn trùng đáng giận, đào cây ăn lá, hỏng mất cảnh đẹp này, hôm nay cố ý mang đến một phần dược liệu, rất có tác dụng khu trùng.”
Nói xong, Bạch Dịch vứt một hạt đan dược ra ngoài, đúng giải độc đan hắn luyện chế cho Dương Hải.
Nghe được Bạch Dịch so sánh độc lực Hoặc Tâm Hoàn với con sâu nhỏ trong vườn rau, Dương Hải không nhịn được cười lên, tiếp được đan dược, lau mồ hôi nói: “Làm phiền quý nhân đem tặng, đã có phần giải dược này, con sâu nhỏ trong vườn cũng không dám ở đó.”
Dương Nhất Phàm nghe hai người nói say sưa, cũng không ngắt lời. Đợi đến lúc hai người nói xong, hắn mới cung kính thi lễ với nhân tài Dương Hải: “Sư đệ Dương Nhất Phàm, ra mắt Đại sư huynh.”
Dương Hải liếc nhìn Dương Nhất Phàm, khẽ gật đầu, không nói gì, đi đầu đi vào trong phòng, Bạch Dịch và Dương Nhất Phàm theo sau mà vào.
Trong phòng chỉ có một cái bàn nhỏ, dưới một chân bàn còn đệm lên một khối đá vuông, tuy hơi có vẻ cũ nát nhưng sáng bóng sạch sẽ. Chăn nệm trên giường trước kia huynh muội Bạch Dịch nằm cũng được giặt rửa cực kỳ sạch sẽ, xếp gọn gàng ngay ngắn.
Đun sôi nước, Dương Hải lấy ra một bao lá trà xanh mơn mởn, vừa cười vừa nói: “Trà trang trên thị trấn mới tiến Bình Tâm Trà, nghe nói có công hiệu bình tâm tĩnh khí, một ít tâm phù khí táo láng giềng uống lên đích thực hữu hiệu. Ta cũng mua một ít, có công hiệu bình tâm tĩnh khí hay không thì không biết, mùi vị đích thực khá tốt.”
Trong lúc nói chuyện, Dương Hải cầm ba chiếc chén cổ xưa, đã bắt đầu pha trà. Chẳng qua là trong ba cái chén, có hai cái sạch sẽ, bên trong chén thứ ba thì sót lại một tầng vệt nước, giống như vừa tẩy rửa còn chưa hong khô.
Nước vào chén cổ, lập tức hương trà nhẹ nhàng tỏa ra, quả nhiên như Dương Hải nói, hương khí nồng đậm.
Đưa hai chén cho hai người, Dương Hải phối hợp mà uống một ngụm, nhắm mắt lại vẻ mặt thỏa mãn, giống như chìm vào dư vị vô tận. Chén của chính hắn và chén Bạch Dịch đều là hai chén khô ráo, chén đưa cho Dương Nhất Phàm là cái có chứa một tầng vệt nước kia.
Dương Hải tiêu sái khiến chân mày Bạch Dịch vẫn chưa khôi phục dần dần giãn ra, hắn cũng uống một ngụm trà, gật đầu khen: “Hương nồng như cúc, vị ngọt mà không chát, trà ngon.”
Đặt chén trà xuống, Bạch Dịch nói: “Thành Thanh Thủy gặp dị biến, biên quân Đại Phổ tham gia, thời điểm này chỉ sợ trong thành đã không còn người sống.”
Đối với tin tức Bạch Dịch mang đến, Dương Hải cũng không giống như bất ngờ, nói: “Trấn Vĩnh Đông luôn bình an vô sự, tai nạn thành Thanh Thủy chưa lan đến gần đây. Nếu biên quân Đại Phổ xuất động, nói rõ Hoàng tộc Đại Phổ đã biết được dị biến thành Thanh Thủy. Hoàng gia cũng không phải ăn chay, dù sao sẽ không để cho thành trấn cai trị đều biến thành thành chết.”
Chân mày Bạch Dịch có chút giật giật, hắn lo lắng không phải là xuất hiện một tòa thành chết trong cảnh nội Đại Phổ, Hoàng tộc có thể thống trị một quốc gia cũng không phải đám người bình thường, tất nhiên có ngàn vạn lần liên quan với Tu Chân Giả. Thứ hắn có chút lo lắng, là gã Chấp sự Thất Sát Môn đi theo bên người Tam hoàng tử trước kia.
Tuy nhiên Chấp sự Thất Sát Môn tóc xám đã chết ở Quan Vân Đài, nhưng như vậy có thể thấy được, Hoàng tộc Đại Phổ cực kỳ có khả năng quan hệ mật thiết với Thất Sát Môn. Mà nơi phát ra cổ trùng, Bạch Dịch gần như có thể xác định là Thất Sát Môn. Như vậy xem ra, thảm kịch phát sinh ở thành Thanh Thủy cũng có chút ý vị sâu xa.
Thất Sát Môn sẽ không vô duyên vô cớ phạm đến lợi ích của Hoàng tộc Đại Phổ, bọn họ làm như vậy, tất nhiên tồn tại mục đích khác.
Đang lúc Bạch Dịch trầm ngâm, nước trà trong chén đã bị uống sạch, Dương Hải đã bắt đầu pha chén thứ hai. Nhưng Dương Nhất Phàm lại luôn nâng chén trà, khóe miệng chứa ý cười nhàn nhạt, đúng là một ngụm cũng không uống.
Tạm thời đè xuống cổ quái thành Thanh Thủy, Bạch Dịch chuẩn bị để Dương Hải dời xa trấn Vĩnh Đông, hắn không muốn nhân vật mấu chốt Dương Hải liên quan đến tính mạng của muội muội mình lâm vào hiểm địa. Ai biết Thất Sát Môn có liên quan đến Trưởng lão Đan Các Thương Vân không. Một khi để Tào Cửu Tiền biết được tun tích Dương Hải, đã có thể mất hết toàn bộ.
Bạch Dịch đang muốn mở miệng, Dương Hải lại hỏi trước : “Sư đệ, vì sao không uống một ngụm Bình Tâm Trà này?”
Người Dương Hải hỏi là Dương Nhất Phàm ngồi một bên.
Nhìn nhìn chén trà, Dương Nhất Phàm nói như không có việc gì: “Khi Minh Loa Nghĩ Hậu sinh kiến con sẽ bài xuất một chút độc kiến. Loại độc kiến này không sắc không vị, nếu thu gom cùng một chỗ, bộ dáng giống hệt như nước trong. Không cần nhiều, một chén ngọn nguồn độc kiến đã đủ độc chết một người tu sĩ Trúc Cơ.”
Lúc này Dương Nhất Phàm bỗng nhiên hiện ra một loại thần sắc như cười mà không phải cười, hỏi: “Ta đến bái kiến Đại sư huynh, Đại sư huynh sao lại muốn dùng độc kiến Minh Loa Nghĩ Hậu hạ độc chết ta?”