Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 156: Chương 156: Bối Nhãn Bức




Tại cuối thông đạo, quái trùng hít ngửi một lúc lâu mới rời đi. Thân thể to lớn vừa thoát khỏi thông đạo là quay đầu bò sang phía bên phải. Trong khoảnh khắc, hài cốt của đám tu sĩ còn đang ngây dại phía ngoài bị nó há miệng thôn phệ không còn.

Con quái trùng kinh khủng này chính là Thiên Thực Trùng như Bạch Dịch đã nói, là một loại trùng yêu có thể so với yêu thú cấp bốn.

Chi! Chi!

Lúc thân thể của Thiên Thực Trùng còn chưa hoàn toàn leo ra ngoài cửa động, phía ngoài bỗng truyền tới tiếng gầm rú lộn xộn một hồi, rất giống âm thanh của tiếng chuột.

Âm thanh như chuột kêu nương theo cánh cửa phát ra, sau đó chỉ thấy thân thể Thiên Thực Trung đột ngột co rút lại, sau đó lại căng phồng lên, to lớn gấp đôi so với lúc trước. Cái đuôi rất lớn của nó đánh vỡ cửa động, đá vỡ bay tán loạn.

Con Thiên Thực Trùng bình thường không phát ra âm thanh nào, lúc này giận dữ không thôi. Thân thể to lớn trong động không ngừng vặn vẹo. Xung quanh nó, từng con Biên Bức lưng mọc một con mắt màu đen quái dị, như một cái cối xay gió nhỏ đang lượn vòng, gào rú.

Thanh âm như chuột kêu chính là do những con Biên Bức này phát ra.

Những con Biên Bức có móng vuốt cực sắc bén tấn công Thiên Thực Trùng, mỗi lần như thế lại lấy xuống một ít huyết nhục. Chỉ là thân thể của Thiên Thực Trùng quá lớn, nó không để ý tới những vết thương ấy, thân thể không ngừng cuồn cuộn, những cái miệng trên thân không ngừng phun ra một thứ chất lỏng màu xanh biếc. Những con Biên Bức dính phải chất lỏng này kêu thảm, rơi xuống, nhanh chóng bị Thiên Thực Trùng nuốt sạch.

Bên ngoài cửa động, hai con dị thú tấn công lẫn nhau, đám Biên Bức bị tiêu diệt hơn phân nửa, những con còn lại mới chịu lùi lại, cách xa Thiên Thực Trùng.

Mỗi con Biên Bức có thực lực tương đương với yêu thú cấp ba, tuy số lượng đông nhưng vẫn không phải là đối thủ của Thiên Thực Trùng. Sau khi kẻ địch rút lui, thân thể Thiên Thực Trùng co rút lại, dần bò đi xa.

Phía ngoài cửa động trở lại yên tĩnh, những tu sĩ ở cạnh hai bên cửa đã bị Thiên Thực Trùng nuốt mất, nhưng số lượng còn lại gần trăm người không bị tổn hại gì, chỉ là không được chứng kiến cảnh chém giết của hai loại dị thú, trong mắt vẫn là một vẻ mờ mịt, ngốc chát như cũ,

Trong thông đạo, thân ảnh Bạch Dịch dần hiện ra, ánh mắt lập lòe. Hắn lặng yên nhìn thế giới bên ngoài đầy nguy hiểm không lường trước được mà im lặng thật lâu. Phi kiếm của Bạch Dịch vẫn lơ lửng bên người hắn, kiếm phong trực chỉ chỗ lõm trên tường đá tấn công như thể trên đó còn vật gì nguy hiểm tồn tại.

Qua hồi lâu, Bạch Dịch quay đầu trở ra, ánh mắt như cười như không, nói khẽ. “Các hạ ẩn thân quả nhiên thuần thục. Lâu như vậy không thấy mệt sao?”

“Hừ!”

Chỗ tường đá lõm vào truyền đến tiếng hừ lạnh của một nữ tử, sau đó một thân ảnh nhỏ nhắn dần hiển hiện. Ở chỗ đó đúng là còn có một nư tu sĩ ẩn thân, khi nàng hiện ra thì phi kiếm của Bạch Dịch vẫn đang chĩa về phía ngực nàng.

“Bỏ thanh kiếm mẻ của ngươi ra!”

Nàng mở miệng là mắng mỏ, khẩu khí nóng nảy, hàng lông mày cau lại, giữa mi tâm điểm một nốt son càng tô điểm thêm cho gương mặt xinh đẹp.

Lúc mới đến cửa động, Bạch Dịch đã phát hiện ra gần đó có người, đấy là lý do hắn ngăn Diêm Sơn mở miệng. Sau đó, Thiên Thực Trùng bò đến, hắn không thể không dùng thuật ẩn thân. Thế giới bên ngoài động kia càng nhiều nguy hiểm hơn.

Tuy phát hiện ra có người, hắn không biết đối phương rốt cuộc là ai. Hiện giờ nhìn thấy nữ tử thì sắc mặt cứng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bất đắc dĩ. Sau đó hắn thu phi kiếm trở về.

Trước mặt hắn chính là Lữ Tịch Thần, không phải ai khác.

Trừng mắt lên, Lữ Tịch Thần hung hăng nói. “Ngươi là một tên vô sỉ hèn hạ, mau đưa Phượng Quan Thụy Liên cho ta!”

Ở Thương Vân Tông, nàng không tìm thấy người thiếu niên đã lừa mình, càng không nghĩ lại sẽ tìm thấy đối phương ở dưới lòng đất sâu này. Đây mới đúng là không phải oan gia không thấy mặt. Vừa nhìn thấy Bạch Dịch, Lữ Tịch Thần đã gầm lên.

Bạch Dịch cũng không ngờ lại gặp đối phương nơi hiểm địa này, dành giang tay nói. “Ta bán mất rồi.”

“Nếu bán, hãy đưa ta một vạn Linh thạch!” Lữ Tịch Thần nghiến răng nói, bàn tay nhỏ bé nắm lại đầy oán hận, bộ dáng không khác một con mèo nhỏ đang tức giận.

“Ta đổi thành đan dược rồi.” Bạch Dịch giương mắt nhìn lên trên, thẳng thắn nói.

“Vây mau đem đan dược đổi được cho ta.” Lữ Tịch Thần tức giận.

“Ta ăn hết rồi.” Bạch Dịch vỗ vỗ bụng mình, ánh mắt lóe lên một tia quái dị.

Lữ Tịch Thần không thốt lên lời. Hiện tại nàng đang muốn giết người…

“Đồ vô sỉ!”

Lữ Tịch Thần mắng, rồi như chưa hết giận lại bồi thêm một câu. “Vô sỉ!”

Nếu không phải đang lâm vào hiểm địa, nàng rất muốn tế phi kiếm ra, giáo huấn người thiếu niên trước mắt này một trận. Nhưng nàng biết, hiện giờ không phải lúc động thủ. Bên ngoài thông đạo, còn nhiều Biên Bức có thể so với yêu thú cấp ba ẩn núp.

Những con Biên Bức bị Thiên Thực Trùng ăn mất không ít nhưng vẫn còn lại hơn mười con nữa.

Một con yêu thú có thực lực cấp ba, tương đương với tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thậm chí hậu kỳ. Hơn mười con như thế có thể quần nhau với cường giả Kim Đan một hồi lâu, nhất là những con Biên Bức dưới lòng đất này, chúng còn hung tàn hơn nhiều so với những con yêu thú trên mặt đất khác.

Bạch Dịch không tiếp tục đấu võ mồm với đối phương, hắn nhìn về ngoài động, thấp giọng nói. “Mười lăm con Bối Nhãn Bức, mỗi còn đều có thể mê hoặc mười tu sĩ Trúc Cơ, không biết Thanh Châu Minh Ngọc nàng có thể đối phó được mấy con?”

“Bối Nhãn Bức?”

Lữ Tịch Thần đè nén lửa giận, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt mình, sắc mặt không tin. “Làm sao ngươi biết loại Biên Bức này gọi là Bối Nhãn Bức? Ta xem ra chúng hẳn phải là Tam Nhãn Biên Bức mới phải.”

Thấy Lữ Tịch Thần gán cho Bối Nhãn Bức cái tên mới, Bạch Dịch không tức giận, hòa nhã đáp. “Xin hỏi Lữ đạo hữu, có thể đối phó với mấy con Tam Nhãn Biên Bức này? Tu sĩ bị nó mê hoặc không chỉ có đệ tử Thương Vân Tông, còn có người của Hàn Ngọc Tông các ngươi nữa đấy.”

Lữ Tịch Thần liếc Bạch Dịch một cái, tức giận nói. “Gặp một con giết một con, mười lăm con Tam Nhãn Biên Bức ta đều sẽ giết chết.”

“Tốt lắm.” Bạch Dịch gật đầu, trầm giọng nói. “Tu vi tại hạ nông cạn, nhưng nếu đã cùng rơi vào hiểm địa, ta cũng muốn liều chết giúp ngươi một tay, cứu lấy những đệ tử Hàn Ngọc Tông và Thương Vân tông đang bị mê hoặc kia.”

Thấy Bạch Dịch nói vậy, Lữ Tịch Thần có chút ngoài ý muốn. Nàng trừng mắt, cẩn thận đánh giá đối phương, nỗi tức giận trong lòng cũng giảm bớt mấy phần.

Nhớ tới lúc còn ở Quan Vân Đài, Bạch Dịch dùng khôi lỗi cứu Nghê Thu Vũ một mạng, ánh mắt nàng hơi động, trong lòng tự nhủ tiểu tu sĩ Thương Vân Này cũng có chút lương tri, dù đang ở hiểm địa vẫn không quên cứu trợ môn nhân khác.

“Cửa động nơi này hẹp, cùng lắm chỉ có một con Tam Nhãn Biên Bức di chuyển được.” Bạch Dịch lạnh nhạt nói, rất muốn bày ra bộ dáng xả thân vì nghĩa. “Lữ đạo hữu chờ một chút, đợi ta dùng thân làm mồi nhử, liều chết kéo yêu thú tới, sau đó, chúng đều sẽ được giao cho ngươi rồi.”

Nói xong, Bạch Dịch thả người nhảy ra khỏi động, đưa tay hướng về đỉnh đầu thi triển một đạo pháp thuật, sau đó nhanh chóng lao vọt trở lại, nhanh chóng thi triển ẩn thân thuật biến mất không để lại tung tích.

Lữ Tịch Thần còn đang ngây ngốc, tiếng kêu như tiếng chuột của đám Bối Nhãn Bức đã vang lên ở cửa động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.