Hai lần tới Dịch Bảo Điện, tuy Bạch Dịch không thu hoạch được gì nhưng lại nghĩ ra cách đổi lấy lượng lớn Vạn Niên Hàn Băng, đó chính là luyện chế Dưỡng Nhan Đan.
Dưỡng Nhan Đan đi ra từ Trú Nhan Đan, Dưỡng Nhan Đan chín đường đan văn đã có dược hiệu đồng nhất từ Trú Nhan Đan. Bạch Dịch biết rõ đan phương Trú Nhan Đan, chỉ cần cải biến thêm chút, giảm thấp dược hiệu là có thể luyện chế ra Dưỡng Nhan Đan khiến đám nữ tu điên cuồng.
Tài liệu luyện chế Trú Nhan Đan không phải thứ hôm nay có thể tìm được, Dưỡng Nhan Đan thì dễ làm hơn nhiều. Bạch Dịch tiếp tục quay về đại điện, không ngừng mua một đám tài liệu hiếm lạ cổ quái, Lữ Tịch Thần nhìn mà không ngừng mê man.
Sau khi mua đủ quay về chỗ ở, Lữ Tịch Thần vô cùng tò mò hỏi nhiều lần, đáp án thu được chỉ là một câu ngày mai sẽ biết của Bạch Dịch.
Khi Lữ Tịch Thần tức giận rời khỏi, Bạch Dịch dùng Lưu Viêm Đỉnh bắt đầu luyện chế Linh đan. Thời gian một đêm, hắn luyện chế ra bảy viên đan dược tương tự băng tinh, khí tức đậm hơn mấy lần viên Dưỡng Nhan Đan ở Dịch Bảo Điện kia, hơn nữa trên mỗi viên đan dược có ít nhất hai đường đan văn.
Dưỡng Nhan Đan khá đặc thù, gần như không có phẩm giai, hơn nữa không có chỗ tốt nào với tu vi cảnh giới. Loại đan dược cực kỳ đặc biệt này mà muốn luyện chế ra chín đường đan văn gần như là không thể, dùng thủ đoạn của Bạch Dịch, nhiều nhất năm sáu đường đan văn đã là cực hạn. Nhưng tối đa hắn chỉ là luyện chế ra ba đường đan văn mà thôi.
Đồ hiếm là đồ quý, đan văn cũng vậy chỉ có từ thấp đến cao mới có thể thu được lợi ích lớn nhất, nếu lần đầu tiên đã bán ra Dưỡng Nhan Đan năm sáu đường đan văn, còn một lần bán đi vài viên, không những giá cả không tăng vọt, ngược lại còn giảm xuống.
Trục lợi mà thôi, đạo lý làm ăn buôn bán sao Bạch Dịch lại không biết.
Sáng sớm, sau khi Lữ Tịch Thần thấy Bạch Dịch lấy ra bảy hạt Dưỡng Nhan Đan, một đôi mắt to lập tức cong thành trăng lưỡi liềm, giọng nói ngọt như mía lùi: “Bạch huynh, có thể cho ta một viên đan dược nho nhỏ này không, đây là đan dược nữ nhân dùng, nam tử các ngươi ăn sẽ tiêu chảy.”
Tâm tư nhỏ của Lữ Tịch Thần sao Bạch Dịch lại không nhìn ra. Chẳng qua không nghĩ tới loại kỳ tài ngút trời kiêu ngạo như Thanh Châu Minh Ngọc cũng có lúc si mê như vậy.
Cầm một viên Dưỡng Nhan Đan ba đường đan văn, Bạch Dịch khó hiểu hỏi: “Ngươi thật sự là Thanh Châu Minh Ngọc?”
Lữ Tịch Thần nằm sấp trên bàn đối diện giống như một con chó nhỏ thấy xương, ra sức gật đầu khiến Bạch Dịch bật cười lớn, đưa Dưỡng Nhan Đan cho nàng.
Ở cùng người có tâm tư thuần khiết, tâm tư của mình cũng trở nên đơn thuần, ít nhất có thể được yên lòng nhất thời. Đây là một loại cảm khái khi sáng sớm Bạch Dịch gặp Lữ Tịch Thần.
“Giúp ta bán những viên Dưỡng Nhan Đan.” Bạch Dịch đứng dậy, nói: “Không cần Linh thạch, chỉ đổi Vạn Niên Hàn Băng.”
Lữ Tịch Thần hiện ra vẻ ngưng trọng hiếm thấy, gật đầu nói: “Được, nhất định ta sẽ giúp ngươi ép khô Vạn Niên Hàn Băng của đồng môn!”
Trong lúc nói cười, hai người tiếp tục đi tới Dịch Bảo Điện, Bạch Dịch tiếp tục thu thập tài liệu luyện chế Dưỡng Nhan Đan, Lữ Tịch Thần thì bắt đầu hành trình trở thành gian thương của nàng.
Vừa tới Dịch Bảo Điện, Lữ Tịch Thần liền đón người mua đầu tiên, vị này cũng là người quen của Bạch Dịch, đúng là Chấp sự Hàn Ngọc tông, Dư Tình.
“Bạch huynh đệ!”
Dư Tình từ xa thấy Lữ Tịch Thần và Bạch Dịch, lập tức chạy ra đón chào, nói: “Không ngờ Bạch huynh đệ sẽ tới Hàn Ngọc tông chúng ta, chuyến đi dưới lòng đất lần trước nhờ có Bạch huynh đệ, nếu không không biết đệ tử Hàn Ngọc tông chúng ta sẽ chết oan bao nhiêu.”
Nói rồi, Dư Tình thi lễ thật lớn với Bạch Dịch, cực kỳ cung kính, có thể thấy nàng cảm ơn từ trong lòng.
Lữ Tịch Thần nghe xong chuyến đi xuống lòng đất, thở phì phì nói: “Hàn Ngọc tông chúng ta cũng góp sức không nhỏ, chỉ một mình hắn thì làm được gì, không có chúng ta hắn đã sớm thành con giun trong bụng trùng yêu. Là mọi người đồng tâm hiệp lực mới thoát ra lòng đất.”
Mấy lần ở chung, Lữ Tịch Thần càng ngày càng không khách khí với Bạch Dịch, sau khi hạ thấp Bạch Dịch vài câu, nàng lôi kéo Dư Tình xem Dưỡng Nhan Đan, vì vậy Bạch Dịch bị hai nữ nhân hoàn toàn quên lãng.
Bất đắc dĩ lắc đầu, Bạch Dịch hoàn toàn không biết làm sao với niềm yêu thích của nữ tu. Hắn tận mắt thấy khi Dư Tình ở nhìn thấy Dưỡng Nhan Đan, trong mắt nàng cũng bắt đầu hiện lên ánh xanh.
Có Lữ Tịch Thần xử lý những viên Dưỡng Nhan Đan không còn gì tốt hơn. Dung mạo thiếu nữ là một loại ưu thế và hấp dẫn trời sinh, ai không muốn thanh xuân vĩnh trú, dung nhan không già.
Không quấy rầy những nữ tu điên cuồng kia, Bạch Dịch tiếp tục góp nhặt rất nhiều tài liệu Linh thảo rồi về Văn Hương Điện tiếp tục luyện chế Dưỡng Nhan Đan.
Liên tiếp ba ngày, Bạch Dịch tổng cộng luyện chế ra hơn ba mươi viên Dưỡng Nhan Đan, ít nhất đều có một đường đan văn, tối đa vẫn là ba đường. Những ngày này, con cưng Lữ Tịch Thần của Hàn Ngọc tông đã vinh quang tột đỉnh, gần như mỗi thời mỗi khắc đều có một ít nữ tu nài nỉ nàng đổi một viên Dưỡng Nhan Đan.
Ba ngày giao dịch giúp Bạch Dịch nhận được gần trăm khối Vạn Niên Hàn Băng. Nhưng không nhiều, cộng dồn một chỗ ngay cả cái nắp quan tài cũng không đủ.
Bắt đầu ngày thứ tư, Dưỡng Nhan Đan Bạch Dịch đưa cho Lữ Tịch Thần đã xuất hiện bốn đường đan văn, thậm chí còn có viên năm đường đan văn.
Dưỡng Nhan Đan một đường đan văn có công hiệu bảo vệ dung mạo hai mươi năm, bốn đường đan văn thì có công hiệu hơn trăm năm, năm đường đan văn thì ba trăm năm.
Lúc này, đám nữ Trưởng lão Hàn Ngọc tông cũng ngồi không yên, vội vàng đưa Vạn Niên Hàn Băng cất kỹ của mình ra, tìm Lữ Tịch Thần đổi lấy Dưỡng Nhan Đan. Thu hoạch của Bạch Dịch càng ngày càng lớn, trong thời gian vài ngày, gần như từ trên xuống dưới Hàn Ngọc tông, từ đệ tử tới Trưởng lão hắn đều ép ra Vạn Niên Hàn Băng.
Cuối cùng, Lữ Tịch Thần vì báo đáp việc Bạch Dịch đưa cho nàng Dưỡng Nhan Đan, đưa viên Dưỡng Nhan Đan năm đường đan văn bán cho sư tôn nàng. Tông chủ Hàn Ngọc tông quả nhiên hào phóng, lấy ra một khối Vạn Niên Hàn Băng to hơn nắm đấm làm thù lao.
Sau khi Bạch Dịch luyện chế ra trăm viên Dưỡng Nhan Đan thì không luyện đan nữa, bởi vì Vạn Niên Hàn Băng trong tay tu sĩ Hàn Ngọc tông gần như đều ở trên người hắn, khoảng gần trăm cân.
Thu được tài nguyên trân quý khổng lồ như thế, Bạch Dịch lại không có bộ dáng vui vẻ gì, muốn chế tạo quan tài băng, đám hàn băng này còn xa mới đủ, thậm chí để chế tạo một nửa quan tài băng cũng không đủ.
Cảm giác vô số khối băng lớn lớn nho nhỏ trong túi trữ vật khiến Bạch Dịch hết đường xoay xở, chỉ sợ không tới Hàn Thủy Đàm thì không thu đủ hàn băng chế tạo quan tài.
Cấm địa Hàn Ngọc tông tuyệt không phải nơi một đệ tử Trúc Cơ có thể tới, đặc biệt Bạch Dịch còn là một người ngoài, nếu mạnh mẽ xông tới, ba con Tuyết Tông Sư Vương có thể so với Kim Đan kia chính là một phiền toái, dù giải quyết hết ba con Sư Vương, Bạch Dịch cũng không nghĩ cấm địa Hàn Ngọc tông sẽ không có cường giả thủ hộ. Một khi bị phát hiện, muốn khỏi Hàn Ngọc tông cũng là chuyện khó.
Mỗi tông môn đều có bí mật của mình, không Tông chủ nào cho phép người ngoài nhìn trộm, nói gì đến lấy trộm lượng lớn Vạn Niên Hàn Băng. Chỉ sợ chưa cần Bạch Dịch móc ra một khối đã bị cường giả Nguyên Anh lập tức đuổi giết.
Nếu không có cường giả Nguyên Anh trông coi, có lẽ Bạch Dịch còn có chút cơ hội xa vời. Nhưng cường giả Nguyên Anh Hàn Ngọc tông có tất cả năm vị, dù trộm được Vạn Niên Hàn Băng trong Hàn Thủy Đàm hắn cũng không thể toàn thân trở ra.
Bạch Dịch dừng ở Hàn Ngọc tông thời gian gần mười ngày rồi, tâm trạng an tĩnh ngày càng nóng vội. Hồn phách của Bạch Ngọc chỉ có thể phong ấn trăm ngày, qua trăm ngày, dù tương lai có được Đạo quả cũng không cứu được.
Có lẽ trời xanh cảm nhận được nỗi đau của Bạch Dịch, trong những ngày này cường giả Nguyên Anh Hàn Ngọc tông bắt đầu vội vã rời khỏi tông môn. Đến cuối cùng, trong toàn bộ tông môn chỉ lại mình Tông chủ Lữ Tử Mặc là cường giả Nguyên Anh cuối cùng.
Thân là Tông chủ, đương nhiên Lữ Tử Mặc sẽ không tự mình trông coi cấm địa Hàn Thủy Đàm, khi Bạch Dịch biết tin này, lập tức bắt đầu tìm hiểu vị trí Hàn Thủy Đàm.
Tận dụng thời cơ, dù có một chút hi vọng hắn cũng không muốn bỏ qua.
Cơ hội nhìn như hiếm có thường ẩn giấu âm mưu càng đáng sợ hơn, bốn vị cường giả Nguyên Anh ở Hàn Ngọc tông bị thiên tài dị bảo đột nhiên xuất hiện ở bốn nơi trong hiểm dẫn đi. Một trận tai ương diệt môn như là một vùng mây đen đang bao phủ về phía Lưỡng Cực sơn.