Dịch: Lạc Đinh Đang
Vân Mộng Trạch đi rồi, Vương Hạ và một đám đệ tử Thương Vân mong mỏi nhìn một bàn đầy Linh thạch trung cấp, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng.
Mười vạn Linh thạch đấy, với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, một vạn Linh thạch đã là giá lên trời rồi, còn mười vạn Linh thạch, ngay cả tư tưởng liều mạng họ cũng có. Không chỉ Nghê Thu Vũ vô cùng kinh ngạc, đến Lữ Tịch Thần cũng giật mình.
Tùy tiện vứt ra một cây Linh thảo đã có giá trị mười vạn Linh thạch, tên Du Kiến Hải Ngự Thú tông này mà nghèo à!
“Một vạn linh thạch.” Hai tay Du Kiến Hải đan nhau từ bàn chuyển ra gác lên đầu: “Biểu đệ, chỗ này của biểu huynh không coi là hẹp hòi chứ.”
“Năm vạn.”
Khóe miệng Bạch Dịch giật giật, nhìn ý cười đầy cổ quái hờ hững. Chỉ thấy Du Kiến Hải nghe xong mí mắt nhảy dựng, Vương Hạ thì tim đập loạn, chỉ có Lữ Tịch Thần chợt nhớ lúc đầu bị Bạch Dịch lừa Phượng Quan Thụy Liên ở Thương Vân tông, khi đó nụ cười của hắn cũng cổ quái thế này.
“Lang Vĩ Chi.” Không chờ Du Kiến Hải trả lời, Bạch Dịch đã nói ra một cái tên khó hiểu. Cái tên này vừa ra, thần sắc lười biếng của Du Kiến Hải hơi thay đổi.
“Được được được, đều là thân thích với nhau cả, chia cái gì chứ.” Vừa nói, Du Kiến Hải vừa cất năm vạn Linh thạch trung cấp đi, thật sự để lại cho Bạch Dịch năm vạn Linh thạch.
Ngay lúc này, cái Hùng Tông Thảo kia được mua với giá mười hai vạn Linh thạch. Người mua linh thảo là một tu sĩ Kim Đan mặc giáp da, nhìn trang phục hẳn là người nước Nam Chiếu. Ở Thanh Châu, chỉ có Tu Chân giả Nam Chiếu mới mặc giáp trên người.
“Được hời mười bảy vạn Linh thạch đã nhiều rồi.” Bạch Dịch nhìn bục đấu giá, thuận miệng nói: “Hùng Tông Thảo kia chắc cũng là của Kiến Hải huynh.”
“Người thông minh thật khiến nhân sinh chán ghét mà, vẫn là tên chày gỗ Đan Vương điện kia tốt hơn.”
Du Kiến Hải cầm một bình Linh tửu, uể oải nói. Con thỏ lớn quái dị kia như đồng ý với chủ nhân, khẽ gật đầu, sau đó một củ cà rốt to cỡ nắm tay tiến vào miệng nó.
Roạt roạt.
Nhất thời trong ghế lô chỉ còn lại tiếng gặm cắn. Cả đám người đều tò mò nhìn con thỏ lớn kia, thậm chí Lữ Tịch Thần còn muốn tới kiểm tra bộ lông bóng loáng kia, chỉ Chúc Hỏa trong túi Linh Thú nghiến chặt răng, Xà thảo thường xuyên bị nó phun ra nuốt vào giờ ngậm chặt trong miệng như sợ bị con thỏ kia cướp mất.
Đối thoại của Du Kiến Hải và Bạch Dịch, người trong phòng cơ bản không nghe hiểu. Cái gì mà Lang Vĩ Chi, cái gì mười bảy vạn linh thạch, bọn Vương Hạ chỉ biết là Bạch Dịch bỗng nhiên được năm vạn Linh thạch, ngay cả Nghê Thu Vũ cũng khó hiểu.
Đôi mi thanh tú của Lữ Tịch Thần cau lại rồi giãn ra, chỉ có nàng phần nào đoán ra chuyện giữa Bạch Dịch và Du Kiến Hải.
“Có phải tên Đan Vương điện kia bị lừa không?” Lữ Tịch Thần thấp giọng hỏi, Bạch Dịch cười không đáp.
Quả thực giá trị của Hùng Tông Thảo hơn mười vạn Linh thạch, nhưng cái cây Du Kiến Hải lấy ra đâu phải Hùng Tông Thảo gì mà là một Linh thảo quái dị lớn lên không khác Hùng Tông thảo là bao, tên là Lang Vĩ Chi.
Hai loại này không chỉ lớn lên giống nhau, mà ngay cả khi dùng linh thức cảm nhận hay xem từ mùi vị, gần như không mấy ai phân biệt được. Có điều, Hùng Tông Thảo giá trị mười vạn Linh thạch, Lang Vĩ Chi thì trăm Linh thạch cũng không đáng.
Trong bao sương hội đấu giá, Du Kiến Hải thành công thi triển một lần đùa giỡn treo đầu dê bán thịt chó, đường đường là cao đồ Đan Vương điện, không những bị y lười ngon mất mười vạn Linh thạch, trước khi đi còn vô cùng biết ơn y. Thêm nữa, thứ trên hội đấu giá cũng là cây Lang Vĩ Chi thứ hai của Du Kiến Hải.
Khó trách Bạch Dịch nói y được không mười bảy vạn Linh thạch, đấu giá được mười hai vạn Linh thạch, cộng thêm năm vạn Linh thạch của Vân Mộng Trạch, chẳng phải là mười bảy vạn Linh thạch sao. Nếu không bị Bạch Dịch ngoạm mất năm vạn Linh thạch thì giờ Du Kiến Hải đã có hai mươi vạn Linh thạch.
Lang Vĩ Chi chỉ có ở một chỗ hiểm địa bí ẩn tại Ninh Châu, khó trách Vân Mộng Trạch không phân biệt được. Sợ rằng toàn bộ Đan Vương điện chỉ có bản thân Đan Vương mới nhận ra sự khác biệt giữa Hùng Tông thảo và Lang Vĩ Chi
Từ trong nụ cười cổ quái của Bạch Dịch, Lữ Tịch Thần xác định suy đoán của mình, nàng kinh ngạc nhìn Du Kiến Hải, trong lòng càng kiêng kị hơn.
Người có thể lừa cao đồ Đan Vương điện đến xoay quanh tuyệt đối không phải kẻ lương thiện gì.
“Lần này là vật phẩm đấu giá cuối cùng của hội đấu giá, Tử Vân Anh, giá quy định mười vạn Linh thạch!”
Trên đài gỗ, tu sĩ phụ trách đấu giá cẩn thận giơ lên một cái hộp gỗ tinh xảo, trong hộp là một cây Linh thảo tương tự bồ công anh, cây Linh thảo này toàn thân màu tím, chỗ đỉnh là lông cầu được vô số lông tím kết thành, nhìn cực kỳ xinh xắn.
“Mười hai vạn Linh thạch.”
Người trên bục gỗ vừa dứt lời đã có người tăng giá, Du Kiến Hải uể oải báo ra cái giá mười hai vạn, một lần tăng giá hai vạn linh thạch, đây cũng không phải món tiền nhỏ gì.
Đám đệ tử Thương Vân trong ghế lô không rõ công dụng của Tử Vân Anh, ngay cả Thanh Châu Minh Ngọc cũng vô cùng lạ lẫm, nhưng Bạch Dịch biết rất rõ.
Tử Vân Anh, biệt danh là Dẫn Dăng Thảo, khối nhung cầu ở đỉnh Linh thảo này khi bung nở sẽ tản ra một mùi hương đặc thù. Loại mùi này sẽ hấp dẫn ruồi muỗi bay đến, dù là ruồi muỗi đạt trình độ Yêu thú cũng không kháng cực được sức hấp dẫn cảu Tử Vân Anh. Tác dụng lớn nhất của Tử Vân Anh là Linh thảo chính để luyện chế Linh đan cấp năm đỉnh cấp Uẩn Anh Đan.
Uẩn Anh Đan gia tăng tỷ lệ Kết Đan, có thể nói đây là đan dược quan trọng với tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, giá một viên đã hơn một triệu, đương nhiên giá một gốc Tử Vân Anh đã hơn mười vạn Linh thạc. Du Kiến Hải bạo tay tăng giá như thế Bạch Dịch cũng không bất ngờ.
Ở hội đấu giá không gặp được Long thảo trong Long Xà Thảo khiến Bạch Dịch hơi thất vọng, nhưng Tử Vân Anh xuất hiện hắn cũng không định bỏ qua. Nếu gặp rồi thì cứ mua thôi, tránh cho sau này phải bôn ba đi tìm.
Mười hai vạn thạch mà thôi, với tu sĩ Kim Đan thì không là gì, nhất là một vài tu sĩ Kim Đan am hiểu luyện đan. Sau khi phát hiện vật phẩm đấu giá cuối cùng là Tử Vân Anh, cả đám dồn dập tăng giá, không lâu sau đã tới mười lăm vạn.
Quả thực tu sĩ Kim Đan ai cũng tiền bạc dư dả, nhưng trong hội đấu giá phần nhiều là tu sĩ cấp thấp, hơn mười vạn đã không phải giá tu sĩ Trúc Cơ tiếp xúc được, với tu sĩ Luyện Khí mà nói càng như là đầm rồng hang hổ.
Lúc này ở đại sảnh hội đấu giá, đa số Tu Chân giả đều xem náo nhiệt, đặc biệt một cái tên tu sĩ Luyện Khí kỳ mặt đầy râu. Mỗi khi có người tăng giá, y đều khen một tiếng “tốt”, cũng không biết đám cường giả Kim Đan cắn răng tăng giá nghe xong có thể tức đến mức nào.
Khương Đại Xuyên kệ cho người ta phiền muộn. Đã là náo nhiệt thì mọi người phải cùng nhau náo nhiệt mới tốt.
Một tháng trước cuối cùng Khương Đại Xuyên cũng đột phá Luyện Khí hậu kỳ, lần này vì xem náo nhiệt, mở mang tầm mắt y mới tới thị trấn nhỏ. Dù sao y không chút tin tưởng mình có nửa phần xung kích lên Trúc Cơ, vừa hay Pháp khí phi hành của một vị sư huynh còn trống, thế là tên cháu trai hời của Bạch Dịch cứ thế xuất hiện trên hội đấu giá ở thị trấn.
Khương Đại Xuyên tới sớm nên không thấy bức họa Bạch Dịch bay đầy trời, giờ vẫn đang lớn tiếng kêu tốt. Cho tới khi y nghe được một âm thanh quen thuộc truyền tới từ bao sương.
“Hai mươi vạn Linh thạch.”
Bạch Dịch không ngẩng đầu, một hơi nhấc từ giá xấp xỉ mười sáu vạn lên hai mươi vạn Linh thạch. Sau khi hắn ra giá, bên ngoài đã lặng ngắt như tờ, Du Kiến Hải vẻ mặt đau khổ há to miệng, lại uể oải nằm về chỗ, không tiếp tục tăng giá nữa.