Lê Tử Tiên cực kì ghét cảm giác gió lạnh thổi lướt qua gương mặt, càng không thể chịu được khi gương mặt kì dị của nàng xuất hiện trước mọi người. Chỉ có sau lớp lụa mỏng, nàng mới tìm được cảm giác an toàn, vậy nên nàng sống một mình trong Tử Đằng Cốc hơn hai mươi năm, không hề tùy tiện ra khỏi sơn cốc một bước.
Lụa mỏng dùng che mặt quanh năm đã bị nước lũ cuốn đi, trong thế giới dưới lòng đất này, Lê Tử Tiên chỉ có thể dùng chân dung kỳ dị. Nàng định sau khi tìm được đường ra sẽ lập tức chạy về Tử Đằng Cốc, nhưng vì trên đường thấy đồng môn gặp nạn...
Không đành lòng nhìn sư đệ đồng môn bị Trùng yêu cắn chết, Lê Tử Tiên mới xuất thủ cứu giúp.
Lê Tử Tiên đang chờ ánh mắt hoảng sợ của sư đệ đồng môn khi thấy vảy rắn quái dị trên khuôn mặt mình, không nghĩ tới thứ chờ được là tiếng gào khóc của các sư đệ đồng môn.
Các đệ tử gặp được sư tỷ Thương Vân Tông trong hiểm cảnh, hoàn toàn không để ý vẩy rắn trên trán Lê Tử Tiên, trong mắt họ, chỉ có một vị khiến người kính trọng, đó là sư tỷ tu vi cao thâm. Giống như đứa trẻ gặp được trưởng bối nhà mình trong hoàn cảnh nguy hiểm, không chút ra vẻ mà lên giọng khóc to.
Từ trong tiếng khóc, Lê Tử Tiên nghe được áp lực, sợ hãi của các sư đệ, cũng nghe được sự tin tưởng và cảm ơn của các sư đệ dành cho nàng.
“Hắn rõ ràng không sợ ta, chẳng lẽ không thấy rõ vẩy rắn trên mặt ta hay sao?”
Thời gian dần qua, Lê Tử Tiên bắt đầu thấy khó hiểu.
Nàng không phải một tu sĩbình thường, thậm chí không phải một người bình thường, vì không có người nào sẽ mọc vảy rắn trên trán, càng không có tu sĩ nào bị vẩy phủ đầy trên cổ tay.
Đôi mắt sớm đã không có thần, dần dần bắt đầu hiện lên một chút thần thái, Lê Tử Tiên đột nhiên cảm giác được vui vẻ.
“Thì ra cảm giác được người khác tin tưởng tuyệt vời như vậy, thì ra ta cũng có thể trở thành một con người chính thức!”
Từ lúc còn nhỏ, Lê Tử Tiên đã sống trong Tử Đằng Cốc. Nàng không có bằng hữu, thậm chí trong những con thú nhỏ trong sơn cốc cũng không dám tới cạnh nàng.
Nàng rất thích những con thỏ trắng mới sinh trong cốc, từng bắt được một con, yêu quý nâng niu trong tay. Thế nhưng là con thỏ nho nhỏ kia, từ đầu không hề nhúc nhích, hô hấp vẫn còn, nhưng trong ánh mắt lại hiện ra một loại sợ hãi tột cùng.
Thỏ con không phải không muốn động, mà là không dám, bởi vì trong cơ thể Lê Tử Tiên có một cỗ khí tức của Yêu thú cường đại.
Từ khi thấy thỏ con sợ tới mức không dám nhúc nhích, Lê Tử Tiên liền biết mình là một kẻ khác loài, sau đó càng thêm trầm lặng, có khi cả năm cũng không nói một lời. Ngoại trừ ngẫu nhiên nói vài câu với Đồng Linh đưa cơm, thời gian khác đều không ngừng khổ tu.
Có lẽ chỉ khi thấy cảnh giới không ngừng tiến giai, nàng mới có thể cảm nhận được mình vẫn còn sống mà không phải là một cái xác không hồn.
Trải qua nhiều năm khổ tu, từ sau khi rơi vào thế giới dưới lòng đất, mới xuất hiện một chút thay đổi. Khi nhận được sự tin tưởng từ sư đệ đồng môn, Lê Tử Tiên tưởng như muốn reo lên.
“Thì ra ta là một tu sĩ chính thức chứ không phải quái vật!”
Sau khi cứu được tu sĩ đầu tiên, Lê Tử Tiên liền mang theo người sư đệ này tìm kiếm đường ra. Trong thời gian hơn một tháng, nàng đã cứu rất nhiều đồng môn, đến cuối cùng, đệ tử Thương Vân đi theo nàng có gần nghìn người.
Gần nghìn tên đệ tử Thương Vân, không ai biểu hiện ra thần sắc quái dị với Lê Tử Tiên, dù có vài đệ tử rất ngạc nhiên khi thấy vảy rắn trên trán Tử Tiên sư tỷ, nhưng chỉ là tò mò mà thôi, không hề có chút xem thường hoặc chán ghét. Trong mắt bọn họ, Tử Tiên sư tỷ chẳng những là ân nhân cứu mạng, mà còn đích thị là một Nguyệt Trung Tiên Tử.
Nam Uyên Bắc Nhai, Nguyệt Trung Tiên.
Nam Uyên và Bắc Nhai mọi người đều biết khi ở trong tông môn. Bọn họ có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, cùng được Trưởng lão nhận thức và đồng môn kính trọng. Chỉ có Nguyệt Trung Tiên, giống như trăng sáng, mang theo vẻ huyền bí và lạnh nhạt, treo ở chỗ cao trên vòm trời.
Hôm nay, Nguyệt Trung TiênThương Vân Tông và Nam Uyên Bắc Nhai, chân thật xuất hiện trước mắt phần đông đệ tử Thương Vân, dùng tu vi mạnh mẽ và trường kiếm mà Tông chủ Thương Vân Tông chủ tự tay luyện chế cho nàng, chém giết vô số Trùng yêu, cứu mạng vô số đệ tử.
Đối với người từ nhỏ đã sống một mình ở Tử Đằng Cốc như Lê Tử Tiên, cảm giác được người khác công nhận còn trân quý muôn phần so với đột phá cảnh giới. Thậm chí nàng còn sinh ra một loại ảo giác không muốn rời khỏi lòng đất. Dường như chỉ cần ở lại thế giới dưới mặt đất, nàng mới có thể chính thức còn sống.
Đường, luôn luôn có phần cuối. Khi Lê Tử Tiên mang gần nghìn đồng môn đi vào hang động treo đầy thi thể, đám Thiên Thực Trùng đã không còn tung tích. Ngoại trừ thi lâm trên đỉnh đầu, trong hang động chỉ còn lại một Truyền Tống Trận tạm thời được bố trí đơn giản.
Trước ngăn mọi người lại, Lê Tử Tiên dừng bước cạnh Truyền Tống Trận, nghi ngờ nhìn pháp trận dưới chân.
Đối với Truyền Tống Trận, Lê Tử Tiên có chút nghiên cứu, có thể nhìn ra đây là một Truyền Tống Trậnbố trí tạm thời, nhưng không cách nào kết luận được sẽ truyền tống đến nơi nào.
Truyền Tống Trận xuất hiện ở thế giới dưới lòng đất, lúc này lộ vẻ quỷ dị. Trừ khi bước lên pháp trận, nếu không không ai biết được đích đến của Truyền Tống Trận này.
Sau lưng Lê Tử Tiên có gần nghìn đệ tử Thương Vân, nếu nàng mở miệng, nhất định sẽ có người nguyện ý đến đây thử. Nhưng Lê Tử Tiên không quay đầu lại. Nàng không muốn những đồng môn được mình cứu ra này mạo hiểm.
Lần nữa nhìn lên thi lâm trên đỉnh đầu, Lê Tử Tiên không bước lên Truyền Tống Trận mà tiếp tục đi về phía trước. Lúc nàng sắp bước vào phạm vi thi lâm, bỗng nhiên trong thông đạo đối diện thò ra một cái đầu râu ria xồm xoàm.
“Đừng, đừng tới đây!”
Khương Đại Xuyên đứng ngoài điện vẫn không thấy quá an toàn, không chừng đám Trùng yêu hung ác kia sẽ có một con bò ra, tới lúc đó chính mình phải thành thức ăn cho trùng yêu. Vì vậy hắn lén lút mà chạy về phía sau. Đi tới gần thi lâm, hắn vô tình nhìn thoáng qua hang động trong thi lâm thì thấy một nữ tử muốn bước tới, lúc này mới kinh hoảng hô lớn một tiếng.
Lê Tử Tiên dừng bước, hơi tò mò nhìn Khương Đại Xuyên ở phía đối diện.
Khương Đại Xuyên không biết Lê Tử Tiên, nhưng nhận trường kiếm màu tím của Lê Tử Tiên. Phải nhìn tiếp một đám đệ tử Thương Vân đi sau nữ tử thì Khương Đại Xuyên mới xác nhận được thân phận của đối phương.
“Tử Tiên sư tỷ!”
Khương Đại Xuyên vui tới mức muốn khoa chân múa tay, vội vàng chỉ điểm nói: “Hang động này cực kì nguy hiểm, một khi bước vào phạm vi thi lâm sẽ lập tức trở thành cương thi, chỉ có dùng Truyền Tống Trận mới có thể bình an thông qua.”
Ác chiến trong đại điện vẫn tiếp tục diễn ra, nếu có thêm những cứu binh này, có lẽ có thể giết sạch đám côn trùng đáng giận kia. Khương Đại Xuyên cảm thấy mình đã lập công lớn, rung đùi đắc ý nói: “Đó là Truyền Tống Trận tạm thời tiểu thúc ta tự tay bố trí, sư tỷ yên tâm, chúng ta đều lướt qua đoạn đường đó bằng Truyền Tống Trận này.”
Lê Tử Tiên nghe thấy Khương Đại Xuyên giảng giải, hơi chút chần chờ. Nhìn đạo bào đối phương đích thực là đệ tử ngoại môn Thương Vân Tông, thế nhưng bộ dạng hắn dơ bẩn, giống như bò ra từ trong bụng dã thú, thật sự có chút khả nghi.
Lúc này trong đám người có một đệ tử ngoại môn nhận ra Khương Đại Xuyên, hô: “Ngươi là Khương Đại Xuyên?”
“Đúng là ta. Các ngươi tranh thủ thời gian tới đây, trong đại điện phía trước đám người Vương Hạ sư huynh đã gặp rất nhiều Trùng yêu, đang chiến đấu gian khổ, chậm thêm chút nữa là toàn quân bị diệt!” Khương Đại Xuyên lo lắng thúc giục.
Lê Tử Tiên thấy có người nhận ra Khương Đại Xuyên, không chần chừ nữa, dẫn đầu bước lên Truyền Tống Trận. Đợi nàng bình yên vô sự mà thông qua thi lâm, những đệ tử Thương Vân khác cũng lần lượt đi theo.
Không đợi tất cả mọi người đến đông đủ, Khương Đại Xuyên vội vàng đi trước dẫn đường, nói: “Tử Tiên sư tỷ đi mau, Lý Lâm Uyên nổi điên, chọc cho tất cả đám trứng côn trùng trong đại điện sống đều lại, tiểu thúc của ta nguy cơ sớm tối. Đúng rồi, còn có Thanh Châu Minh Ngọc của Hàn Ngọc Tông, tổng cộng gần hai ngàn người, không biết hiện giờ còn bao nhiêu người còn sống.”
Trên đường, Khương Đại Xuyên giải thích ngắn gọn những việc trải qua trong đại điện. Lê Tử Tiên không nói một lời, im lặng lắng nghe. Không đợi đi tới gần đại điện, nàng liền ngự kiếm, lập tức hóa thành một tia sáng tím bay ra, không bao lâu đã vào trong đại điện.