Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 170: Chương 170: Cố nhân trong hiểm địa




Đại điện thần bí, kén treo ngược, lại thêm một khối đá lạnh như băng, các đệ tử vừa thấy hi vọng chạy thoát lần nữa lâm vào hiểm cảnh.

Dư Tình ngăn lại động tác của những đệ tử do thám xung quanh, những cái kén quái dị kia không biết đang bao lấy thứ gì, nếu là vật sống thì chỉ một đạo linh thức nhỏ cũng có thể khiến chúng tỉnh dậy.

Thứ trong kén quái dị tất nhiên là Yêu thú, mà Yêu thú nhạy cảm hơn con người rất nhiều. Có lẽ nhiều tu sĩ khó phát hiện linh thức của người khác, nhưng một số Yêu thú xuất chúng có thể trong nháy mắt phát hiện linh thức dò xét, thậm chí có thể theo linh thức tìm được tu sĩ.

Nơi cực kì quái dị không thể tùy tiện dùng linh thức cảm giác, tu sĩ có kinh nghiệm đều tuân theo quy tắc này, bởi vậy trong một số hiểm địa, tu sĩ lớn tuổi sẽ sống lâu hơn những tu sĩ khác một chút.

Dư Tình vô cùng cẩn thật quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện trong đại điện trừ đám kén quái dị trên đỉnh đầu và tảng đá lớn ở ngoài thì không có bất kì vật sống nào khác, lúc này mới yên tâm. Chỉ cần không gặp nguy hiểm ngay lập tức, nhiều tu sĩ tề tụ như vậy sẽ tìm ra cách đối phó.

Vừa muốn bàn bạc với Vương Ha, Dư Tình chợt thấy ánh mắt hết sức cẩn thận của Bạch Dịch. Nội tâm nàng khẽ động, đưa mắt ra hiệu Vương Hạ, hai người cùng tới gần Bạch Dịch.

Mắt nhìn kén quái dị trên đỉnh đầu, Dư Tình hạ thấp giọng, hỏi: “Bạch huynh đệ, đám kén ở đây giống như thi lâm, khi đó ngươi nói trong thi lâm có một số thứ đáng sợ, liệu có liên quan tới đám kén này không?”

Tâm tư Dư Tình rất sâu, rất nhanh đã nhớ tới lời Bạch Dịch nói. Chỉ có điều, sau khi tạo xong Truyền Tống Trận, mọi người đều an toàn thoát ra. Nếu đã thoát khỏi nguy hiểm, sẽ không ai để ý xem nơi đó tồn tại thứ gì.

Lúc này Vương Hạ cũng hiểu rõ dụng ý của Dư Tình, ngữ khí khẩn khoản nói: “Bạch sư đệ, nếu ngươi biết điều gì thì hãy nói thẳng. Chúng ta đi tới nơi này đã không còn gì phải sợ, nếu thật sự an toàn rời khỏi, ngươi chính là ân nhân của chúng ta.”

Truyền Tống Trận là một tay Bạch Dịch tạo, nói hắn là ân công những người này cũng không đủ.

Ngửa đầu nhìn kén quái dị trên đỉnh điện, Bạch Dịch thầm thở dài một tiếng, nói: “Trong thông đạo trước đó là trứng của một ít côn trùng kì dị, vật sống dính vào là chết ngay lập tức, còn đây là bộ dáng trứng côn trùng sau khi lớn lên.”

Bạch Dịch không nhắc đến Sát Văn, nếu nói cho họ biết gần đây có một Yêu thú cấp 6 tồn tại, sợ rằng một nửa đệ tử ở đây sẽ bị hù chết.

Dù vậy, sau khi nghe tới mấy chữ trứng côn trùng, sắc mặt Vương Hạ và Dư Tình lập tức trắng bệch như giấy. Đứng bên cạnh, đầu ngón tay Lữ Tịch Thần cũng run lên.

Trứng côn trùng sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, mấy người này đều là người thông minh, tự nhiên sẽ nghĩ tới nguồn gốc của đám trứng.

Vương Hạ mạnh mẽ lên tinh thần, nói: “Ta thấy những thứ này chưa có dấu hiệu phá kén ra ngoài, nếu chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây, coi như đám trứng quái trùng này nở ra cũng không đuổi kịp.”

Dư Tình biết rõ tình thế nghiêm trọng, nàng cũng nhìn ra tòa đại điện này cực kỳ hung hiểm, lập tức đồng ý nói: “Vương đạo hữu nói rất có lý, việc này không nên chậm trễ, giờ chúng ta lập tức rời đi!”

Đối với việc trong trứng là loại Trùng yêu gì, Vương Hạ và Dư Tình không có nửa phần hứng thú. Bọn họ đều muốn mau chóng rời khỏi lòng đất, dù thương vong vô cùng nghiêm trọng cũng vậy, lúc đó phải xem lại mạng lớn. Chỉ cần thoát khỏi đại điện là có cơ hội còn mạng.

Hai người quyết định không sai, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiểm địa mới có thể giảm tổn thất xuống thấp nhất. Đây là hành động sáng suốt, một khi trùng mẫu sinh ra đám trứng kia xuất hiện, chỉ sợ kết quả là đệ tử hai đại tông môn toàn quân bị diệt.

Hai người không nói thêm lời, ra lệnh một tiếng, mang theo đệ tử tông môn mình chạy nhanh. Không lâu sau tới gần khối đá lớn ở giữa đại điện.

“Các vị sư đệ, từ khi chia tay vẫn khỏe chứ?”

Khi đội ngũ của Vương Hạ sắp vượt qua khối đá, bên tai đột nhiên vang lên một câu nói âm trầm. Quái dị nhất chính là, rất nhiều đệ tử Thương Vân đều cảm thấy giọng nói cực kì quen tai.

Mọi người không tự chủ được mà ngừng bước chân. Phía sau khối đá, một cái thân ảnh cao lớn bước ra.

Người này hốc mắt hõm sâu, con ngươi giăng đầy tơ máu đỏ tươi, con ngươi hiện màu xanh tối giống như hai đốm lửa. Thân hình cao lớn có những lớp vẩy cá quái dị trải rộng trên da, đám gai xương trắngmọc dày đặcsau cổ, thoạt nhìn không phải con người, mà là cái quái vật.

“Ngươi là...”

Trùng yêu không thể mở miệng nói tiếng người, quái nhân này rõ ràng có thể nói năng lưu loát. Vương Hạ gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt của đối phương, một lát sau, cuối cùng hắn cũng nhận ra đồng mônngày xưa, cực kì khô khốc mà quát: “Ngươi, ngươi là Lý Lâm Uyên!”

“Lý sư huynh, sao ngươi ở đây?”

“Lý sư huynh còn sống?”

Đệ tử Thương Vân xung quanh có nhiều người nhận ra quái nhân, lập tức thảo luận sôi nổi. Bỗng nhiên, Vương Hạ quát to một tiếng, nhanh chóng lui về sau, phi kiếm lập tức bị thúc giục tới mức tận cùng, thình lình đâm về phía Lý Lâm Uyên.

“Hắn đã bị quái trùng khống chế, mau lui lại!”

Lý Lâm Uyên xuất hiện, khiến các đệ tử Thương Vân ngẩn ngơ một hồi. Nhờ tiếng hét của Vương hạ, các đệ tử cuối cùng cũng nhớ ra lúc ở Quan Vân Đài, Lý Lâm Uyên đã bị quái trùng cắn trúng.

Nhớ tới dị biến của những đồng môn kia, đệ tử Thương Vân như vừa tỉnh mộng, cùng lùi nhanh về sau.

Đ...A...N...G...G!

Lý Lâm Uyên chỉ giơ tay lên, phi kiếm của Vương Hạ đã bị đẩy ra một cách dễ dàng. Hắn đột nhiên cười lớn, vung tay túm được một đệ tử Thương Vân.

“Lý, Lý sư huynh, là ta, ta là sư đệngươi !”

Đệ tử Thương Vân bị bắt hoảng sợ muôn phần mà kêu rên, dốc sức liều mạng giãy giụa. Lý Lâm Uyên há to miệng ra, một phát cắn đứt cổ hắn.

“Đương nhiên ta biết rõ ngươi là sư đệ, cho nên mới bắt tất cả các ngươi đều ở lại, ha ha, ha ha ha ha!”

Đệ tử Thương Vân tắt thở, nằm một bên giống như bùn nhão. Lý Lâm Uyên ngửa mặt lên trời điên cuồng cười, máu tươi đọng trên miệng còn bốc hơi nóng, khiến người xem da đầu phát run.

Hắn đâu còn là thủ đồ của Bích Lạc Phong, rõ ràng là một ác quỷ đến từ địa ngục!

Trong lúc điên cuồng cười, gai xương phía sau Lý Lâm Uyên rõ ràng dài thêm vài phần. Hắn nâng bàn tay to lên, chỉ những người đứng đối diện, quát: “Quả nhiên đều là sư đệ tốt của ta, chỉ cần ăn tươi các ngươi, lực lượng của ta sẽ càng lớn, ha ha ha ha! Thì ra đây mới là lực lượng, đây mới là lực lượng!”

Lý Lâm Uyên đã điên, tuy rằng còn một tia thần trí, nhưng đã biến thành quái vật.

Hai tay Vương Hạ đều run rẩy, mặt xám như tro. Hắn quen biết Lý Lâm Uyên nhiều năm, giao tình không nhỏ, hôm nay thấy bạn biến thành bộ dáng như thế, không khỏi vô cùng đau đớn.

Áp chế đau đớn trong lòng, Vương Hạ cắn răng một cái, quát: “Tất cả đệ tử Thương Vân, Lý Lâm Uyên đã nhập ma. Để hắn sống như vậy không bằng tiễn hắn một cách thoải mái, chúng ta cùng liên thủ giết hắn!”

Dứt lời, Vương Hạ dẫn đầu tấn công. Mấy trăm đệ tử Thương Vân cùng hét lớn, đồng thời ra tay.

Đệ tử Hàn Ngọc Tông đứng một bên, không ai ra tay. Dư Tình biết rõ đánh giết đồng bạn đau khổ thế nào, nên ngăn không cho Hàn Ngọc tông giúp đỡ. Chết dưới kiếm đồng môn, Lý Lâm Uyên cũng có thể nhắm mắt.

Mấy trăm phi kiếm vẽ lên ánh sáng mỹ lệ trong đại điện lờ mờ. Những đệ tử xuất kiếm đều không đành lòng, danh hào Nam Uyên Bắc Nhai đại biểu cho Trúc Cơ cảnh đỉnh phong ở Thương Vân Tông. Giờ tự tay giết chết thiên tài Lý Lâm Uyên của tông môn, tất cả mọi người tiếc nuối muôn phần.

Nhưng mà những đệ tử Thương Vân này lại quên mất, những đồng môn biến dị trong tông môn, từng người đều thi triển ra uy lực khủng bố vượt qua cảnh giới của họ.

Trong lúc đó, một cỗ khí tức có thể so với Kim Đan phóng lên trời. Thân ảnh Lý Lâm Uyên như quỷ mỵ biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lần nữa, hai cánh tay đã túm cổ hai đệ tử Thương Vân

Rắc!

Hai tiếng giòn vang vang lên, hai đệ tử Thương Vân co quắp ngã xuống đất, cả hai đều chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.