Tám công một thủ mới là hình dáng thật sự của Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm. Khi Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm biến thành tấm khiên có hoa văn, lập tức xuất hiện linh khí dao động của Pháp khí cực phẩm cấp cao.
Pháp khí phòng ngự cực phẩm!
Nhìn hoa văn đám mây lưu chuyển trên bề mặt tấm khiên, Bạch Dịch khẽ gật đầu, ngoắc tay thu hồi.
Với hắn mà nói, tám loại biến hóa kia của Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm không có tác dụng lớn, loại Pháp khí phòng ngự cực phẩm thứ chín mới là một loại trợ lực chân chính.
Nhất định lão tổ Thương Vân sẽ không tùy tiện luyện chế một ít Pháp khí cấp cao tầm thường, việc này Bạch Dịch đương nhiên hiểu rõ. Việc Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm đã mê hoặc tất cả môn nhân của Thương Vân chỉ là một lần lão tổ Thương Vân lừa gạt môn hạ đệ tử mà thoip.
Thủ pháp luyện khí tám công một thủ này là thứ Bạch Dịch từng dạy cho lão tổ Thương Vân, đương nhiên Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm không gạt được người từng là Tán Tiên như hắn.
Tử Đằng Kiếm chỉ là bán thành phẩn, không thể dễ dàng mang ra dùng. Hôm nay đã có Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm, vừa lúc Bạch Dịch dùng như vũ khí. Với truyền thừa của Luyện Khí Điện mà thanh phi kiếm này mang theo, hắn không thèm nghĩ tới nửa phần.
Đừng nói một cái Luyện Khí Điện, trong mắt hắn, toàn bộ Thương Vân Tông cũng chẳng có gì lạ.
Từ Luyện Khí Điện nhìn ra, ánh mắt Bạch Dịch dừng trên một đại điện ẩn trong sương mờ. Những đám mây mù kia thực sự không phải mây mù mà là một loại khí Đan Hỏa được hình thành khi luyện đan. Chỉ có một lượng lớn tu sĩ đồng thời luyện đan mới hình thành dị tượng đồ sộ như vậy.
Luyện Đan Các...
Thần sắc lạnh nhạt trong nháy mắt chuyển thành lăng lệ ác liệt, Bạch Dịch không tự chủ đưa tay ra sau lưng siết mạnh trường kiếm đen kịt phía sau.
Địch nhân lớn nhất đang ở sâu trong tòa đại điện phía xa, nhưng giờ Bạch Dịch lại không thể làm gì. Loại cảm giác vô lực này khiến hắn cực kì không thoải mái. Đầu ngón tay nhẹ lướt qua hắc kiếm sau lưng, khi thân kiếm vang lên một tiếng, Bạch Dịch đã bước khỏi Luyện Khí Điện, rời khỏi Thương Vân Tông.
Nhất định phải tìm được Tấn Mi Ngọc. Chỉ khi hoàn toàn luyện chế xong Tử Đằng Kiếm mới có thêm một phần sát chiêu.
Trưởng lão Đan Các giống như một ngọn núi lớn chắn ngang trước mặt Bạch Dịch. Thực lực Kim Đan hậu kỳ không phải nhân vật mà Bạch Dịch hôm nay có thể địch nổi. Nếu có thể đột phá đến Kim Đan sơ kỳ, Bạch Dịch sẽ không chút do dự tìm tới cửa, nhưng giờ không được.
Một khi Trúc Cơ trung kỳ chống lại Kim Đan hậu kỳ, bất kể Bạch Dịch có chuẩn bị gì ở sau cũng đều vô ích. Trước mặt lực lượng tuyệt đối, kẻ yếu chỉ có thể tan thành mây khói.
Ngoài tông môn, một con chim tước xanh dương cỡ diều hâu chở một thiếu niên áo đen bay khỏi Thương Vân Tông đến dãy núi Hoàng Thạch.
Hình dạng thực của Thanh Vân Tước đủ cho hai người cưỡi, loại Yêu Thú phi hành này không những tốc độ cực nhanh mà còn vô cùng vững vàng. Không đến một ngày đã nhìn thấy dãy núi Hoàng Thạch ở phía trước.
Sâu trong dãy núi Hoàng Thạch chính là phường thị Hoàng Thành, mục đích Bạch Dịch đến phường thị Hoàng Thành là tìm manh mối của Tấn Mi Ngọc. Nếu có thể mua được Tấn Mi Ngọc ở Hoàng Thành, hắn không cần chạy tới Nam Chiếu Quốc xa xôi.
Dù sao ở Thương Vân Tốc còn ứng phó được biến cố từ Đan Các. Tuy Bạch Dịch nghĩ rằng Trưởng lão Đan Các không tìm được Dương Hải tuyệt đối sẽ không ra tay với Bạch Ngọc, nhưng một khi hành tung của Dương Hải bị người khác biết được, Bạch Ngọc nhất định phải chết.
Vào phường thị Hoàng Thành, Bạch Dịch gần như đi hết một lượt các cửa hàng lớn trong phường thị cũng không phát hiện tài liệu luyện khí Tấn Mi Ngọc. Cuối cùng hắn đành phải tìm kỹ ở khu bán hàng.
Phường thị Hoàng Thành rất lớn nên khu bán hàng càng thêm náo nhiệt. Bạch Dịch mất hơn nửa ngày mới đi hết khu bán hàng, vẫn không thấy Tấn Mi Ngọc. Nhưng khi hắn chuẩn bị rời khỏi khu bán hàng, lại gặp một người quen.
“Bạch Dịch! Sao ngươi lại đến phường thị Hoàng Thành?”
Một thiếu nữ dáng người thon thả đi ra khỏi đám người, vô cùng mừng rỡ nói, đúng thật là Nghê Thu Vũ.
“Nghê sư tỷ.” Bạch Dịch đáp lời: “Ta đến tìm chút tài liệu luyện khí, sợ rằng phải về tay không.”
“Ta thường đến phường thị Hoàng Thành, ngươi muốn tài liệu luyện khí gì ta giúp ngươi tìm.”
Bạch Dịch không giấu diếm nói ra tài liệu Tấn Mi Ngọc. Nghê Thu Vũ nghe thấy thì nhíu mày, nàng vốn chưa nghe nói qua loại tài liệu luyện khí rất hiếm thấy này.
“Ngươi muốn tài liệu luyện khí hiếm thấy như vậy làm gì, cảnh giới không cao, không cần theo đuổi những thứ cao xa. Lấy cảnh giới của ngươi không nhất định phải có một Pháp khí cấp cao như vậy, ồ!”
Nghê Thu Vũ đang ân cần dạy bảo, chợt phát hiện rõ ràng Bạch Dịch đã đạt đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, lập tức hoảng sợ nói: “Trúc Cơ trung kỳ! Ngươi tiến giai đến Trúc Cơ trung kỳ khi nào vậy?”
Lần này Nghê Thu Vũ bị dọa rồi, lần thứ nhất nàng gặp Bạch Dịch, đối phương vẫn là một đệ tử ngoại môn Luyện Khí kỳ, giờ không bao lâu đã trực tiếp tiến giai đến Trúc Cơ trung kỳ.
Đầu óc Nghê Thu Vũ có chút cứng lại, chính nàng đau khổ tu luyện năm năm mới có thể từ Luyện Khí kỳ tiến giai đến Trúc Cơ kỳ, sau đó khổ tu nhiều năm mới đạt được cảnh giới như bây giờ, vậy mà thiếu niên trước mắt trực tiếp đạt tới Trúc Cơ trung kỳ trong thời gian mấy tháng?
“Được Trưởng lão Luyện khí coi trọng, cho ta cơ hội đến Tổ Sư Đường tĩnh tu hai mươi ngày.” Bạch Dịch biết Nghê Thu Vũ đang khiếp sợ, vì không muốn dọa ngốc nữ nhân tâm địa thiện lương này nên hắn đem mọi công lao tiến giai nhanh chóng đổ lên Tổ Sư Đường.
“Trách không được, thì ra là Tổ Sư Đường.”
Rốt cục Nghê Thu Vũ cũng lấy lại tinh thần, vô cùng hâm mộ nói: “Ta đã đến Tổ Sư Đường một lần, nhưng chỉ được một ngày mà thôi, không nghĩ tới Trưởng lão Luyện khí coi trọng ngươi như vậy, cho những hai mươi ngày. Phải biết rằng hai mươi ngày là hai mươi năm của các Trưởng lão, giờ cho ngươi hết, những đệ tử Luyện Khí Điện khác nhất định sẽ đỏ mắt.”
Nghê Thu Vũ cố ý nhắc Bạch Dịch, một khi được lợi quá nhiều sẽ khiến những đồng môn khác ghen ghét.
Với ý tốt của Nghê Thu Vũ, Bạch Dịch cười trừ, biết rõ vị sư tỷ này có lòng tốt, vì vậy giả bộ trịnh trọng nhớ kỹ lời dạy bảo của sư tỷ.
Thấy Bạch Dịch hiểu được lời nhắc của mình, Nghê Thu Vũ hài lòng, nói: “Nếu ở đây không có tài liệu luyện khí ngươi muốn tìm thì chúng ta đến phường thị gần tông môn xem một chút, không thì đến Chấp Sự Đường xem, có thể sẽ có thu hoạch.”
Bạch Dịch lắc đầu, nói: “Ngay cả phương thị Hoàng Thành cũng không có Tấn Mi Ngọc thì sợ rằng ta phải đến Nam Chiếu Quốc rồi. Trưởng lão Luyện khí từng nói loại tài liệu như Tấn Mi Ngọc chỉ Nam Chiếu Quốc mới có.”
Với Nghê Thu Vũ thiện lương, Bạch Dịch sẽ không cố che giấu điều gì, một ít quyết định không quan trọng cũng thuận miệng nói ra. Nếu ngay cả loại bằng hữu thiện lương này cũng lừa gạt thì sẽ quá mức cẩn thận chặt chẽ.
“Ngươi muốn đến Nam Chiếu!”
Không biết tại sao, Nghê Thu Vũ nghe hấy hai chữ Nam Chiếu giống như bị kim đâm một cái, âm thanh trở nên bén nhọn.
Thấy bản thân có chút thất thố, sắc mặt Nghê Thu Vũ trở nên đỏ hồng, nói: “Lâu rồi ta chưa về cố hương, nghe ngươi nói đến Nam Chiếu nhất thời không khống chế được, ngươi chớ để ý.”
“Thì ra Nghê sư tỷ là người Nam Chiếu Quốc, vạn dặm xa xôi đến Thương Vân cầu đạo, nhất định rất vất vả. Chẳng lẽ Nam Chiếu Quốc không có tông môn tu chân sao?” Bạch Dịch hơi tò mò hỏi. Cách vạn dặm từ Nam Chiếu đến Đại Phổ, sự gian khổ này không phải người bình thường có thể chịu được.
“Đúng thực Nam Chiếu Quốc không có tông môn tu chân...”
Nhắc đến cố hương của mình, Nghê Thu Vũ bỗng trở nên cô đơn, yếu ớt nói: “Nam Chiếu Quốc tương đối đặc thù ở Thanh Châu, được gọi là quốc gia Tu Chân, không chỉ dân chúng Nam Chiếu Quốc đều là Tu Chân Giả, mà hoàng tộc thống trị quốc gia này cũng là tu sĩ.”