Dịch: Lạc Đinh Đang
“Ngươi dám đánh nhau trên phố!”
“Phế hắn đi!”
Các đệ tử Thất Sát môn khác chậm nửa ngày mới chạy tới, cả một đám đều hung hăng. Người xung quanh biết có chuyện thì càng tách ra một khoảng trống lớn, đám chủ quán xung quanh cũng thu dọn quầy hàng.
“Ngươi muốn chết!” Trong tiếng gào thét của Vương Giáp chứa sự sợ hãi vô cùng. Nếu khi nãy gã gọi Pháp khí cực phẩm chậm một chút thì đầu gã đã chuyển nhà rồi.
Tự xưng là Vương Giáp tiểu Thất Sát cuối cùng đã bị dọa trước thiếu niên Thương Vân. Sau khi gào thét, thanh chủy thủ ảm đạm đâm về phía Bạch Dịch. Đồng thời Hàn Dung bên người Vương Giáp cũng ra tay, gọi ra một đóa hoa lụa muôn phần đẹp đẽ, nhìn lụa hoa yếu ớt nhu nhược nhưng nó cũng là một món Pháp khí cực phẩm.
Bạch Dịch điểm tay, chủ kiếm Tử Đằng Kiếm bay về trước người. Không đợi hắn ra tay, một chiếc khăn tay trắng noãn và một phi kiếm Pháp khí cấp cao xuất hiện từ hai bên, cùng lúc ngăn lại chủy thủ và lụa hoa của Vương Giáp và Hàn Dung.
“Bạch Dịch!”
Một bóng dáng thanh lệ hiện lên, Nghê Thu Vũ đã tới gần. Nàng thu hồi Triền Vân Mạt, đứng bên người Bạch Dịch. Mà người gọi phi kiếm ra, đúng là Vương Hạ Thương Vân trước đó đồng hành với Bạch Dịch trong lòng đất.
“Thất Sát môn thích lấy nhiều hiếp yếu thế à, nghĩ rằng Thương Vân ta không người hay sao!” Vương Hạ hét lớn một tiếng, vội chạy tới bên cạnh, nói: “Bạch sư đệ đừng nóng vội, Thương Vân tông chúng ta không dễ bắt nạt như thế đâu.”
Đi theo Vương Hạ còn mười đệ tử Thương Vân khác, lúc này đã tới đông đủ. Nguyên một đám người trừng mắt lạnh lẽo nhìn người Thất Sát môn.
Thất Sát và Thương Vân sớm đã kết đại thù, giờ gặp trên đường, đương nhiên đệ tử Thương Vân tông sẽ tới giúp. Hơn nữa Vương Hạ cũng muốn cảm ơn Bạch Dịch. Y vẫn nhớ rõ chuyến đi dưới lòng đất khi ấy, không dễ mới có vài đệ tử Thương Vân sống sót được.
“Bạch sư đệ... Ồ!” Vương Hạ vừa mới mở miệng, đột nhiên giật mình phát hiện khí tức Bạch Dịch đạt Trúc Cơ hậu kỳ, dưới sự kinh hãi, nhất thời y đứng ngây ra.
Từ lúc rời khỏi thế giới dưới lòng đất cho tới giờ vẫn chưa tới một năm. Vương Hạ vẫn nhớ rõ khi đó Bạch Dịch chỉ có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, giờ đã tới Trúc Cơ hậu kỳ rồi. Dưới loại khiếp sợ này, Vương Hạ còn cho là mình nhận nhầm người.
Vương Giáp và Hàn Dung bị người ta đánh văng Pháp khí. Phát hiện Thương Vân tông có viện thủ chạy đến, vì vậy không ra tay ở đây nữa.
Dù sao thị trấn cũng là nơi giao dịch, nếu xảy ra ác chiến quy mô lớn, thậm chí có khả năng khiến cho cường giả hai đại tông môn ra tay, tới lúc đó cục diện sẽ vô cùng hỗn loạn, không dễ thu dọn.
Vương Giáp biết rõ nguyên nhân giao thủ với Bạch Dịch là vì mấy tên tán tu cấp thấp, nhưng gã còn biết ở Thanh Châu có không ít tán tu cấp cao, chẳng may chọc giận vị cường giả nào, dù gã là một trong tiểu Thất Sát cũng không chịu được.
Tán tu là một thế lực phức tạp rồng rắn lẫn lộn, cao thủ như rừng. Thậm chí ở Thanh Châu có cả tán tu trình độ Nguyên Anh kỳ, chẳng qua những cường nhân đó không thích lộ diện mà thôi.
Dù sao ba ngày sau chính là cuộc chiến giành Linh mạch, đến lúc đó đệ tử Thương Vân sẽ không còn ai sống sót. Nghĩ tới đây, Vương Giáp hờ hững thu lại Pháp khí chủy thủ, lạnh lùng cười cười, nói: “Thất Sát môn chúng ta cũng biết phân rõ phải trái, đệ tử Thương Vân các ngươi đã đoạt áo tơi của đệ tử Thất Sát ta. Ta là sư huynh ra mặt thay sư đệ thì có gì không đúng, ngược lại người của các ngươi thì hay rồi, đánh sư đệ ta đến tàn phế, phải chăng nên nói vài lời đây?”
Vương Giáp chỉ Hầu Tam vẫn nằm rạp trên đất, nói: “Người ở ngay đây. Cũng đừng nói là Thất Sát môn chúng ta ức hiếp kẻ khác, rõ ràng là đệ tử Thương Vân các ngươi làm quá mới đúng.”
“Cưỡng từ đoạt lý, Thất Sát môn các ngươi ăn nói như c*!” Vương Hạ kinh hãi xong cũng không quên phản kích Thất Sát môn. Vừa nãy còn vung đao động kiếm, giờ thấy viện binh Thương Vân đã đến thì đòi phân rõ trái phải. Tác phong hành sự Thất Sát vẫn trước sau như một.
Khuôn mặt Nghê Thu Vũ hơi trầm xuống, quát khẽ: “Sư đệ ta không bao giờ đánh người vô tội, chắc chắn là đệ tử Thất Sát các ngươi gây chuyện trước!”
Đã có người mở miệng thay mình, Bạch Dịch cũng vui vẻ an nhàn. Trừ cảnh giới từ Kim Đan trở nên, đệ tử Trúc Cơ Thất Sát môn còn không đáng để hắn tốn miệng lưỡi. Nếu không phải hắn không muốn giết người trên phố, tên Vương Giáp kia đã thành hai phần thi thể rồi.
“Gây chuyện? Người Thất Sát môn chúng ta gây chuyện?”
Vương Giáp như nghe thấy chuyện cười nào đó, cười to nói: “Nếu Thương Vân tông không giảng đạo lý như vậy thì không còn lời nào để nói nữa. Tốt tính khuyên một câu, ba ngày sau, ở cuộc chiến giành Linh mạch, tốt nhất là các ngươi để lại di ngôn, tránh cho vùi thây rồi không kịp nói gì.”
Lúc này Hàn Dung đã khôi phục thần thái xinh đẹp, hi hi cười nói: “Nếu đệ tử Thương Vân nói Thất Sát môn chúng ta thích gây chuyện, vậy thì chúng ta cũng gây ra chút chuyện vậy. Vị tiểu ca này tên Bạch Dịch đúng không, tên khá hay nha, người cũng tuấn tú, tỷ tỷ rất thích. Hôm nay tỷ tỷ sẽ đưa ngươi một phần đại lễ.”
“Thất Sát môn treo thưởng đầu người của Bạch Dịch Thương Vân!”
Cùng lúc, vẻ mặt Hàn Dung lạnh lẽo, cao giọng quát: “Chỉ cần cầm đầu tới gặp, phần thưởng là một vạn linh thạch cấp thấp!”
Xoạt!
Hàn Dung vừa dứt miệng, xung quanh đã xôn xao một trận. Vô số Tu Chân giả đỏ mắt nhìn Bạch Dịch, càng ngày ánh mắt càng bất thiện.
Khi Nghê Thu Vũ nghe Hàn Dung hô treo thưởng, khuôn mặt nàng càng âm u hơn, Vương Hạ thì mắng luôn.
Một vạn linh thạch cấp thấp, có lẽ cường giả Kim Đan sẽ không để ý, nhưng trong mắt tu sĩ Trúc Cơ, đó là con số trên trời. Nếu tu sĩ Luyện Khí kỳ nghe đến một vạn linh thạch, càng không thể tưởng tượng đó là lượng tài phú lớn đến mức nào.
Có trọng thưởng tất có dũng phu, chiêu rút củi dưới đáy nồi này của Hàn Dung có thể nói là vô cùng tàn nhẫn. Chuyện này còn chưa xong, khi ả lấy một đống giấy Tuyên Thành, trong giây lát khắc họa dung mạo Bạch Dịch lên giấy, thậm chí Nghê Thu Vũ còn có xúc động muốn giết ngay nữ nhân âm tàn này.
“Nếu đã treo giải thưởng thì tất cả mọi người đều biết mới được. Đợi khi tỷ tỷ dán tập giấy này khắp ngõ ngách trong trấn, dù ngươi muốn sống cũng không sống được, ha ha ha...!”
Hàn Dung vừa cười nũng nịu vừa quay người đi, một đám đệ tử Thất Sát bên người ả đều cầm giấy có hình Bạch Dịch và bố cáo treo thưởng đi phát khắp nơi trong trấn nhỏ.
Vương Giáp cười lạnh một tiếng, nói: “Không nên chọc vào nữ nhân. Tiểu tử, kiếp sau ngươi phải nhớ rõ điều này, càng là nữ nhân xinh đẹp càng không dễ chọc. Hàn Dung còn khó chơi hơn ta, hi vọng ngươi có thể sống được trong ba ngày tới, ha ha!”
Nhìn đám tiểu Thất Sát nghênh ngang rời đi, sát cơ trong mắt Nghê Thu Vũ chớp động, Vương Hạ càng giận đến đen mặt.
Ván này Thương Vân tông họ thua. Người ta có thể vung ra vạn khối linh thạch treo thưởng, đến lúc đó Bạch Dịch bốn phía thụ địch, có lẽ ban ngày không ai dám động tay nhưng đến tối, nói không chừng sẽ có vô số người liều mạng muốn vặt đầu Bạch Dịch.
Một vạn linh thạch, đủ cho Tu Chân giả Trúc Cơ cảnh liều mạng.
Lắc đầu, Bạch Dịch hờ hững cười: “Không ngờ đầu ta đáng giá như vậy. Một vạn linh thạch, người Thất Sát môn quả là tài đại khí thô.”
“Tới lúc nào rồi đệ còn cười được!” Nghê Thu Vũ lo lắng nói: “Tiểu Thất Sát có danh tiếng vang dội trong giới Trúc Cơ, chọc phải bọn chúng, muốn từ bỏ ý đồ đã khó rồi. Giờ chúng ta quay về tông môn ngay đi.”
Kéo Bạch Dịch, Nghê Thu Vũ muốn về Thương Vân tông ngay lập tức. Nàng cảm thấy đám người xung quanh đều chứa địch ý, nếu không đi nhanh chỉ sợ Bạch Dịch sẽ mất mạng.
Lúc này Vương Hạ cũng khuyên nhủ: “Tiểu Thất Sát đều là đám người tàn nhẫn độc ác, Vương Giáp và Hàn Dung càng là hai kẻ lòng dạ rắn rết, Bạch sư đệ, chúng ta bảo vệ ngươi quay về tông môn. Nhịn một thời gian đợi gió êm sóng lặng là được, quân tử không nhìn trước mắt.”
Bạch Dịch cũng không ngờ đối phương chơi một chiêu như thế, vậy mà treo thưởng đầu hắn. Nhưng Bạch Dịch cũng không định quay về tông môn. Muốn đầu người khác thì phải lo đầu mình trước kìa.
Cười nhạt một tiếng, Bạch Dịch không những không theo Nghê Thu Vũ rời trấn, ngược lại cất bước về phía phố Tây. Hắn tùy ý nói: “Nghê sư tỷ yên tâm, đầu của ta không dễ lấy thế đâu. Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, bỏ lỡ kỳ trân dị bảo thì không tốt lắm.”