Trưởng lão Luyện Khí Điện mặc đạo bào màu tím, nhỏ gầy không khác một con chuột bự là bao, thấy Bạch Dịch hai mắt liền phát sáng. Hắn xoa xoa hai bàn tay khô gầy, tựa như thấy đồ ăn ngon.
Thời điểm Tam tông Vũ Đấu, Bạch Dịch dùng Thiên Cơ Khôi Lỗi ngăn được một kích trí mạng thay Nghê Thu Vũ, loại năng lực này đích thực khiến người ta ngạc nhiên. Nhưng Trưởng lão Luyện Khí nhìn trúng không phải sự nhạy bén hay thân thủ của Bạch Dịch, mà là cái Khôi Lỗi sống động kia.
“Tiểu tử, mau bái sư thôi. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử chân truyền của Luyện Khí Điện, bái nhanh lên, bái xong lấy cái Khôi Lỗi lần trước ra cho vi sư mở mang tầm mắt.”
Mang Bạch Dịch về Luyện Khí Điện, Chu Thừa không chờ được mà ngồi trong đại điện, ngay cả trà bái sư cũng chuẩn bị xong, mang nhét vào tay Bạch Dịch. Đợi khi đối phương kính trà xong, hắn có thể nhận hời được đồ đệ này.
Với kết quả này Bạch Dịch không bất ngờ, sự huyền ảo của Thiên Cơ Khôi Lỗi có lẽ các đệ tử không nhìn ra nhưng tuyệt đối không gạt được những vị Trưởng lão, đặc biệt là Trưởng lão Luyện Khí Điện am hiểu luyện khí nhất.
Nâng chén trà, Bạch Dịch cười khổ nói: “Có thể vào tu luyện trong Luyện Khí Điện là may mắn của đệ tử, song việc bái sư này, thứ cho đệ tử khó tuân mệnh.”
“Cái gì! Ngươi không muốn bái lão phu làm thầy!”
Chu Thừa thiếu chút nhảy dựng lên, vẻ mặt không thể tin, bái sư xong chính là trở thành đệ tử chân truyền. Toàn bộ đệ tử Thương Vân Tông, tuyệt đại đa số đều là đệ tử bình thường, chỉ có một bộ phận nhỏ là đệ tử chân truyền.
Muốn được chân truyền phải có thiên phú vô cùng tốt, nếu không chỉ có thể làm một tên đệ tử bình thường. Đệ tử bình thường cách nửa năm mới được Trưởng lão Kim Đan chỉ điểm một lần, mà đệ tử chân truyền gần như có thể tùy thời được sư tôn chỉ điểm. Hơn nữa linh thạch mỗi tháng của đệ tử bình thường cũng kém hơn nhiều so với đệ tử chân truyền. Lần đầu tiên Chu Thừa nghe thấy có người không muốn làm đệ tử chân truyền.
Thấy sắc mặt Trưởng lão luyện khí sắp biến thành xanh mét, Bạch Dịch lấy ra một cái Thiên Cơ Khôi Lỗi, nói: “Loại Khôi Lỗi này tên là Thiên Cơ Khôi Lỗi, do trưởng bối trong nhà nghiềm ngẫm ra, bình thường dùng để giữ nhà, không đáng nhắc tới. Nếu Chu Trưởng lão có phương pháp luyện khí vượt qua trưởng bối trong nhà đệ tử, Bạch Dịch tất nhiên sẽ tôn người làm vi sư.”
Cầm Thiên Cơ Khôi Lỗi lên, sắc mặt Chu Thừa biến hóa không ngừng.
Người ta đã nói rõ rồi, trừ khi tài nghệ luyện khí của Chu Thừa hắn vượt qua trưởng bối Bạch gia, nếu không sẽ không dễ bái sư.
Đệ tử ở tông môn có trưởng bối trong nhà là Tu Chân Giả cũng không kỳ quái, nhiều nơi thậm chí có gia tộc tu chân khổng lộ. Cái gọi là người thường đi chỗ cao, nước chảy về nơi thấp, đây chính là chuyện bình thường của con người. Nghĩ tới Bạch Dịch có lẽ chính là con cháu tán tu đến rèn luyện ở Thương Vân Tông, Chu Thừa cũng không tức giận. Hắn xem kỹ cái Khôi Lỗi xinh xắn trên tay, khi thì điều khiển nó nhảy lên, lúc khi dùng linh thức cẩn thận cảm nhận cấu tạo của Khôi Lỗi. Trong nhất thời giống như mê muội.
Lấy Thiên Cơ Khôi Lỗi rời sự chú ý của Trưởng lão luyện khí, Bạch Dịch cũng là bất đắc dĩ. Muốn làm sư tôn của hắn, đừng nói một Trưởng lão Thương Vân nho nhỏ, ngay như Tông chủ Thương Vân Tông cũng không có tư cách đó.
Tiến vào Thương Vân Tông, mục đích của Bạch Dịch là linh mạch. Trong thiên hạ này có thể khiến hắn cúi đầu ngoại trừ bia mộ phụ mẫu cũng chỉ có bức họa ông lão kia trong Tiên Phủ ở Càn Dương thôi. Trừ những thứ đó, ngay cả trời cao Tiêu Dao Tiên Quân cũng không bái!
Chu Thừa nghiên cứu hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, nói: “Quả thực lão phu không bằng trưởng bối trong nhà ngươi. Cái Khôi Lỗi này huyền ảo phi phàm, cách luyện chế ta mới thấy lần đầu. Có thể sáng chế Thiên Cơ Khôi Lỗi loại này tuyệt đối không phải người thường, thiên phú luyện khí phải cực cao, quả thực lão phu ít thấy trong đời, bội phục, bội phục.”
Về phần chân truyền nhiều hay ít, Chu Thừa căn bản không thèm để ý. Nếu nói hắn muốn nhận Bạch Dịch làm đệ tử chân truyền, không bằng nói nhìn trúng cái Thiên Cơ Khôi Lỗi kia. Sau khi biết nguồn gốc Khôi Lỗi là do trưởng bối Bạch gia làm, Chu Thừa ngoài bội phục còn có vài phần kính trọng với Bạch Dịch.
Không nói mặt khác, riêng tu sĩ có thể làm ra Thiên Cơ Khôi Lỗi thì cảnh giới tuyệt đối không thấp, ít nhất cũng phải trên Kim Đan.
“Nếu ngươi không muốn bái sư, vậy làm đệ tử bình thường ở Luyện Khí Điện đi.” Chu Thừa vô cùng rộng lượng, nói: “Đãi ngộ của ngươi giống đệ tử chân truyền, nếu có nghi vấn nào trên việc luyện khí có thể tùy lúc đến thỉnh giáo lão phu. Đệ tử Luyện Khí Điện không nhiều lắm, chỗ ở cũng không ít, ngươi hãy tự chọn một chỗ.”
Âu yếm vuốt ve Thiên Cơ Khôi Lỗi trong tay, Trưởng lão luyện khí không có ý định trả lại, Bạch Dịch cũng không đòi. Sau khi thi lễ thì tự chọn một một sân nhỏ yên tĩnh trong Luyện Khí Điện.
Áo bào xám trên người được đổi thành đạo bào màu đen. Tuy không phải chân truyền nhưng đãi ngộ của Bạch Dịch hiện giờ không khác đệ tử chân truyền là bao, chẳng những mỗi tháng có thể nhận 50 khối linh thạch cấp thấp, mà chỗ ở cũng là một gian nhà trong sân nhỏ. Phải biết rằng đệ tử bình thường ở đây phần lớn là vài người một gian trong sân, không một đệ tử bình thường nào được ở một mình.
Một ít đệ tử chân truyền của Luyện Khí Điện nghe nói sư đệ đã tới thì lần lượt đến chào hỏi, cả một đám đều vô cùng nhiệt tình với Bạch Dịch, gọi sư đệ cực kỳ thân thiết.
Những đệ tử cũ này tu luyện nhiều năm, không còn là những đệ tử trẻ tuổi sức lớn như đệ tử ngoại môn, có người đã thăm dò được từ Trưởng lão luyện khí rằng trưởng bối Bạch gia vô cùng tài giỏi, ngay cả sư tôn của bọn họ cũng phải kính trọng ba phần, vì vậy càng thêm nhiệt tình với Bạch Dịch.
Ra mắt một đoàn các sư huynh sư tỷ, Bạch Dịch cứ như vậy trở thành một tên đệ tử bình thường của Luyện Khí Điện, hàng ngày trừ tu luyện cũng chỉ tới đại điện Chấp Sự Đường thu gom một ít tài liệu. Chờ khi hắn vào Địa Hỏa Quật mới phát hiện đệ tử Luyện Khí Điện còn một chỗ tốt, đó là có thể dùng Địa Hỏa mà không phải tốn linh thạch.
Địa Hỏa Quật xây ở Luyện Khí Điện, những đệ tử khác đến luyện đan, luyện khí đều phải giao nộp linh thạch, mà đệ tử Luyện Khí Điện lại không cần. Đây cũng coi như một phần phúc lợi của đệ tử Luyện Khí Điện.
Mấy ngày nay Bạch Dịch đã thu gom không ít tài liệu luyện khí, lần này đến Địa Hỏa Quật là muốn luyện chế Thiên Cơ Khôi Lỗi trung giai. Có vỏ Minh Loa Nghĩ, cộng thêm vài tài liệu phụ trợ khác, không đến một ngàu, Thiên Cơ Khôi Lỗi càng thêm linh động được luyện chế ra.
Cái Thiên Cơ Khôi Lỗi này không phải mang bộ dáng thiếu niên mà là một ông lão tóc thưa, mặt mũi đầy nếp nhăn, thân thể còng xuống giống như một trận gió cũng có thể thổi bay.
Tấm Bách Diện Ngư Kiểm cuối cùng lấy từ tay Dương Hải được Bạch Dịch dùng trên người cái Khôi Lỗi này. Dáng vẻ của Khôi Lỗi rõ ràng là Trưởng lão Đan Các Tào Cửu Tiền!
Bạch Dịch gọi Quỷ vương Diêm Sơn trong ngọc bội ra, nhập vào cơ thể Thiên Cơ Khôi Lỗi trung giai. Cửu U Hàn Khí sớm đã bị Diêm Sơn hấp thu hết, giờ ngọc bội thành vật vô dụng, bị Bạch Dịch bóp thành phấn vụn.
Trong mật thất Địa Hỏa Quật, Diêm Sơn điều khiển chân tay Thiên Cơ Khôi Lỗi một phen rồi ngồi ở ven hỏa đàn, nói: “Thiên Cơ Khôi Lỗi của ngươi quả nhiên kỳ diệu, chỉ bằng thân thể này đã tương tự tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, thêm ta điều khiển muốn đánh Kim Đan sơ kỳ không khó. Nhưng kẻ thù của ngươi là Trưởng lão Kim Đan hậu kỳ, cho dù có Thiên Cơ Khôi Lỗi trung giai, chúng ta cũng không có phần thắng nào.”
Thực lực bản thân Diêm Sơn vốn tương tự tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, có thêm cơ thể Thiên Cơ Khôi Lỗi, hắn có lòng tin thắng Kim Đan sơ kỳ bình thường. Nhưng gặp phải Kim Đan hậu kỳ, dù hắn chạy cũng không thoát.
Bạch Dịch không nói gì, hai tay bắt đầu bấm niệm chú quyết. Từng đợt khí tức âm lãnh bay lên trong mật thất, sau khi cảm nhận hơi thở này, hai mắt Diêm Sơn tỏa sáng, thành thật xếp bằng một bên, quan sát kỹ cách Bạch Dịch thi triển.
Quỷ Đạo Thuật huyền ảo phi phàm, Bạch Dịch chỉ thi triển ra một ít Quỷ đạo đơn giản nhưng giúp Diêm Sơn được lợi không nhỏ, về phần có thể học đến mức nào thì phải nhìn ngộ tính của Diêm Sơn.