Dịch: Lệnh Hàm
Nhóm: Hóa thân
“Mẹ ơi!”
Khương Đại Xuyên run tay, đầu người lăn lông lốc sang một bên, ánh mắt trợn trừng nhìn trời như mang oán niệm chết không nhắm mắt.
“Người chết à?”
Hơn nửa ngày Khương Đại Xuyên mới từ từ nhịn xuống cảm giác này, bỗng gã vui mừng: “Người chết thì có áo tơi rồi!”
Khương Đại Xuyên phát hiện đường sống, vậy là theo vết máu tìm thấy đống cát cách đó không xa. Cạnh bên đống cát có mười thi thể nằm đó, trên mỗi thi thể đều có một nhát kiếm chí mạng. Có thể thấy được người ra tay gần như vừa giết sạch mười người trong nháy mắt.
Khương Đại Xuyên không để ý vết thương trên thi thể, trong mắt gã chỉ có mười bộ áo tơi.
“Ta chỉ cần một cái thôi, ngờ đâu thấy hẳn mười cái. Ông trời ơi, ngài đối với con thật tốt mà!”
Khương Đại Xuyên vội vàng quỳ lạy, sau đó cởi sạch mười bộ áo tơi ra. Gã mặc vào một cái, còn chín cái khác thì cất đi.
Một bộ ít nhất có giá ba mươi Linh thạch, mười bộ là ba trăm, trăm bộ là ba nghìn Linh thạch! Đợi tới cuộc chiến giành Linh mạch mười năm nữa, lão tử phát tài rồi!” Khương Đại Xuyên bỗng thấy được cơ hội buôn bán hiếm thấy, oán hận khi bị đá vào Hóa Cảnh bay biến không còn.
“Túi trữ vật đâu? Sao mười người lại không có lấy một cái? Tên giết người thật không có đạo đức...” Khương Đại Xuyên lầm bầm lật tìm nửa ngày cũng không thấy túi trữ vật, không khỏi thất vọng rời khỏi đống cát này.
Lúc hất cái đầu người ria mép xuống chỗ Khương Đại Xuyên, Bạch Dịch giết người xong đã sớm đi xa. Mười đệ tử Thất Sát mà thôi, sao chịu nổi ba mươi sáu thanh Pháp khí cực phẩm chém giết.
Xung quanh Bạch Dịch là một vùng cát mênh mông không thấy điểm cuối. Cát vàng đầy trời, xen lẫn trong cát là sương mù nhạt nhòa màu máu. Ngoài bão cát, cái không gian kỳ dị này chẳng còn gì khác.
Hóa Cảnh không hề rộng vô biên nhưng lại mang cho người ta cảm giác vô cùng chân thật. Cát là thật, gió cũng tồn tại chân thật. Chẳng qua giữa bầu trời tối tăm mờ mịt, không có nhật nguyệt, cũng không có sao trời.
Khi Bạch Dịch di chuyển ở vùng đất hoang vu này, hắn đã hoàn toàn kết luận được, Hóa Cảnh này không phải bảo tàng Quốc chủ Ô Chuy quốc, mà tới từ tay cường giả khác.
Hóa Cảnh rộng lớn bậc này, dựa theo Bạch Dịch suy đoán, ít nhất phải tu vi Hóa Thần mới tạo ra được, tu vi Nguyên Anh vốn không có cửa.
Linh thức tản ra như gợn nước, Bạch Dịch vừa di chuyển vừa cảm nhận sự thần kỳ của Hóa Cảnh này, thẳng cho tới khi thấy đống núi quái xị trải không ngớt giữa đống cát vàng xa xa.
Núi cát không cao lắm, chỉ tới vài chục trượng, hơn nữa liên liên miên chập chùng, từ xa nhìn lại y như một tường cát do cát vàng tạo thành. Có thể mờ mờ thấy bóng vài Tu Chân giả trên núi cát, có người leo núi, có người đánh nhau. Quái dị nhất là, phàm là Tu Chân giả leo tới đỉnh núi thì đều biến mất không tung tích.
“Tầng hai hóa cảnh...”
Trong tiếng thầm thì, bước chân Bạch Dịch tiến tới núi cát. Cuồng phong xung quanh dần mang vết máu dính trên áo tơi hắn đi. Trên áo tơi Thanh Trúc đã mơ hồ hiện ra một tầng màu máu.
Giết mười người đủ để nhuộm một vùng Thanh Trúc thành màu máu nhạt, mà núi cát quái dị kia là thông đạo dẫn tới Hóa Cảnh tầng hai.
Cửa vào Hóa Cảnh vô cùng kỳ lạ. Có cửa Hóa Cảnh là một cổng ánh sáng, cũng có cái là một vùng hơi nước, nếu là hóa cảnh nhiều tầng, tất nhiên các tầng cửa trong Hóa Cảnh cũng thay đổi. Cái Hóa Cảnh ba tầng này chính là Hóa Cảnh dùng độ cao để bước vào.
Leo tới chỗ cao sẽ trực tiếp tiến vào tầng thứ hai, tầng thứ ba cũng vậy. Nếu muốn trở lại hai tầng trước, chỉ cần đi xuống chỗ thấp là được rồi.
Hóa Cảnh tầng một địa thế bằng phẳng trống trải, số lượng Nham Thủy Tinh cực ít, cho nên phàm là tu sĩ tiến vào Hóa Cảnh cơ bản sẽ không dừng ở tầng một. Chỉ có tầng hai địa thế phức tạp mới là nơi tranh đấu, một số tu sĩ áp chế cảnh giới cũng chọn đột phá Kim Đan ở tầng hai.
Bởi vì ở Hóa Cảnh tầng hai có rất nhiều chỗ bí ẩn, không những thuận tiện cho việc ẩn thân, mà còn thích hợp để mai phục giết người.
Lúc sắp tới núi cát, ánh mắt Bạch Dịch nhìn về điểm cuối của núi cát liên miên, chỗ đó có một vầng sáng ảm đạm lấp lánh. Mà cái vầng sáng kia chính là lối ra của Hóa Cảnh này.
Bỗng Bạch Dịch nhận ra một ánh mắt âm lãnh nhìn xuống từ trên núi cát, đợi hắn quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy bóng lưng một đệ tử Thương Vân to béo mà thôi. Chẳng qua bóng lưng kia với Bạch Dịch mà nói rất lạ lẫm.
Tuy không thấy được khuôn mặt nhưng Bạch Dịch hoàn toàn xác định mình chưa từng thấy đệ tử Thương Vân đó, có lẽ ánh mắt âm lãnh của đối phương nhìn về phía người khác.
Hắn cũng không để ý vị đồng môn xa lạ này mà bắt đầu từng bước leo lên núi cát. Vì cát rất mềm, cái núi cát này cũng không dễ leo cho lắm, hơn nữa ở trong Hóa Cảnh, ngoại trừ chủ nhân luyện hóa nó, không ai có thể dùng Pháp khí phi hành, kể cả Linh thú phi hành cũng bị quy tắc của Hóa Cảnh áp chế không thể bay lượn.
Hóa Cảnh cũng có thể xưng là loại không gian dị bảo, ai luyện chế không gian thì người đó có quyền đặt ra quy tắc. Hóa Cảnh ba tầng dưới Đề Huyết Nhai này trừ cấm phi hành thì không còn cấm kỵ đặc biệt nào.
Trên núi cát, đệ tử Thương Vân to béo oán hận vỗ mạnh vào một tảng đá lớn trên đỉnh núi, sau đó nhanh chân rời đi. Rất nhanh bóng dáng y đã biến mất, nhưng một tiếng thầm thì đầy cừu hận ở đỉnh núi thì hồi lâu mới tiêu tan.
“Thiên Lý, đợi huynh tới ranh giới Kim Đan, vi huynh sẽ đích thân báo mối thù của ngươi. Bạch Dịch, ngươi sẽ không sống quá mười ngày đâu...”
Lũng Vô Nhai đã áp chế cảnh giới nhiều năm, hắn là một trong những đòn sát thủ mà Thương Vân tông chuẩn bị cho cuộc chiến giành Linh mạch lần này. Loại đệ tử như Lũng Vô Nhai, Thương Vân Tông có trọn mười người, trong mười người chỉ cần có một nửa số người thành công đột phá Kim Đan thì sẽ xuất hiện năm cường giả Kim Đan.
Khi Lũng Vô Nhai xuất quan thì nhận được tin Lũng Thiên Lý bỏ mình. Thông qua lão nô bộc hay đi theo Lũng Thiên Lý, y biết được cái tên Bạch Dịch. Vì vậy, Lũng Vô Nhai kết luận Bạch Dịch chính là hung thủ sát hại đệ đệ y.
Lũng Vô Nhai đoán rất đơn giả, lúc trước Lũng Thiên Lý mượn Truy Hồn kính của hắn là để đánh chết một đệ tử ngoại môn, nhưng kết quả cuối cùng đệ tử ngoại môn kia bình yên trở về, mà Lũng Thiên Lý thì táng thân ở sâu trong Thái Hằng.
Một khi xác nhận được cừu gia, Lũng Vô Nhai quả quyết không có dự định buông tha đối phương, chẳng qua việc cấp bách bây giờ là tiến cấp Kim Đan. Chỉ cần Kim Đan đại thành, như vậy kẻ thù giết đệ đệ của hắn nhất định không có khả năng sống sót.
Bạch Dịch không hề hay biết địch ý của Lũng Vô Nhai, khi hắn vừa tới sườn núi, đỉnh núi bỗng nổ vang ầm một tiếng. Trong tiếng nổ, một khối nham thạch cực lớn lăn xuống từ trên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi cát trải đầy cự nham nặng mấy ngàn cân, bình thường không ai có thể di chuyển, chỉ khi nhìn thấy kẻ địch dưới núi, các Tu Chân giả mới đẩy được mấy tảng này. Nếu không có người tác động, đám đá lớn sẽ không tự lăn xuống.
Mà tảng đá lớn trước mặt trên đường di chuyển tha theo cả cát bụi, khi nó sắp đụng vào Bạch Dịch, một luồng sáng màu đen thoáng lướt qua nó. Kế đấy, khối đá lớn biến thành hai nửa, tiếp tục lăn xuống núi từ hai bên người Bạch Dịch.
Trong mắt Bạch Dịch hiện lên tia sáng lạnh, hắn gác Tử Đằng Kiếm đen như mực phía sau lưng, cau mày, không có đầu mối leo lên trước.