Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 187: Chương 187: Dương Hải




Đẩy cửa bước vào, Bạch Dịch vô cùng tự nhiên giống như vào nhà mình. Mà nam nhân trong phòng đang cầm một quyển sách nhìn mê mẩn cũng không bất ngờ, hắn đặt sách xuống, bình tĩnh cười.

“Dương huynh, từ khi chia tay đến giờ có vấn đề gì không? Ở đây hẳn là thoải mái chứ?”

“Đều nói trẻ ẩn vào rừng, già ẩn vào thành thị, lâu rồi ta chưa hưởng thụ cảm giác bình thản sinh hoạt ở nhân gian. So với tông môn thì ở đây thoải mái hơn nhiều.” Dương Hải mặc một bộ áo vải sạch sẽ, tóc buộc thành một búi, tay áo kéo cao, nhìn qua chính là dân chúng bần cùng. Chỉ có ánh mắt hắn là sáng ngời so với khi ở trong thiên lao.

Đun một ấm nước, pha cho mình và Bạch Dịch một chén trà xanh. Dương Hải cảm nhận hương thơm, mang theo một chút tham luyến nói: “Có thể sống thanh tĩnh cả đời thế này ta cũng thấy đủ, xem văn chương hiền triết, trồng một ít trái cây rau củ, pha ấm trà xanh, gặp lại bạn cũ. Cuộc sống thần tiên cũng chỉ thế này mà thôi.”

Từ khi chạy khỏi Thương Vân Tông, dường như Dương Hải hiểu ra điều gì đó. Lúc này thoạt nhìn hắn có chút không vướng bụi trần, mơ hồ lộ vẻ tiên phong đạo cốt.

Bạch Dịch biết rõ đây là cảm ngộ Dương Hải đã tôi luyện được trong hơn ba mươi năm tai ương lao ngục. Hắn bật cười lớn, nói: “Tâm cảnh Dương huynh tiến thêm một bậc, Bạch Dịch bội phục. Đợi khi khôi phục linh lực, nhất định tiền đồ vô lượng.”

“Tu vi mà thôi, có cũng được không có cũng chẳng sao. Thật ra cảm ngộ nhân sinh mới là một niềm vui lớn. Ha ha.” Dương Hải hào hứng ngẩng cao đầu, thưởng thức hớp trà, giống như đồng hương với nhau mà bắt đầu nói về kiến thức và chuyện lý thú từ khi hắn đến sống ở hẻm Bố Y.

Phần lớn thời gian Bạch Dịch đều im lặng nghe, có khi còn trêu đùa hai câu. Bạn cũ gặp nhau vốn nên như thế, nói chuyện trời đất, kể một chút chuyện láng giềng.

Tới khi ấm nước đun sôi trở nên lạnh, đáy chén chỉ còn lại lá trà thì trong phòng nhỏ mới yên tĩnh trở lại. Hai người trong phòng không lên tiếng nữa, trong yên tĩnh lộ ra chút kỳ dị.

“Sống mấy tháng làm người phàm có rất nhiều cảm nhận. Trồng một ít rau quả cũng cảm thấy vui mừng khó hiểu, nhìn những hạt giống rau nảy mầm lớn xanh mơm mởn mà còn vui hơn so với lúc đột phá cảnh giới.”

Trầm mặc hồi lâu, Dương Hải nặng nề thở dài, nói: “Chỉ khi ta chết đi thì đại kế Tào Cửu Tiền tính toán mới mất hiệu lực, ngươi sẽ có thêm thời gian chuẩn bị kế hoạch. Ta tin chỉ cần thời gian đầy đủ, ngươi nhất định có thể giết được lão tặc kia, cứu muội muội ngươi ra.”

Bình tĩnh nhìn qua Bạch Dịch, ngoại trừ có chút không muốn, Dương Hải không hề có vẻ kinh hoảng và sợ hãi, trầm giọng nói: “Ra tay đi. Có thể lần nữa cảm nhận được cuộc sống nhân gian ta đã mãn nguyện rồi, tuyệt đối không trách ngươi.”

“Ngươi biết ta muốn giết ngươi?” Bạch Dịch vuốt chén trà trong tay, hơi có vẻ tò mò hỏi.

“Ta chết thì muội muội ngươi mới có thể tính là thực sự an toàn.” Dương Hải bình tĩnh cười cười, nói: “Có thể là những ngày sống trong nhân gian khiến ta cảm ngộ được một chút đạo lý. Ta không nhìn được trong mắt ngươi có chứa sát khí hay không, nhưng có thể cảm nhận được sát ý từ trên người ngươi.”

Trong mắt Bạch Dịch hiện lên một tia kinh ngạc nhỏ, hắn thật sự mang theo tâm tư giết Dương Hải mà đến, không nghĩ tới đối phương có thể nhìn ra. Phải biết là dù sơn băng địa liệt thì Bạch Dịch vẫn có vẻ thản nhiên. Muốn từ trên người hắn nhìn ra được thứ gì đó còn khó hơn lên trời.

Khi cứu Dương Hải khỏi Thương Vân Tông, Bạch Dịch đã có ý giết. Chẳng qua ra tay trong tông môn có nhiều thứ phải cố kỵ, một khi bị Tào Cửu Tiền bắt được có thể sẽ sinh ra rủi ro. Sau khi Bạch Dịch suy đoán ra sắp đặt của Tào Cửu Tiền, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là diệt trừ Dương Hải.

Dương Hải chết, Bạch Ngọc sẽ chính thức an toàn. Trừ khi Tào Cửu Tiền lại tìm được một đệ tử song hệ linh căn kim thổ, nếu không mãi mãi không thể giết chết Bạch Ngọc.

Bạch Dịch không quan tâm Dương Hải nhìn được tâm tư mình. Hắn mỉm cười, một thanh phi kiếm đặt dưới cổ đối phương.

Ra tay trong tông môn khó khăn muôn lớp, tại hẻm Bố Y lại có thể tùy ý hành động. Giờ đây tu vi Dương Hải mất hết, chỉ là một phàm nhân. Chỉ cần tâm niệm Bạch Dịch vừa động, đầu của hắn sẽ rơi tại chỗ.

Lúc sắp chết, Dương Hải tỏ ra vô cùng bình tĩnh. Ngoại trừ trong mắt xuất hiện vẻ không muốn mờ nhạt thì ngay một tia hận ý cũng không rõ, từ từ nhắm hai mắt lại.

Sau nửa ngày, hơi lạnh của lưỡi kiếm dưới cổ biến mất vô tung. Hương trà trong phòng nhỏ lại xuất hiện.

Nước được nấu thêm một ấm.

Bạch Dịch thưởng trà, vừa cười vừa nói: “Hiểu được sinh tử, nhìn thấu giết chóc, quả thực những ngày sống đời phàm nhân Dương huynh được lợi rất nhiều. Hạt giống rau mọc rễ mới nảy mầm được, ngươi đã thấy được thứ mà một số Tu Chân Giả không cách nào nhìn thấy được.”

Mở mắt ra, Dương Hải mờ mịt, nghi ngờ nhìn Bạch Dịch. Vậy mà khí thế chém giết trên người đối phương khi nãy đã hoàn toàn biến mất.

“Chỉ khi ta chết ngươi mới có nhiều thời gian hơn. Một khi Tào Cửu Tiền tìm được hẻm Bố Y, không chỉ ta mà ngay muội muội của ngươi cũng phải chết, ta và ngươi đều rơi vào tử địa. Mạng Dương Hải ta không đáng tiền, càng không oán trách ngươi, việc gì ngươi phải để lại sơ hở này?”

Dương Hải cực kì không hiểu hỏi. Hắn không hiểu vì sao sát ý trên người Bạch Dịch biến mất. Bản thân hắn vô thanh vô tức chết ở hẻm Bố Y mới là kết cục tốt nhanh, tuyệt đối có lợi với Bạch Dịch. Một khi để Tào Cửu Tiền tìm được hắn thì kết cục sẽ không thể cứu vãn.

“Giết Kim Đan mà thôi, không cần đến thời gian vài năm.”

Bạch Dịch nói xong, uống một hơi cạn sạch chén trà rồi tiện tay cầm ấm sắt trên lò, nói: “Kim sinh thiết, thiết đoạn kim, lấy sắc bén nổi danh ngũ hành. Nếu muốn thu nạp linh khí kim thì phải có ý niệm sắc bén hơn đao kiếm.”

Một cỗ khí tức kì dị đột nhiên bay ra từ tay Bạch Dịch. Bằng mắt thường có thể thấy cái ấm sắt xuất hiện một tầng rỉ sắt, sau đó bị ném bịch một bên. Khi rơi xuống lại vỡ ra.

Nâng tay lên, tên tay Bạch Dịch có một cỗ linh khí vô hình đang vui mừng nhảy lên. Tuy Dương Hải không thể nhìn được đám linh khí kia nhưng có thể cảm nhận được lực lượng kim thiết còn sắc bén hơn cả dao!

“Linh căn được coi là linh hải, không chỉ thu nạp linh khí trời đất mà còn có thể dung nạp được lực lượng ngũ hành. Ngươi có linh căn Kim Thổ, chỉ cần hiểu thế nào là linh lực ngũ hành, dựa vào tâm trí Dương huynh, sớm muộn có thể chuyển hóa thành lực lượng của mình. Đến lúc đó không những tái tạo lại Tử Phủ, mà tu vi còn có thể tiến thêm một bước.”

Bạch Dịch lạnh nhạt nói xong, vung tay lên, lực lượng kim thiết liền biết mất vô tung.

Linh căn thực chất là thứ cao hơn kinh mạch. Linh khí ngũ hành cũng chỉ là lực lượng thiên địa ẩn chứa ngũ hành mà thôi. Dùng cảnh giới Dương Hải còn chưa thể tiếp xúc với các loại pháp môn cao thâm nên khi Bạch Dịch chỉ điểm khiến cho hắn nhất thời mê mang.

Vật đổi sao dời, chân trời hiện lên ánh sáng mặt trời. Dương Hải trầm mê cả đêm rồi mê mang đi ra khỏi phòng, ngồi bên cạnh vườn rau, nhẹ nhàng bốc một nắm bùn đất, xoa cho tơi rồi tung vào vườn rau.

Lấy đất, vê đất, tung đất, Dương Hải làm đi làm lại hành động này. Tới khi trời sáng, dưới ánh mặt trời chói chang, trong đám bùn đất bị hắn xoa cho tơi bắt đầu xuất hiện một khí tức nồng đậm, từ tay hắn chui vào trong người.

Một tia Thổ linh khí cực nhạt được phế nhân Dương Hải mất hết tu vi cô đọng được!

Cảm nhận được chấn động từ linh lực đã bị cắt đứt hơn ba mươi năm trong cơ thể, Dương Hải đứng dưới bóng cây nhẹ nhàng cười. Không vui mừng điên cuồng, không hoan hô, bình thản như thấy được bạn bè cũ nhiều năm không gặp. Sau đó hắn quay lại phòng, lấy một vò Lão Tửu, mở giấy bọc ra, rót hai chén, cùng Bạch Dịch uống một hơi cạn sạch.

Rượu mạnh vào miệng, lưu lại chút vị cay. Bạch Dịch không vận chuyển linh lực luyện hóa những thứ rượu mạnh phàm thế này mà cẩn thận cảm nhận hương vị của rượu. Việc một tu sĩ sinh ra đạo căn, bản thân mình phải nâng chén chúc mừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.