Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Chương 270: Chương 270: Hắc Phong Tứ Tượng Trận




Dịch: Lạc Đinh Đang

Cách gần nửa trượng sau lưng Tiểu Uyển là cửa băng Hàn Ngọc tông. Nhưng khi nàng thấy sáu hắc y nhân kia đã định trước nàng không thể quay về tông môn mình được nữa.

Trong chớp mắt sáu hắc y nhân xuất hiện, một cỗ uy áp khủng bố ùn ùn kéo đến, vài chục con Tuyết Tông Sư ngay cả tiếng kêu nghẹn ngào cũng không kịp phát ra đã bị một vùng lửa xanh nuốt mất.

Băng tuyết bao phủ băng nham lập tức hóa thành hơi nước, tông môn khổng lồ xây dựng trong băng tuyết như nghênh đón mặt trời.

Trong sóng nhiệt khủng bố, Tiểu Uyển kinh hoàng đến hồn vía lên mây, nàng muốn chạy đến cửa băng, lại phát hiện một hàng rào vô hình xuất hiện ngăn nàng với cửa băng.

Cùng lúc lửa xanh xuất hiện, trên bốn phía tường băng Hàn Ngọc tông mạnh mẽ hiện lên bốn đạo bốn đạo khí tức cực hàn. Quanh tường băng xuất hiện màn sáng lớn, cao đến trăm trượng, che chắn tông môn khỏi đám lửa màu xanh.

Cường giả đánh úp kích phát toàn bộ uy năng của đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông, lửa băng đối kháng ở sâu trong băng sơn yên tĩnh.

Tiểu Uyển đã dùng hết toàn lực muốn phá hàng rào trước mặt, nhưng dù nàng liều mạng như vậy cũng không thể tiến lên một bước. Cửa băng đại biểu sinh cơ gần trong gang tấc, nhưng khe hở trên cửa băng lại dần dần khép kín.

Cô bé nho nhỏ cảm nhận được liệt diễm kéo tới sau lưng không khỏi khóc òa lên. Đại trận hộ sơn mới có thể đối kháng với hỏa diễm, nàng không thể ngăn được dù chỉ một lát.

Bạch Dịch muốn bắt Tuyết Tông Sư tận mắt nhìn thấy dị tượng bên ngoài cửa băng, khi hắn thấy quần áo và mặt nạ của hắc y nhân đã lập tức xác định Tào Cửu Tiền và những hắc y nhân này đến từ một nơi, vì trong túi trữ vật của Tào Cửu Tiền có một bộ áo đen mặt nạ giống hệt thế kia.

Ngọn lửa màu xanh đã tới gần Tiểu Uyển, rất nhanh, bên ngoài cửa băng Hàn Ngọc tông sẽ xuất hiện một bộ hài cốt nhỏ.

“Thanh Huyền Viêm!”

Đang lúc kinh ngạc, Bạch Dịch thấp giọng quát nhẹ, sau một khắc lướt đi như mũi tên, chui vào đại trận hộ tông mới mở ra.

Bộ dáng thê lương của Tiểu Uyển khiến Bạch Dịch nhớ tới muội muội của mình, thừa lúc đại trận Hàn Ngọc tông chưa phát huy toàn bộ uy năng, hắn trực tiếp tiến vào đại trận.

Bên ngoài cửa băng, Tiểu Uyển cảm thấy một vùng lửa nóng trên đầu. Nàng không dám nhìn sáu hắc y nhân quái dị kia, vẫn liều mạng muốn phá hàng rào vô hình trước mắt. Tới khi nàng đã tiêu hao hết khí lực của mình, tuyệt vọng chờ cái chết kéo tới, một cánh tay bỗng thò ra từ hư không trước mặt, kế đó, bóng dáng nho nhỏ của nàng biến mất bên ngoài cửa băng.

Tiểu Uyển vội vàng lau khô nước mắt, phát hiện bản thân không trở về tông môn mà đi tới một thế giới kỳ dị, ở đây khắp nơi đều là băng tinh sáng long lanh, lớn lớn nhỏ nhỏ, cao thấp khác nhau, lớn thì như tảng đá to, nhỏ thì to hơn hạt cát, một số cái lại như lưỡi đao bay thẳng lên trời.

Một trận hơi lạnh thấu xương ập tới, cả người Tiểu Uyển đều run lên, tự động co người lui về sau, vừa hoảng sợ vừa tìm đường ra.

Vừa lui hai bước, Tiểu Uyển đã đâm vào trên người một người, thiếu chút bị dọa khóc. Đợi khi thấy rõ đó là thiếu niên bị Lữ sư tỷ gọi là ác khách, lúc này Tiểu Uyển mới nín khóc mà cười.

“Đi theo bước chân ta.”

Trong thế giới băng tinh này, thần sắc Bạch Dịch nghiêm trọng nói: “Đi nhầm một bước, ngươi sẽ chết không chỗ chôn.”

Tiểu Uyển dùng sức gật đầu, cực kỳ chuyên chú theo sát sau lưng Bạch Dịch, không sai một bước từ từ đi về phía trước.

Chẳng biết từ khi nào xung quanh bắt đầu nổi gió. Không lớn nhưng lại cực kỳ lạnh lẽo, nhất là màu sắc của gió, không ngờ lại tối tăm mờ mịt.

“Tứ Tượng vi lô, hàn cực sinh phong, Hắc Phong Tứ Tượng Trận!”

Bạch Dịch nhìn cuồng phong màu xám xung quanh, thấp giọng thì thầm, bước chân không ngừng, vì một khi hắn dừng lại thì sẽ yên giấc ngàn thu ở chính giữa Thập đại tuyệt trận Thượng cổ này.

Hắc Phong Tứ Tượng Trận và Càn Phong Nhất Tuyệt Trận đều là Thập đại tuyệt trận Thượng cổ, lấy lực lượng cực hàn thúc đẩy hắc phong chỉ sinh ra ở vùng địa cực, thêm Tứ Tượng vị tuần hoàn, loại đại trận này có thể công có thể thủ, uy lực kinh người.

Lúc Bạch Dịch vào Hàn Ngọc tông đã phát hiện khí tức trận đạo trên tường băng, chỉ là không cảm giác được rốt cuộc đó là trận pháp gì, hôm nay trận pháp được mở ra hắn mới biết, thì ra đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông là Hắc Phong Tứ Tượng Trận.

Rõ ràng Hắc Phong Tứ Tượng Trận của Hàn Ngọc Tông không có uy lực đáng sợ như Thượng cổ tuyệt trận. Theo Bạch Dịch tính, cùng lắm uy lực chỉ được ba thành Hắc Phong Tứ Tượng Trận, nếu không hắn cũng không dám vào trận cứu người.

Càn Phong Nhất Tuyệt Trận với một thành uy lực đã vây Tào Cửu Tiền Kim Đan hậu kỳ suýt chết, Hắc Phong Tứ Tượng Trận ba thành uy lực tuyệt đối có thể diệt sát bất kỳ tu sĩ Kim Đan nào, dù cường giả Nguyên Anh rơi vào trong trận cũng khó mà thoát khốn.

Lấy hiểu biết của Bạch Dịch với trận đạo, ra vào trận pháp cũng không khó lắm, chỉ là theo sau hắn còn một tiểu đạo đồng, vậy nên không thể đi quá nhanh. Hắn có thể nhìn ra chỗ an toàn trong trận, nhưng Tiểu Uyển không nhìn được, một khi đi nhầm một bước, chắc chắn táng thân trong trận.

Khi Bạch Dịch đi trong Hắc Phong Tứ Tượng Trận, bóng dáng Lữ Tử Mặc đã xuất hiện ở cửa băng. Không chỉ Tông chủ Hàn Ngọc tông, một ít Trưởng lão Chấp sự, thậm chí đệ tử trong tông cũng tụ tập tới.

Đại trận hộ sơn bị ngoại lực kích phát mở ra chỉ có thể là cường địch đột kích.

Lúc này Lữ Tử Mặc cũng không chú ý sáu hắc y nhân bên ngoài tông môn, ngược lại ngạc nhiên nhìn về phía cửa băng. Trong mắt nàng, Tiểu Uyển trông giữ cửa băng đang theo sau lưng một thiếu niên, đi lại trong đại trận.

Khiến Lữ Tử Mặc ngạc nhiên là từng bước của gã thiếu niên hơi gầy kia đều đạp lên cửa sinh của Hắc Phong Tứ Tượng Trận, không chỉ như thế, bóng dáng hai người càng ngày càng đến gần lối ra của đại trận.

Đại trận hộ tông Hàn Ngọc tông do tông chủ Lữ Tử Mặc tự tay bày trận, mà Hắc Phong Tứ Tượng Trận chính là một trong Thập đại tuyệt trận Thượng cổ Tiêu Dao Tiên Quân đã nói trong buổi giảng đạo ở Đông Hải ba trăm năm trước.

Lữ Tử Mặc tính toán mất trọn trăm năm mới dùng bốn tường băng bố trí được Thượng cổ tuyệt trận uy lực kinh người này, dù sao nàng cũng không tin được một tu sĩ thiếu niên cảnh giới Trúc Cơ có thể đi lại nhàn nhã như dạo chơi trong đại trận. Nếu nói như vậy, chẳng phải ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ Thượng cổ tuyệt trận này cũng không vây khốn được.

Không giống Lữ Tử Mặc kinh nghi, bên người nàng, một Trưởng lão Hàn Ngọc tông tuổi còn trẻ sáu hắc y nhân bên ngoài cửa băng, có chút hoảng sợ nói: “Sáu vị cường giả Nguyên Anh!”

Người nói lời này là Trưởng lão quản lý tạp vụ Hàn Ngọc tông, tương tự với chức Trưởng lão Chấp sự Thương Vân tông, tên là Trình Lam, tu vi ở Kim Đan sơ kỳ.

Khi Trình Lam cảm giác được sáu đạo khí tức Nguyên Anh khủng bố dao động, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy, Lữ Tịch Thần vừa chạy tới nghe xong cũng cực kỳ sợ hãi.

Nếu bình thường, dù có sáu vị cường giả Nguyên Anh đột kích, Hàn Ngọc tông cũng không sợ, bởi vì Hàn Ngọc tông có năm vị cường giả Nguyên Anh, dù khai chiến, dựa theo địa lợi và nhân hòa, tuyệt đối Hàn Ngọc tông sẽ không thua.

Nhưng mấy ngày nay liên tục có tin dị bảo xuất thế truyền đến khiến ngay cả bốn vị Trưởng lão thụ pháp trong Tô Hải đường của Hàn Ngọc tông cũng vội vã rời khỏi tông môn, tìm kiếm những thiên tài dị bảo kia.

Hôm nay Hàn Ngọc tông chỉ còn một vị tu sĩ Nguyên Anh duy nhất là Tông chủ, đối phương lại đột kích trong thời điểm này, Lữ Tử Mặc thân Tông chủ một tông đã lập tức nghĩ thông suốt điểm mấu chốt.

Cường địch ngoài tông môn đều đến không có ý tốt, có chuẩn bị mà tới, hơn nữa còn sớm mưu tính từ trước, đầu tiên là lấy tin dị bảo xuất thế dẫn bốn vị cường giả Nguyên Anh Hàn Ngọc tông đi, sau đó xuất động sáu tu sĩ Nguyên Anh đột kích. Xem ra ý đồ đến của địch nhân là muốn hoàn toàn tiêu diệt Hàn Ngọc tông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.